Đế Quân


Ý thức kia chính là cao thủ, bọn họ sao không cảm ứng được thân ảnh kia xuất hiện là cường đại thế nào, chỉ bằng vào thân ảnh này có thể tự do ra vào Đế Hoàng Cung là có thể nhìn ra.
- Chư vị tiền bối, nhanh chóng gạt bỏ đám người Liễu Lăng Vân, nơi đây không cần ngươi õỗ trợ.
- Thần Dạ, ngươi quá không lấy đại cục làm trọng!
Thân ảnh hiện ra, không thấy hành động gì, cả Đế Hoàng Cung sinh ra cuồng phong gào thét, đám người Liễu Lăng Vân bị cuồn phong quét qua, bị cuốn ra sau lưng người này.
Thần Dạ ba người không có đoán sai, đột nhiên xuất hiện chính là người trẻ tuổi thần bí.
Gương mặt khổng lồ kia bảo hộ đám người Thần Dạ sau lưng, ánh mắt trống rỗng nhìn qua người kia, giọng nói cỗ xưa vang vọng.
- Ngươi là ai?
Đế Hoàng Cung tồn tại vô số năm, bọn họ chưa bao giờ thấy có kẻ nào có thể tự do ra vào.
Mà người trẻ tuổi kia cường đại quá rõ ràng
Khi còn sống những ý thức này cũng tham gia đại chiến năm đó, tuy lúc ấy thực lực của bon họ không quá lộ ra, không cách nào nhìn thấy đại chiến thảm thiết của các đại đế.
Nhưng tràng đại chiến kia, chỉ dư âm của nó cũng khiến toàn bộ thế giới cảm ứng được, các sinh linh khiếp sợ thực lực của các đại đế, cũng có thể phân biệt ra khí tức của các đại đế, kể cả khí tức Tà Đế và sự cường đại của mình.
Trong bốn đại đế, kể cả Tà Đế bọn họ cường đại không cần nghi vấn, mà người trước mặt một thân tu vị cường đại còn trên cả bọn họ.
Phần khiếp sợ này với đạo ý thức kia tồn tại vô số năm tăng lên tới tột đỉnh!
Người trẻ tuổi không quan tâm gương mặt khổng lồ, hắn nhìn về phía Thần Dạ, nói:
- Người Thiên, Liễu hai tộc chết thì chết, những người còn lại không thể chết, nếu không có lý do, phải lưu bọn họ đối kháng Tà Đế điện!
- Thần Dạ, ngươi khinh người quá đáng rồi, những người khác lại nhất định sẽ quan tâm.
Người trẻ tuổi lạnh nhạt nói ra.
Nghe vậy Thần Dạ mi tâm nhíu lại, những người khác là ai tự nhiên không phải là người trong Dạ Minh quan tâm, người Đế, Mộc hai tộc sẽ quan tâm, nhưng tuyệt đối không phải ở nơi này.
- Tà Đế điện, bọn chúng quá cường đại.
Giọng nói cổ xưa vang vọng, nhưng lại làm cho Thần Dạ nhíu mày.
- Tà Đế điện, lại tái hiện nhân gian?
- Không lâu đâu!
Người trẻ tuổi cười nhạt nói, khẩu khí chân thật đáng tin.
Nhưng nghĩ lại cũng phải, dùng thực lực của hắn đúng là có thể biết rõ, đây là chuyện không có gì kỳ lạ.
Phần đông ý thức lập tức trầm mặc xuống, sau đó nặng nề nói:
- Tiểu hữu, vì thương sinh trăm họ, những người này tạm thời tha cho bọn chúng một mạng.
Thần Dạ bất đắc dĩ cười khổ, nói:
- Nếu chư vị tiền bối nói thế, tiểu tử tự không thể cải lời, nhưng mà chư vị tiền bối, nhân tâm đáng thương, nhân tính thật đáng buồn, Liễu Phá Phong vì hành vi cá nhân, cũng có thể không quan tâm việc nghĩa, các ngươi tin tưởng những người này, dùng phẩm tính của bọn chúng, thực có thể vì thương sinh trăm họ ma đối kháng Tà Đế điệ sao?
- Nói thật, ta không tin!
Giọng của Thần Dạ lạnh lùng nói:
- Hôm nay ý của các tiền bối như vậy, tiểu tử kính trọng chư vị, sẽ không làm gì bọn chúng, nhưng rời khỏi Đế Hoàng Cung, một ngày kia tiểu tử và Dạ Minh nếu có đủ thực lực, diệt đầu tiên chính là Thiên, Liễu hai tộc.
Với hai siêu cấp thế lực này đã không có khả năng hòa hoãn, mặc dù là đại quân Tà Đế điện tiếp cận, song phương không thể đồng tâm hiệp lực, là địch nhân, Thần Dạ nên nghĩ biện pháp tiêu diệt nó.
Quang minh chánh đại thì như thế nào?
- Ngươi?
Nghe được Thần Dạ nói vậy, đám người Liễu Lăng Vân tức giận không thôi, nhưng bọn họ hiện tại biết rõ, Dạ Minh lớn mạnh, bọn họ đã không cách nào ngăn cản.
Đế Mộc hai tộc giúp đỡ, tu vị Ngao Thiên... Cũng không phải nguyên nhân trọng yếu, Đế Hoàng Cung từ nay về sau sẽ không hỗ trợ bọn họ nữa.
Không có Đế Hoàng Cung, Thiên, Liễu hai tộc không tới mức lập tức không gượng dậy nổi, nhưng Đế Hoàng Cung quan trọng không phải cách trăm năm mở ra giúp người ta lịch lãm rèn luyện, không phải đơn giản như vậy.
Đế Hoàng Cung tồn tại giống như long mạch của bốn siêu cấp thế lực, thủ hộ bốn siêu cấp thế lực, cho dù là có sóng gió ngập trời gì, có Đế Hoàng Cung thì bốn siêu cấp thế lực cũng không bị diệt.
Đương nhiên, nếu là người trẻ tuổi thần bí này thì không cần nói, bởi vì hắn có thể hủy diệt cả Đế Hoàng Cung!
Ngày nay mất đi Đế Hoàng Cung thủ hộ, tâm tình đám người Liễu Lăng Vân có thể nghĩ!
Im lặng một hồi, đạo đạo ý thức trầm giọng nói:
- Tiểu hữu nói có lý, trong lòng chúng ta cũng hiểu. Nhưng mà chúng ta suy nghĩ tương lai, nhiều một ít hy vọng mà thôi! Những năm này chúng ta đều sống như vậy, hy vọng tiểu hữu hiểu.
Thần Dạ gật gật đầu, những ý thức này chấp nhất không phải ba hai câu nói là buông bỏ.
Cũng cần chấp nhất như vậy, nếu không cũng không có Đế Hoàng Cung tồn tại, bọn họ cung cấp hy vọng, mà không phải là tai nạn, đáng giá Thần Dạ tôn trọng.
Về phần đám người Liễu Phá Phong, vẫn câu nói kia, lựa chọn của bọn chúng chính là không thèm quan tâm chấp nhất này.
- Đa tạ tiểu hữu!
Đạo đạo ý thức này thở ra một hơi, lại nhìn qua cả đám sau lưng người trẻ tuổi, nói:
- Nếu như có một ngày, các ngươi phản bội thương sinh trăm họ, chúng ta cam đoan, dù ý thức tiêu tán cũng thu hồi toàn bộ những thứ các ngươi có được.
Âm thanh vang vọng chân trời, kiên quyết khiến người ra rung động!
Nghe vậy người trẻ tuổi cười nói:
- Ta đây có thể cam đoan, nếu như Tà Đế điện lại tái hiện lần nữa, Thiên, Liễu hai tộc tuyệt đối không làm chuyện quy hàng.
- Ngươi cam đoan?
Đạo đạo ý thức không biết có tin hay không, nhìn chằm chằm vào người trẻ tuổi, sau một hồi gương mặt khổng lồ tan rả, quay về trong sơn mạch.
- Các ngươi cũng rời khỏi đi!
Người trẻ tuổi phất phất tay, đám người Liễu Lăng Vân rời khỏi Đế Hoàng Cung, rồi sau đó hắn nhìn về phía Thần Dạ, cười nói:
- Ta ở bên ngoài chờ các ngươi.
Đưa mắt nhìn người trẻ tuổi vô thanh vô tức biến mất khỏi Đế Hoàng Cung, Thần Dạ, ánh mắt của đám người Thần Dạ trở nên ngưng trọng.
Người này rốt cuộc là địch hay bạn?
Người nhìn không thấu, cộng thêm tu vị siêu phàm nhập thánh không thể nghi ngờ, cực kỳ đáng sợ!
- Đừng nghĩ nhiều.
Qua hồi lâu, Diệp Thước vỗ vỗ vai Thần Dạ, nói:
- Chuyện tương lai, chúng ta dù ai cũng không nói trước được, cố gắng tăng tu vị mình lên mới chính xác nhất.
- Đỉnh phong!
Đồng tử Phong Ma tinh quang sáng ngời, nói:
- Thần Dạ, Diệp Thước, Diệp Thước, ta biết rõ các ngươi từng có mộng tưởng, không biết hiện tại giấc mộng của các ngươi có thể thêm ta vào không?
- Phong Ma huynh, chúng ta sinh tử chi giao, làm sao thiếu ngươi được?
Thiết Dịch Thiên cười to, rồi sau đó cũng vỗ vai Thần Dạ, nói:
- Trên núi a!
- Tốt!
Thần Dạ thở sâu, vứt bỏ suy nghĩ khác, lúc này từ chân núi đi lên.
Ông ông!
Khi đám người Thần Dạ tới gần ngọn núi, năng lượng uy áp nặng nề xuất hiện, không những áp chế tốc độ, còn áp chế thân thể bọn họ.
- Núi này không dễ leo đâu!
Thần Dạ cười cười, giống như người bình thường, đi lên từng bước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui