Lôi Đình Nộ Long rơi xuống, khe hở ở mặt ngoài hồn phách càng thêm mở rộng, mắt thường có thể thấy được, hồn phách vốn nguyên vẹn, giờ phút này lại như bị người cắt qua vậy, sắp sửa chia năm xẻ bảy rồi.
Loại tràng cảnh nhìn mà giật mình này khiến Thần Dạ cũng không dám nhìn lâu.
Bất quá Thần Dạ cũng không có chút ý niệm bất lực thậm chí tuyệt vọng nào cả, hắn biết rõ, mặc dù là thiên kiếp, cũng có lúc lực cùng, mà hắn bây giờ là đang đánh bạc, hồn phách của mình có thể chịu đựng được thiên kiếp oanh kích bao lâu!
Đương nhiên Thần Dạ cũng rõ ràng, tuy rằng thiên kiếp sẽ không một mực tiếp tục, nhưng chiêu theo tình huống trước mắt thì hồn phách sẽ không kiên trì được quá lâu.
Nếu Hồn Biến đã hiện, như vậy, đây là một con đường không thể quay đầu nữa, nếu như hôm nay không chịu nổi thiên kiếp tẩy lễ, giả sử có thể không đến mức hồn phi phách tán, còn có thể bình yên sống sót qua thì ngày sau theo Hồn Biến cấp độ tiếp theo đến, thủy chung vẫn phải đối mặt với thiên kiếp như vậy, thậm chí thiên kiếp kia có thể còn cường đại hơn hôm nay nhiều!
Thành bại hành động lần này, đối với những người khác mà nói, có lẽ còn có đường lui, nhưng với Thần Dạ thì không!
Hồn phách chịu đựng được hai đạo Lôi Đình Nộ Long trùng kích vẫn chưa tan loạn, tựa hồ khiến mây đen trên không trung càng thêm phẫn nộ, chỉ thấy sau một lát, vòng xoáy vốn đã vận chuyển tới đạt cực hạn chợt lóe ra một tia.
Tâm thần cảm ứng đến, tốc độ Lôi Đình màu bạc tuôn ra cũng theo đó nhanh hơn, cơ hồ trong nháy mắt, một đạo Lôi Đình Nộ Long lớn cả trăm trượng đã tuyên cáo thành hình.
Phảng phất như có linh tính, nháy mắt Lôi Đình Nộ Long thành hình lại lặng yên lộ vẻ dữ tợn, một giây sau lập tức mãnh liệt trùng kích xuống, có một loại khí thế không đạt mục đích thề không bỏ qua.
Ý thức không gian, trống trơn, không còn nửa điểm vật chất, bởi vậy, Lôi Đình Nộ Long đánh xuống cũng không hề có chút lực cản, lúc nó vừa động thì đã xuất hiện trên hồn phách rồi.
Đầu Lôi Đình Nộ Long dữ tợn lóe ra ngân sắc quang mang chói mắt, một lướt mà xuống, hoàn toàn bao trùm lấy hồn phách.
Tiến công quỷ dị như vậy, cường độ mang đến cực kỳ to lớn, khiến cho bản thân Thần Dạ không kìm được đau nhức hừ một tiếng, chỉ thấy giờ này khắc này, toàn bộ hồn phách vòa thời khắc này, những khe hở kia nhanh chóng mở rộng ra...
Tới cuối cùng, hồn phách này dĩ nhiên biến thành vô số mảnh vỡ, sở dĩ còn chưa tán đi là vì giữa các mảnh vỡ hồn phách vẫn còn tương liên lấy, nhưng sự tương liên này đã cực kỳ bạc nhược yếu kém rồi.
Đừng nói công kích của Lôi Đình Nộ Long mà chỉ cần một hồi gió mát thổi tới thôi cũng có thể khiến mảnh vỡ hồn phách triệt triệt để để tản đi rồi.
Đến lúc đó, kết cục chính là hồn phi phách tán!
Cảm thụ được tất cả trong ý thức không gian, Thần Dạ không chút sợ hãi, đầu óc của hắn, một nửa dùng tốc độ cao nhất thúc dục Bách Chiến Quyết, một nửa khác lại tràn ngập hung ác và kiên trì vô tận !
- Thiên kiếp thì sao, chỉ cần thần trí ta vẫn còn đây, ngươi liền diệt không được ta!
Trong im ắng hò hét, hồn phách tiếp thu được tin tức từ bản thể truyền đến, trong phần đông mảnh vỡ hồn phách đều hiện lên ra từng đạo hào quang đen kịt, so với Lôi Đình chi quang thì những u mang kia không là gì cả, nhưng mà, đây cũng là thủ đoạn của hồn phách!
Tất cả hào quang đen kịt bạo tuôn ra giữa không trung, hình thành một đạo màn hào quang ngăm đen, bao phủ tất cả mảnh vỡ hồn phách vào trong
- Thiên kiếp, tiếp tục!
- Thiên kiếp, đến, tiếp tục!
Cử động gần như khiêu khích này, không chỉ làm cho vòng xoáy do tầng mây đen trên không trung biến htanhf tức giận, khiến cho vòng xoáy kia vào lúc này đã vượt qua cực hạn, tốc độ vận hành lại nhanh thêm một tia.
Đồng thời, cả phương Thiên Địa này dường như cũng trở nên nổi giận!
Thiên kiếp, chính là Thượng Thiên chi uy, lúc nào lại để một phàm nhân có thể khiêu khích chứ?
Hắc ám vô biên trực tiếp từ bốn phương tám hướng phi tốc đè xuống, đảo mắt, ý thức không gian đã đen kịt một mảnh, thò tay ra khó có thể thấy được năm ngón, bộ dáng phảng phất như tận thế vậy!
Từng đạo khí tức hủy diệt khủng bố thỏa thích phiêu đãng trong không gian này, mỗi một chỗ, thậm chí mỗi một tấc đều khiến người khó có thể hô hấp, ở chỗ này, hiện giờ có thể cảm nhận được chỉ là loại nặng về và áp lực trước khi tử vong tiến đến này, khiến người không chút nào hoài nghi, chỉ cần thoáng ngây ngốc ở chỗ này thêm một chút ở này thôi cũng đủ khiến người điên cuồng rồi.
Bởi vì, trong bóng bối vô biên vô hạn thế này, ngươi không thấy được nửa điểm hi vọng!
Trong thế giới im ắng, bỗng nhiên, một đạo ánh sáng, từ phía chân trời hiển hiện. Nhưng ánh sáng này cũng không phải là vì chiếu sáng Hắc Ám thế giới mà sinh, mà là, vì hủy diệt thế giới này mà hiện!
Tia sáng chói mắt, phá tan Hắc Ám, lúc đến bên dưới, nghiễm nhiên phảng phất như trực tiếp từ phía chân trời một mực kéo dài đến đại địa bên dưới vậy.
Trong không gian, ất cả Hắc Ám, tất cả hủy diệt, vào một khắc này, một đạo hào quang thình lình chợt hiện, một Hắc Sắc Lôi Long đủ để khai thiên bổ địa giương nanh múa vuốt chiếm giữ giữa không trung.
Uy thế như thế, khiến cho Thần Dạ cảm thấy vẫn có thể kiên trì ở sâu trong nội tâm cũng nhịn không được lộ ra vài phần bất lực!
Không có người nào sợ hãi thiên, cho nên, mới có vô số người muốn nghịch thiên mà đi!
Nhưng lúc Thiên Uy hoàn toàn bày ra uy thế của nó thì còn có mấy người có thể bình tĩnh đối mặt được đây? Ít nhất Thần Dạ biết rõ, mình bây giờ, đã không cách nào bảo trì được không chút sợ hãi như lúc trước nữa rồi.
Nhưng Thần Dạ cũng hiểu rõ, mặc dù sợ hãi, mặc dù cầu xin tha thứ thì đạo Hắc Sắc Lôi Long kia cuối cùng cũng bổ xuống, sẽ không chút lưu tình, cho nên, bất lực và sợ hãi chi tản đi, chiến ý bất khuất cũng bốc lên
- Đây hẳn là một kích cuối cùng rồi a?
Thần Dạ hít vào một hơi thật dài, tâm thần, đã lâm vào trong ý thức không gian.
Hắc Sắc Lôi Long như thế nếu như còn không phải là uy lực lớn nhất của thiên kiếp, vậy thì Thần Dạ cũng chỉ có thể coi như xui xẻo thôi.
- Chủ nhân!
Tất cả trong ý thức không gian, cũng không phải bản thể Thần Dạ có thể chạm đến được, hắn có thể làm chỉ có thể thủ vững tâm thần bản than, sau đó, dùng tâm thần câu thông với hồn phách bản thân, qua đó trợ giúp hồn phách đi ngăn cản một kích cuối cùng của thiên kiếp.
Đúng lúc này, Đao Linh lại bỗng nhiên thanh tỉnh lại.
Thần Dạ đại hỉ, nguyên chủ nhân của Thiên Đao và Cổ Đế Điện đều đã từng có Hồn Biến, tuy nói họ vẫn chưa tu luyện Hồn Biến đến trạng thái đại thành, nhưng mà, Sơ Hình, Ngưng Hình, Hóa Hình, mấy cấp độ này nguyên chủ nhân Thiên Đao đều đã trải qua.
Nếu như Đao Linh còn ấn tượng, vậy thì nhất định có thể ình một ít kinh nghiệm!
- Chủ nhân, ngưng tụ tâm thần, khiến tâm thần tương dung một chỗ với bổn mạng hồn phách của ngươi, nếu vậy ngươi liền có thể thi triển một bộ phận thủ đoạn trong ý thức không gian rồi.