Trong một sát na, rãnh trời biến mất không thấy gì nữa, Trường Tôn Nhiên và Thần Dạ, tựa hồ càng thêm thân mật vài phần, nếu như đúng lúc này, Càn lão ở bên ngoài cảm ứng hai nguời sẽ thình lình cảm thấy, trong sơn động, không có hai nguời mà chỉ có một người tồn tại!
Một người này không phải là Thần Dạ, cũng không phải là Trường Tôn Nhiên, mà là hợp thể của hai người!
Loại cảm giác cổ quái này hiển nhiên là do Trường Tôn Nhiên thi triển Băng Tâm Tố Nữ Công mà ra...
Sau khi khí tức hai người tương dung, bạch quang bao ở bên ngoài cũng lập tức biến mất không thấy gì nữa, cả phương sơn động tối sầm xuống.
Trong ý thức không gian của Thần Dạ, hồn phách của hắn, giờ phút này tựa như lời Trường Tôn Nhiên vậy, dĩ nhiên đang ở bờ biên giới chuẩn bị sụp đổ, không thấy được vẻ ngưng tụ như ngày xưa, có chăng chỉ là phân tán ra như mảnh vỡ thôi.
Ý thức không gian vô biên vô hạn, phảng phất mỗi một nơi, đều tản ra mảnh vỡ hồn phách Thần Dạ, chính là vì hồn phách tiêu tán không ngưng cho nên mới khiến Thần Dạ hôn mê bất tỉnh.
Trường Tôn Nhiên cũng cảm ứng không sai, nếu như không phải vì Hồn Biến, tất cả mảnh vỡ hồn phách của Thần Dạ sẽ phá tan ý thức không gian, du đãng trong trời đất chân thật, đến lúc đó, hồn phách tự hành ly thể, cũng chính là thời khắc Thần Dạ thật sự tử vong.
Hiện giờ tuy rằng bởi vì Hồn Biến, mảnh vỡ hồn phách cũng không triệt để rời khỏi ý thức không gian, nhưng nếu như không cách nào một lần nữa ngưng tụ, như vậy, Thần Dạ sẽ vĩnh viễn biến thành một hoạt tử nhân không biết rõ chuyện gì cả...
Trong phiêu đãng yên tĩnh như vậy, vào thời khắc này, bỗng nhiên trong ý thức không gian lờ mờ chợt trôi nổi ra một đạo bạch sắc quang mang sáng chói, giống như mộng ảo chiếu sáng cả phương Thiên Địa này!
Lúc bạch quang xuất hiện, linh hồn chấn động nhàn nhạt lập tức bộc phát ra, dùng tốc độ như tia chớp, cực lực khuếch tán khắp bốn phương tám hướng...
Phàm là mảnh vỡ hồn phách dưới cổ linh hồn chấn động kia bao trùm đều như bị triệu hoán nào đó vậy, bạch quang phi tốc bao trùm xuống chậm chạp dung hợp lại với nhau.
Tốc độ tuy rằng rất chậm, nhưng đã bắt đầu! Chỉ cần tiếp tục như thế thì sẽ k không khó dung hợp tất cả mảnh vỡ hồn phách Thần Dạ lại một chỗ như trước.
Thời gian từng chút một trôi qua, bạch sắc quang mang chưa bao giờ đình chỉ khuếch tán, cuối cùng, rốt cục cũng bao phủ trọn ý thức không gian của Thần Dạ lại.
Tất cả mảnh vỡ hồn phách của Thần Dạ cũng bắt đầu chậm rãi tới gần vị trí giữa tâm.
Không biết đã qua bao lâu, tất cả mảnh vỡ hồn phách rốt cục đều dung hợp cùng một chỗ.
Nhưng mà dung hợp như vậy cũng không phải là ngưng tụ, tựa như nước vậy, đặt ở trong cùng một thùng chính là dung hợp, nhưng chỉ cần rời khỏi thì nước sẽ lại phân tán.
Tình huống trước mắt của Thần Dạ cũng như thế, đạo bạch quang kia chính là vật chứa, tất cả mảnh vỡ hồn phách chỉ dung hợp trong cái thùng này thôi, một khi bạch quang tiêu tán, như vậy, hồn phách sẽ lại lần nữa trở thành mảnh vỡ, phiêu phù khắp mỗi một góc ý thức không gian ngay.
Bởi vậy, đúng lúc này, mới được chính là lúc chính thức khiến Thần Dạ khôi phục!
Nháy mắt khi tất cả mảnh vỡ hồn phách dung hợp lại một chỗ, bạch quang đầy trời cũng chăm chú áp súc lại, đến cuối cùng, chỉ chừa ảnh vỡ hồn phách một không gian vừa đủ.
Trong không gian này, mảnh vỡ hồn phách của Thần Dạ dưới linh hồn chấn động từ Trường Tôn Nhiên dẫn dắt đã bắt đầu ngưng tụ lại!
Chỉ là loại ngưng tụ này không chỉ thống khổ vạn phần, càng có thêm tín cưỡng chế, bởi vậy, tốc độ rất chậm chạp không nói, hơn nữa, thường thường tốc độ ngưng tụ còn kém cả tốc độ phân tán.
May mà, Trường Tôn Nhiên có đầy đủ kiên trì, mà Băng Tâm Tố Nữ Công nàng thi triển lại khiến nàng và Thần Dạ, giờ phút này tuy hai mà một, Thần Dạ có thể thỏa thích từ người nàng đạt được lực lượng mà suy nghĩ của hắn muốn.
Thời gian chậm chạp trôi qua, tuy nói ngưng tụ đang tiến hành với tốc độ ốc sên, nhưng chính vì chậm chạp, bởi vì độ khó phi thường to lớn nên ở trong quá trình này, ngược lại cũng khiến dần dần quen thuộc.
Bởi vậy nên mọi việc cũng dễ xử lý hơn nhiều, mỗi một thời khác, cũng không biết quá trình này đã tiến hành bao lâu, một cổ cảm giác cực đoan liền từ trong những mảnh vỡ hồn phách kia phi tốc tuôn đãng ra.
Vì vậy, tốc độ mảnh vỡ hồn phách ngưng tụ liền như quang điện vậy.
Cảm ứng được điều này, trong lòng Trường Tôn Nhiên nhẹ nhàng thở ra, đại công cáo thành, nàng cũng nên rời đi rồi.
Thế nhưng thật không ngờ, lúc Trường Tôn Nhiên đang muốn thu hồi linh hồn chấn động bản thân lại bỗng nhiên cảm ứng được, từ trong những mảnh vỡ hồn phách đang ngưng tụ kia loé sáng ra một đạo u mang đen kịt, phản như bao trùm cả linh hồn chấn động của nàng và bạch quang vào trong vậy.
- Cái này?
Trường Tôn Nhiên cả kinh, nàng còn không kịp có bất kỳ cử động nào thì một cổ cảm giác kỳ quái, lập tức đã nổi lên trong đầu, đó là, cá nương tương dung chính thức!
Không phải trên thân thể, mà là.... Hồn phách!
Lúc Thần Dạ thanh lúc lại, sơn động vẫn là phương sơn động kia, tuy rằng dây lưng lụa ở cửa sơn động đã được thu hồi, nhưng ánh sáng vẫn có chút ảm đạm.
Hắn có chút nghiêng người liền thấy được Trường Tôn Nhiên ngồi trên xe lăn đang ở một bên chờ lấy!
- Ngươi đã tỉnh?
Thanh âm mềm mại truyền đến, khiến đầu óc Thần Dạ cảm giác có chút mê muội, hắn chung quy có cảm giác trong lúc mình trọng thương đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng mỗi lần muốn nghĩ lại lại nghĩ không ra.
Lắc lắc đầu, sau đó ngồi dậy, trong đôi đồng tử đen kịt của Thần Dạ lộ vẻ mờ mịt, sau đó mới dần dần tiêu tán không thấy.
- Ta sao lại cảm giác ngươi có chút thay đổi.
Nhìn xem Trường Tôn Nhiên hiện giờ, mí mắt Thần Dạ nhảy lên, nhịn không được hỏi.
Vẫn ngồi trên xe lăn, ánh mắt Trường Tôn Nhiên vẫn thanh tịnh đến thay đáy như vậy, mặc dù là ngồi, nhưng thân thể linh lung mềm mại, được quần áo màu xanh nhạt bọc vào, khiến những đường cong hoàn mỹ kia hoàn toàn được thể hiện ra ngoài.
Vốn 3000 sợi tóc bó ở sau lưng, giờ phút này lại tùy ý xõa ra, giống như một thác nước kéo dài xuống, trong đó một bộ phận, mềm mại nằm trên hai chân nàng, toàn thân nàng lúc nàng mang đến cho Thần Dạ một loại hương vị lười biếng.
Nữ nhân thỏa thích biểu hiện ra loại hương vị như thế, cho dù Thần Dạ vừa mới tỉnh táo lại, cũng khiến cho lòng của hắn không kìm được khẽ nhúc nhích.
- Thay đổi chỗ nào? Ta vẫn là ta!
Trường Tôn Nhiên nhẹ lay động xe lăn đi đến trước mắt Thần Dạ, cặp mắt long lanh như nước nhìn hắn, ngay cả chính nàng cũng không phát giác được, sâu trong ánh mắt nàng hiện ra nét vui vẻ phát ra từ nội tâm.
- Ngươi dường như trở nên càng thêm xinh đẹp, cũng càng có hương vị nữ nhân rồi!
Thần Dạ nhịn không được khen.
- Quả nhiên hắn không rõ chuyện gì a!
Trường Tôn Nhiên từ sâu đáy lòng ảm đạm than nhẹ, tuy rằng như vậy là nàng tự nguyên, nhưng nàng thủy chung vẫn là nữ nhân, thân thể của mình cũng đã giao cho Thần Dạ, nhưng nam tử trước mặt lại không rõ chuyện gì, loại tư vị này tuyệt đối không dễ chịu.