Những thứ gia tộc kia vô luận là ở Đại Hoa hoàng triều hiển hách như thế nào, thế lực cường đại cỡ nào, võ giả lợi hại bao nhiêu, đừng nói là thả vào Trung vực đại địa, bất cứ người nào hoặc thế lực nho nhỏ nào ở trong tứ đại khu vực khác trên thế gian đến Đại Hoa hoàng triều đều có thể coi thành một phương bá chủ hoặc một đại tông sư.
Quân lâm thiên hạ đều không hẳn là chuyện khó.
Thế gian ngũ đại địa vực, bất kỳ một cái gia tộc hoặc thế lực nào ở Đại Hoa hoàng triều xem ra đều là quái vật lớn, không trêu chọc được.
Cái gọi là lai lịch bất phàm đặt ở trong ngũ đại khu vực liền cũng không coi là cái gì.
Nhưng hết lần này đến lần khác mẫu thân bị người của Tà Đế điện mang đi, mà ở sau khi từ từ hiểu rõ được sự cường đại của Tà Đế điện, Thần Dạ lại càng nghi ngờ giữa mẫu thân cùng Tà Đế điện rốt cuộc có cái liên quan gì.
Thần Dạ tưởng tượng không tới đến tột cùng chỗ của mẫu thân có đồ vật gì khiến cho Tà Đế điện cường đại cũng muốn có mà không được.
Mà nay Tà Cuồng không cách nào chạy trốn, hắn tự nhiên là muốn hỏi người này cho rõ ràng.
Đồ vật có quý trọng hay không, những thứ này đều không trọng yếu, Thần Dạ trước tiên muốn biết được đây rốt cuộc là vật gì.
Ngày sau đối mặt với Tà Đế điện, nhiệm vụ thiết yếu chính là phải đem mẫu thân cứu ra, nếu như không biết Tà Đế điện muốn là cái gì, đến lúc đó Thần Dạ lấy cái gì đi trao đổi bình an thuộc về mẫu thân.
Tà Cuồng nghe vậy không khỏi cười khổ thật sâu, Tà Đế điện tự xưng là thiên hạ không thể địch nổi, một đám cao thủ cũng là xem người trong thiên hạ như không có gì, nhưng ở trên chuyện lớn như vậy lại nhìn sai rồi, bị một thiếu niên cùng một nữ nhân nho nhỏ nắm lỗ mũi dắt đi, sai lầm nhiều năm như vậy thật sự là tức cười.
- Nói nhanh!
Thần Dạ lớn tiếng quát lên.
Chẳng những là Thần Dạ, đám người Ngao Thiên đối với lai lịch của Thần Dạ có điều biết được, giờ phút này cũng là tò mò nhìn vào Tà Cuồng, bọn họ đều rất muốn biết một người đến từ địa phương nho nhỏ sẽ có đồ vật gì mà ngay cả Tà Đế điện đều mơ ước muốn có như vậy.
Nhìn Thần Dạ một cái, Tà Cuồng cười khổ một tiếng, sau đó nói ra:
- Là một cái ngọc bội, chính là mà nói, là một cái chìa khóa trong ngọc bội kia.
- Ngọc bội, chìa khóa, là vật gì, hình dáng ra sao?
Thần Dạ vội vàng hỏi, mà trong đầu của hắn cũng là thật nhanh lật lại trí nhớ, muốn từ trong trí nhớ trước kia tìm ra bản thân có loại đồ vật như vậy hay không.
Chỉ tiếc Thần Dạ lật qua trí nhớ trong đầu một lần, ngọc bội từng được nhận qua, ngọc bội đem ra ngoài, tất cả đều suy nghĩ một lần, cũng không có nghĩ tới là cái nào.
Nếu Tà Đế điện đối với ngọc bội kia là khẩn yếu như thế, nói vậy ngọc bội kia nhất định là có chỗ hơn người, nếu như mình từng nhận được qua, vậy thì nhất định sẽ không quên, càng thêm không thể nào đem cho người khác.
Bởi vì đó là mẫu thân lưu lại.
Sau khi mẫu thân bị bắt đi, Thần Dạ mới thương tâm phát hiện nguyên lai mẫu thân lưu ình ngoại trừ hồi ước không cách nào quên được ra, liền là đồ vật mang tính kỷ niệm nào cũng đều không có.
Nhiều năm qua mỗi lần muốn nhìn vật nhớ người, đó cũng là không cách nào làm được.
Từng cũng đi tìm phụ thân, xem chỗ của phụ thân một chút có đồ vật gì đó hay không, nhưng phụ thân một mực chán chường, người nào cũng đều không thấy Thần Dạ có được đồ vật do mẫu thân lưu lại.
- Chẳng lẽ, là ở trong tay của phụ thân!
Trong đầu Thần Dạ đột nhiên hiện lên ý nghĩ này, im lặng nghĩ:
- Xem ra phải bất chấp để cho Tử Huyên bình yên vô sự rồi, như vậy mới có thời gian đi tìm phụ thân để hỏi cho rõ ràng.
Ngọc bội kia cùng với chìa khóa ở trong ngọc bội hiển nhiên đối với Tà Đế điện hết sức trọng yếu, một ngày kia cho dù chính mình có thực lực vượt qua những người này của Tà Đế điện thì cũng đều chưa hẳn có thể kinh sợ bọn họ, để cho bọn họ ngoan ngoãn đem mẫu thân giao ra.
Muốn mẫu thân bình an mà trở về, thực lực chỉ là một cái phương pháp trong đó, chủ yếu nhất vẫn là muốn cầm cái chìa khóa ở trong ngọc bội kia đi trao đổi.
Vô luận như thế nào, phải tìm được phụ thân để hỏi cho rõ ràng, nếu không mà nói, tính mạng của mẫu thân có điều lo lắng rồi.
Nghe được lời nói của Thần Dạ, Tà Cuồng lần nữa cười khổ một tiếng nói:
- Ta sao có thể gặp qua được, đồ vật như vậy cũng chỉ là nghe đám người Điện chủ đại nhân ở trong lúc vô tình nhắc tới, về phần có chỗ tốt gì ta cũng thật sự không biết, chỉ biết được đối với Tà Đế điện chúng ta mà nói là hết sức trọng yếu.
- Hết sức trọng yếu, hết sức trọng yếu!
Thần sắc của Thần Dạ đột nhiên trở nên vô cùng dữ tợn:
- Liền vì tư dục của bản thân các ngươi, các ngươi để cho ta cùng mẫu thân của ta chia cách nhiều năm như vậy, để ột nhà chúng ta không cách nào đoàn viên, thời thời khắc khắc sống trong thống khổ cùng tư niệm, các ngươi, đáng chết a!
Một cỗ lệ khí ngập trời kinh động thiên địa này lại là lần nữa trở nên vặn vẹo, một cỗ khí tức hỗn loạn không ngừng từ trong cơ thể của Thần Dạ bắn ra, giờ khắc này không người nào có thể càng thêm điên cuồng so với Thần Dạ.
- Thần Dạ, ngươi đừng như vậy, sớm muộn có một ngày chúng ta có thể cứu a di ra!
Tử Huyên ôm cánh tay của Thần Dạ thật chặt, quen biết Thần Dạ nhiều năm như vậy, nàng vô cùng rõ ràng hối hận cùng hận thu trong lòng của hắn những năm này.
- Ta nhất định có thể cứu mẫu thân ra!
Thần Dạ nắm lại hai tay, sau một hồi lâu cả người mới từ từ bình tĩnh lại, chỉ là đôi con ngươi hắc bạch phân minh kia càng thêm rét lạnh rồi.
- Nhiều năm như vậy, mẫu thân của ta ở trong Tà Đế điện ăn không ít khổ đi?
Thân thể vặn vẹo kia của Tà Cuồng không kìm lòng được mà run rẩy một chút, hắn từ trong đồng tử của Thần Dạ thây được ánh mắt muốn ăn thịt người, vội vàng nói:
- Không phải ăn khổ cực gì cả, chỉ là bị giam cầm lại, những thứ khác đều không có cái gì!
Ngay cả có cái gì, Tà Cuồng cũng tuyệt đối không dám nói ra, Thần Dạ hiện tại liền là một quả bom, một cái không tốt chính mình sẽ ở dưới uy lực của nổ tung này, ngay cả một chút bột phấn cũng sẽ không còn dư lại.
- Ha hả, không có gì?
Thần Dạ lạnh lùng cười to:
- Tà Cuồng a Tà Cuồng, ngươi đừng lo lắng, ta sẽ không để cho ngươi biến mất, ít nhất hiện tại sẽ để cho ngươi còn sống, mẫu thân của ta ăn bao nhiêu khổ, phụ thân của ta đã ăn bao nhiêu khổ, đau khổ mà người một nhà chúng ta phải chịu sẽ từ trên mỗi người các ngươi từng bước đòi lại.
Dứt lời, Thần Dạ vung tay lên, thu hồi Thiên Địa Hồng Hoang tháp, rồi sau đó nói:
- Ngao tiền bối, Thành tiền bối, chuyện nơi này, các ngươi trước chạy tới truyền thừa chi địa của Bạch Đế đi, để tránh chuyện ngoài ý muốn phát sinh, Thiên, Liễu nhị tộc nhất định sẽ không an tĩnh lại như vậy, Hải lão, ngươi liền đi theo hai vị tiền bối đi.