Tiếng nói tuy rằng bình thản, nhưng uy thế ẩn hàm trong đó lại lộ rõ, có lẽ sau lưng Chung Vân kia cũng có thế lực không kém làm chỗ dựa, nhưng bản thân hắn tuyệt đối không có tư cách sĩ diện ở trước mặt Liễu Chân.
Nếu là Chung Vân không có giải thích hợp lý, vậy Liễu Chân sẽ cho hắn một bài học ngay, nếu không, chẳng phải sẽ khiến tất cả mọi người trong Đại Tuyên Phủ biết rõ Vũ Bang hắn ai cũng có thể đến cản đường sao, đến lúc đó, uy tín của Vũ Bang ở đâu nữa?!
Lời nói truyền ra, sắc mặt Chung Vân không khỏi biến đổi, bất quá cuối cùng cũng đã có chuẩn bị mà đến, cũng không quá lúng túng, lập tức cười nói:
- Liễu bang chủ, Chung Vân lần này là muốn bàn hôn sự với ngươi, chính là chuyện hôn sự giữa ta và Liễu Nghiên cô nương đấy.
- Muốn chết!
Liễu Chân giận dữ, tu vị Thượng Huyền đỉnh phong ở trước mặt Tử Vong Hắc Báo Vương còn không uy thế thế nào, nhưng ở chỗ này, sau khi khí thế tận hiện thì đám người Chung Vân đều không khỏi phải lui về sau vài bước.
Chung Vân sắc mặt trắng bệch, nhưng ngược lại đã khơi dậy hung tính của hắn, mắt nhìn Liễu Chân, trầm giọng quát:
- Liễu bang chủ, ngày đó ngươi từng nói qua, chỉ cần trong số vãn bối Ưng Bang ta có người có thể đánh bại Liễu cô nương, ngươi sẽ gả Liễu cô nương cho ta, không biết lời này, hôm nay có còn tính không?
Nghe vậy, Liễu Chân giận dữ cười to:
- Chung Vân tiểu tử, ngươi ngược lại rất biết chọn thời cơ a? Nhưng ngươi cho rằng, chỉ bằng tu vi của ngươi có thể là đối thủ của Nghiên nhi sao? Cho dù nàng đã bị thương!
- Hắc hắc!
Chung Vân cười quái dị:
- Những việc này không cần Liễu bang chủ ngươi quan tâm, ta chỉ hỏi, lời nói ngày đó giờ ngươi có tính không?
Trong xe ngựa, Thần Dạ lộ ra sát cơ nhàn nhạt, Liễu Nghiên trước đã trọng thương, hiện giờ trong Tử Vong Sâm Lâm khiến thương thế càng tăng thêm, Chung Vân lựa chọn khiêu chiến vào lúc này quả thật đúng như Liễu Chân nói, lựa chọn thời gian thật tốt.
Bất quá, dùng cảnh giới Sơ Huyền tam trọng của Chung Vân, Liễu Nghiên mặc dù bị thương nặng không chịu nổi thì động một ngón tay cũng đủ dể đánh bại hắn rồi.
Nhưng Chung Vân hẳn không phải là đồ đần, hắn có lẽ rất rõ ràng chênh lệch giữa mình và Liễu Nghiên thế nào, nhưng giờ hắn vẫn làm như vậy... Có chút phiền toái ah!
Thần Dạ có thể nghĩ đến, Liễu Chân tự nhiên cũng nghĩ đến, bởi vậy, đối mặt với yêu cầu của Chung Vân, hắn bất đắc dĩ trầm mặc xuống.
Thấy Liễu Chân không trả lời, Chung Vân làm càn cười to:
- Ha ha, đường đường bảng chủ Vũ Bang, một trong tam đại thế lực Đại Tuyên Phủ rõ ràng lại có lúc nói không giữ lời, rõ ràng nuốt lời với một vãn bối, quả thực buồn cười. Liễu bang chủ, nếu ngươi đã nói chuyện như đánh rắm, vậy thì Vũ Bang ngươi dựa vào cái gì nổi tiếng là một trong tam đại thế lực Đại Tuyên Phủ, dựa vào gì cùng nổi danh với Ưng Bang ta?
Trong tiếng nói, xen lẫn huyền khí, trong cả non nửa Đại Tuyên Phủ đều đang quanh quẩn một câu nói kia, khiến ọi người Vũ Bang, kể cả Liễu Chân đều cực kỳ tức giận
- Chung Vân, dùng thân phận của cha ta, còn không đến mức thất hứa với ngươi, lời hắn nói vẫn chắc chắn, ngươi nếu muốn khiêu chiến ta, cứ phóng ngựa tới. Nhưng nói cho ngươi biết một câu, phân cao thấp trên sinh tử đài, không phải sống thì chết, không biết ngươi có can đảm này không?
Liễu Nghiên từ trên xe ngựa đi xuống, nhìn qua Chung Vân, đạm mạc quát nhẹ.
Chung Vân nhìn qua Liễu Nghiên, ý chiếm hữu trần trụi sâu trong ánh mắt bắt đầu khởi động, sau đó liền cười dâm đãng:
- Liễu cô nương, ngươi đây là đang uy hiếp ta sao? Tốt, coi như là uy hiếp, vì ngươi, ta cũng nhận. Liễu cô nương, lời ngươi nói ban nãy có nghĩa là lời Liễu bang chủ nói lúc trước không phải nói ngoa?
- Tự nhiên, trong Ưng Bang ngươi nếu có thể có người cùng thế hệ thắng được ta, tự nhiên sẽ gả cho ngươi ngay.
Liễu Nghiên nhàn nhạt nói xong, sát ý trong mắt bắt đầu nổi lên.
- Tốt, vậy ba ngày sau, gặp nhau trên sinh tử đài.
Chung Vân tay quơ quơ, quỷ dị cười nói:
- Giờ cho ngươi nhận biết đối thủ trước một chút!
Lúc lời Chung Vân vừa dứt, hơn mười người phía sau hắn vội vàng tản ra hai bên, một đạo thân ảnh màu xám rõ ràng xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Nhìn thấy người này, Liễu Chân, Liễu Nghiên, cùng với tất cả mọi người Vũ Bang đều nghẹn ngào thét lên:
- Phong Ma, dĩ nhiên là ngươi?
- Phong Ma?
Trong xe ngựa, trông thấy biểu lộ khiếp sợ của người Vũ Bang, mà ngay cả thanh âm Liễu Nghiên cũng đại biến, mi tâm Thần Dạ không khỏi nhíu lại, người trẻ tuổi được gọi là Phong Ma kia đến cũng thế nào, lại khiến Liễu Nghiên có Thiên Thánh chi thể cũng kiêng kị như thế?
Ánh mắt di động, Thần Dạ rất nhanh đã thấy được người trẻ tuổi áo xám ở cuối con đường kia.
Người trẻ tuổi kia có một đầu tóc xàm cũng tương tự với y phục hắn, tùy ý để tung bay, bị gió nhẹ thổi qua, lộ ra vài phần đìu hiu.
Thân thể hắn thẳng tắp thon dài, tùy ý đứng ở đó đã tản mát ra khí tức bá đạo lăng lệ ác liệt, giống như một thanh tuyệt thế trường thương, ngạo nghễ trong mọi người vây.
Nhất là hai đồng tử của hắn, thời khắc đều lộ ra vẻ điên cuồng, ánh mắt lập loè giống như quấy nát Thiên Cơ, khiến người không rét mà run!
Đây là một nhân vật cực độ nguy hiểm, coi như người trẻ tuổi áo xám kia không có nửa phần tu vị, cũng mang đến cho người một loại áp lực cường đại, người như vậy, trời sinh đã chính là một nhân vật tuyệt thế vì võ đạo mà sinh tồn.
Khó trách, ngay cả Liễu Nghiên cũng cực kỳ kiêng kỵ hắn...
Người trẻ tuổi áo xám kia chừng hai mươi, một thân tu vị Trung Huyền nhị trọng, phóng mắt trong số cùng tuổi cũng thuộc hàng đứng đầu rồi.
Có lẽ ở trước mặt Liễu Nghiên có Thiên Thánh chi thể, người trẻ tuổi được gọi là Phong Ma này vẫn có tư cách không nhỏ, phải biết rằng, Liễu Nghiên chiến đấu với người, mượn Thiên Thánh chi thể, tu vị bản thân nàng có thể lập tức tăng lên gấp hai lần, sức chiến đấu như thế, trừ phi có được mật pháp cường đại tương xứng, nếu không, trong ngang cấp, mặc dù cao hơn Liễu Nghiên một cảnh giới cũng khó mà đánh được với nàng.
Nhưng mà, Liễu Nghiên lúc này đã trọng thương không chịu nổi, dùng Thiên Thánh chi thể, tuy có thể đánh một trận, nhưng cũng không phát huy được bao nhiêu thực lực cả, đối mặt Chung Vân thì dư thắng, nhưng Phong Ma thì...
Chung Vân này quả nhiên giỏi tính toán!
Trước đám người, Liễu Nghiên thở ra thật dài, nhìn như bình tĩnh, nhưng trong thần sắc pha lẫn phức tạp, thản nhiên nói:
- Ma huynh, không thể tưởng được, ngay cả ngươi cũng gia nhập vào Ưng Bảng. Ngươi chẳng lẽ không biết, chỗ đáng giận của Ưng Bang?
Người trẻ tuổi áo xám kia vẫn bất động như núi, thần sắc, đồng tử, đều không có biến hóa gì, nhưng lúc hắn nhìn xem Liễu Nghiên, hai đồng tử của Phong Ma lại xẹt qua một tia phẫn nộ mờ mịt.
Thật lâu sau, hắn nói:
- Nhận ủy thác của người, trung chuyện của ngươi! Ta thiếu nợ Ưng Bang một cái nhân tình, không hơn.
- Thì ra là vậy!
Liễu Nghiên nhẹ gật đầu, nói khẽ:
- Đã như vầy, ta cũng không còn lời nào để nói nữa, ba ngày sau, ta cùng với ma huynh ngươi, sinh tử đài đánh một trận!