- Lão gia tử…Thần Sư…con trai…
- Mẹ…
Thanh âm của Thần Dạ khàn đục, chua xót không thôi.
- Thả mẫu thân của ta!
Hai mắt hắn đỏ bừng, tiếng gào thét dữ tợn như dã thú vang vọng khắp không gian.
Nhìn thấy diễn cảm của Thần Dạ, điện chủ Tà Đế Điện thoáng ngẩn người, trong ánh mắt chợt hiện lên ý cười.
- Nếu đã đem mẫu thân của ngươi mang tới nơi này, tự nhiên sẽ thả, nhưng mà…
Điện chủ cười nhạt một tiếng, nói:
- Tuy rằng bổn tọa không bắt buộc ngươi giao ra đồ vật ngay bây giờ. Nhưng ngươi phải nói cho bổn tọa biết đồ vật kia rốt cục ngươi đặt ở địa phương nào?
- Xem ra ngươi thật sự có tự tin.
Tận sâu trong đôi mắt đỏ bừng của Thần Dạ hiện lên tia thanh minh, nhưng chỉ thoáng chốc đã bị hắn áp chế xuống.
Nghe vậy điện chủ ngạo nghễ nói:
- Vô số năm qua chỉ cần chuyện Tà Đế Điện muốn làm, chưa từng thất thủ qua. Nói đi, đồ vật kia đặt ở nơi nào?
- Trong Cổ Đế Điện!
Thần Dạ lập tức đáp, rốt cục có đồ vật gì hay không thì hắn không rõ ràng, nhưng cũng không ảnh hưởng hắn nói như vậy. Chỉ có nói về Cổ Đế Điện mới không làm đám người kia sinh nghi.
- Đúng như suy nghĩ của bổn tọa!
Điện chủ không ngờ lại tin lời nói của Thần Dạ, gật gật đầu, trong thần sắc thoáng nới lỏng, phảng phất như đã hoàn thành xong việc gì đó.
Sau đó hắn vung tay lên, không gian chỗ cung điện nhất thời gào thét, mơ hồ truyền ra một thanh âm chói tai.
Ngay sau đó mảnh không gian hư vô kia đột nhiên dao động kịch liệt, một đạo khe hở tối đen chậm rãi xé rách, một cỗ hương vị dị thường huyết tinh chậm rãi tràn ra.
Lúc này cung điện thoạt nhìn chân thật hơn rất nhiều. Bị khe hở tối đen lan tràn, thân ảnh kia dọc theo khe hở nhanh như chớp xuyên qua, khoảnh khắc sau đó xuất hiện ngay nơi này.
- Tần Mộng, hiện tại gia đình các ngươi có thể sum họp rồi.
Điện chủ phất tay, thân ảnh từ trong cung điện khẩn cấp rơi xuống.
- Dạ nhi, nhi đồng, hài tử của ta!
- Mẹ!
Thần Dạ chạy nhanh tới, nhào vào trong lòng nữ tử, ôm chặt lấy bà.
- Dạ nhi…mẹ không sao, mẹ trở về, đã qua nhiều năm như vậy, con, phụ thân con còn có mẹ cùng người của Thần gia chỉ xem như làm một giấc mộng, mà nay tỉnh mộng rồi. Con xem, chúng ta không phải đều tốt rồi sao, nơi này vẫn là Bắc Vọng sơn, chúng ta cũng không mất đi cái gì.
- Mộng nhi.
Thần Sư chậm rãi đi từng bước tới gần, mỗi bước đi vô cùng nặng nề áp lực.
- Muội rốt cục trở về, muội không biết nhiều năm ta nhớ muội thế nào đâu…
Thần Sư ôm chặt thê tử, như sợ vợ mình lại rời đi.
Rời khỏi vòng tay Thần Sư, Tần Mộng đi tới quỳ xuống trước mặt Thần lão gia tử:
- Con dâu bất hiếu làm cho ngài lo lắng…
- Đứng lên…mau đứng lên.
Thần lão gia tử run rẩy nói:
- Bây giờ không phải thời gian ôn chuyện, chúng ta không nên ở chỗ này gây thêm phiền toái cho Dạ nhi bọn họ.
Tần Mộng gật đầu, nhìn con trai ôn nhu cười nói:
- Mẹ cùng lão gia tử với phụ thân con về nhà chờ con trước, hãy mau trở về.
Thần Dạ đang định nói chuyện thì lại nghe tiếng truyền âm:
- Dạ nhi, nếu không thể tránh né thì mở ra Cổ Đế Điện, sẽ lưu ọi người một đường sinh cơ. Nhưng cần phải cẩn thận, tận dụng thời cơ, không thể thất bại.
Thần Dạ không khỏi giật mình, mẫu thân sao lại biết về Cổ Đế Điện?
Sát khí trên người hắn bộc phát, điện chủ Tà Đế Điện cũng không chút để ý, cười nói:
- Một màn vừa rồi thật cảm động. Chỉ có mất đi qua mới biết được trân quý. Cho nên ngươi cần phải cảm tạ chúng ta.
- Phải, đích xác cần cảm tạ các ngươi. Hôm nay ta phải tru diệt toàn bộ các ngươi, không để thế giới này lại xảy ra đại chiến lần thứ ba!
- Phải, nói rất đúng.
Điện chủ lại cười nói:
- Bổn tọa cũng hi vọng từ nay về sau trong thiên hạ sẽ không xuất hiện đại chiến thảm thiết, cuộc chiến này bất kể thắng hay bại đều nên kết thúc.
Nhóm người Thần Dạ không khỏi ngẩn ra, trong lời nói của điện chủ Tà Đế Điện ẩn chứa huyền cơ không ai biết ah.
Nhưng hắn cũng nói đúng, bất kể là thắng bại cũng nên có kết thúc.
- Nếu là như thế vậy thì bắt đầu đi.
Thần Dạ bước tới một bước, khí thế cuồn cuộn như thanh kiếm ra khỏi vỏ, bao trùm cả không gian.
Khí thế sắc bén đem không trung bao phủ, như hắc động khổng lồ xoay quanh trên đỉnh đầu cao thủ Tà Đế Điện.
- Đối thủ của ta không phải ngươi, để Tà Đế hiện thân đi.
- Lá gan thật lớn.
Điện chủ cười nhạt một tiếng:
- Nếu đại đế xuất hiện, các ngươi không chịu nổi một kích, thừa dịp còn chút thời gian nên phát huy thực lực của các ngươi lần cuối cùng đi, bằng không ngay cả cơ hội này cũng không có.
- Tà Đế không xuất hiện, các ngươi đồng dạng không chịu nổi một kích.
- Điểm này bổn tọa không tin.
Điện chủ cười lắc đầu, tiếp theo ánh mắt đột nhiên co rụt lại, thân ảnh ngoài mấy chục thước không hề có chút dấu vết đã xuất hiện trước mặt hắn.
- Nếu các ngươi muốn chết trước, ta tất nhiên muốn tìm cũng tìm không thấy.
Hiện thân trước mặt điện chủ, không gian chung quanh hai người lập tức ngăn cách, biết thành một phiến không gian hoàn toàn riêng biệt.
Ngay khi Thần Dạ vừa ra tay, nhóm người Tử Huyên cũng không chậm chạp, đều tự chọn đối thủ sau đó cùng nhau hiện thân ở tận sâu trong không gian.
Nếu như còn có người khác ở trên Bắc Vọng sơn, hẳn có thể nhìn thấy nơi này chỉ còn lại Thần Dạ cùng điện chủ Tà Đế Điện, nhưng chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh mà bản thể của họ không biết đã ở địa phương nào, có vẻ cực kỳ hư vô mờ mịt.
Vào lúc này điện chủ như cảm ứng được điều kỳ lạ này, hai mắt trở nên ngưng trọng, đều đạt tới cảnh giới đỉnh cấp nhất, thần thông đặc thù lẫn nhau có lẽ còn chưa hiểu được, nhưng thủ đoạn đại khái vẫn có thể cảm giác một phần, dù sao là trăm sông đổ về một biển.
Nhưng giống như bây giờ, rõ ràng người ở đây nhưng lại không cảm giác được khí tức, cho dù là điện chủ như hắn cũng cảm thấy vô cùng áp lực.
Thần Dạ lẳng lặng đứng yên, thật lâu sau tâm thần chậm rãi thu hồi, nhìn điện chủ Tà Đế Điện cười nói:
- Có lẽ giết chết ngươi thì Tà Đế mới xuất hiện, đúng không?
Điện chủ thay đổi sắc mặt, thản nhiên nói:
- Sắp phải đại chiến với bổn tọa mà ngươi còn phân tâm, ngươi thật sự rất có lòng tin với chính mình.
- Ta có lòng tin hay không trong lòng ngươi hẳn là hiểu được.
Thần Dạ cười nhạt một tiếng, nói:
- Cho nên nếu ngươi không thỉnh ra Tà Đế, các ngươi đều phải chết!
- Đáng giận!
Điện chủ giận dữ, bàn tay nắm chặt, cả không gian đều sụp đổ, một đạo năng lượng rít gào thổi quét bay ra.
Hai tay Thần Dạ vừa nhấc lên, thanh sắc hào quang chói mắt từ trong cơ thể tán phát, trực tiếp đem lực áp không gian tan vỡ ngăn cản lại, lạnh lùng nói:
- Chỉ bằng những thủ đoạn này ngươi không thay đổi được kết cục đại chiến hôm nay, cho nên đừng thử thủ đoạn của ta.
- Cuồng vọng, được, để cho bổn tọa đến lĩnh giáo một chút ngươi có gì lợi hại.
Tà khí cuồn cuộn bốc lên, hóa thành một dòng hồng lưu khổng lồ hơn mười vạn trượng gào thét hướng Thần Dạ đánh tới.