Đế Quân


Thần Dạ thản nhiên nói tiếp:
- Những người như thế , Thần Dạ dám cam đoan, nếu như quân và quốc không thể tiếp tục ban cho hắn mọi thứ hắn muốn, thậm chí còn có thể liên lụy hắn về sau này. Như vậy, trung cùng ái của hắn sẽ biến mất trong nháy mắt không thấy đâu nữa.
- Xin hỏi Trường Tôn đại nhân, Thần Dạ nói những lời này, liệu có nói sai?
Lúc này Trường Tôn Mạt, dưới ý định giết người lạnh thấu xương của Thần lão gia tử bao phủ toàn thân làm sao dám trả lời hắn. Lão ngượng ngùng cười một tiếng, thân thể càng là dịch đến gần về phía hoàng đế hơn rất nhiều.
- Hoàng thượng!
Thần Dạ trầm giọng nói:
- Nếu như mẫu thân không về, Thần Dạ cả đời không cưới! Vẫn xin Hoàng thượng thành toàn cho lòng hiếu thảo của Thần Dạ!
Nói đến tình trạng như vậy, lý do đầy đủ, vẫn còn tăng thêm ý tứ trung quân ái quốc và hiếu thuận, làm cho hoàng đế cũng không còn lời nào để nói. Hẳn là ngài vẫn có khả năng mạnh mẽ ban hạ thánh chỉ. Đến lúc đó, chỉ cần Thần Trung không tạo phản, như vậy Thần gia cũng chỉ có thể chuẩn bị sẵn sàng đi cưới Huyền Lăng Công Chúa trở về.
Nhưng làm như vậy, hoàng đế không dám cam đoan liệu sẽ khiến cho Thần gia phản đối thật lớn hay không. Ở trong Đại Hoa hoàng triều , vẫn còn chưa có người nào có khả năng không có bất cứ lý do gì mà dùng sức mạnh đối với Thần gia, ngài là hoàng đế mà cũng như vậy.
- Ha hả, Dạ nhi có lòng như thế, trẫm há có thể không đồng ý?
Hoàng đế miễn cưỡng cười nói:
- Hảo, hôn sự, tạm thời để lại sau. Có vị đầu bếp mới tới ngự thiện phòng làm vài món. Hoàng thúc, Dạ nhi, các ngươi mau nếm thử!
Thần lão gia tử cười một tiếng thân thiết, rồi cao giọng nói:
- Hoàng thượng, lão phu quy ẩn nhiều năm, đã sớm không hỏi việc đời. Hiện nay ở trong nhà, cũng chỉ là hưởng thụ khúc nhạc thiên luân. Lúc nhàm chán thì hồi tưởng lại thời gian mà đã trở thành quá khứ cả đời này của lão phu. Rồi suy nghĩ, một ngày kia, vào lúc lão phu đi gặp Thánh Chủ Gia thì người sẽ đến hỏi han lão phu. Vạn nhất không trả lời được, thì có thể làm thương tổn tình cảm giữa chúng ta . . . ."
- Hoàng thúc nói ra những lời ấy, người vẫn còn tuổi cao chí càng cao . . . .
Tâm thần của Hoàng đế trong bất tri bất giác đã nặng nề hơn rất nhiều.
- Ha hả!
Thần Trung khoát khoát tay, cười nói tiếp:
- Hoàng thượng, lão phu cũng không muốn cái gì, cũng sẽ không làm cái gì. Từ cái ngày quy ẩn đó trở đi, lão phu chính là một lão nhân bình thường. Được Hoàng thượng tín nhiệm và chiếu cố, nên vẫn còn giữ lại được vinh hoa và phú quý trước đây là đủ rồi!
- Lão Vương Gia không màng đến việc đời, đó thật sự là tổn thất của Đại Hoa hoàng triều chúng ta!
Tựa hồ là cảm giác đã được an toàn , Trường Tôn Mạt lại một lần nữa mở mồm giễu cợt.
- Phải không?
- Đương nhiên!
Trường Tôn Mạt nham hiểm cười một tiếng, rồi nói tiếp:
- Nhiều năm qua, lão Vương Gia đi theo Thánh Chủ Gia nam chinh bắc chiến, lập được vô số công lao hiển hách. Hiện nay, Thánh Chủ Gia đã mất, Đại Hoa quân thần, liền không có ai mà không thân thuộc với lão Vương Gia! Không biết có bao nhiêu người, là ngửa mặt trông lên lão Vương Gia. Nếu như lão Vương Gia không còn hỏi đến việc đời, chẳng những là tổn thất của Đại Hoa. Mà cũng khiến cho những người đó, sẽ không còn được lại nhìn thấy khí phách của lão Vương Gia !
Những lời như thế nói ra, trong mắt hoàng đế bỗng nhiên biến đổi. Mà ở sâu trong hai mắt của Thần lão gia tử cùng Thần Dạ , đồng dạng có sự biến hóa gần như không thể nhận ra . . . .
- Hoàng thượng mọi sự như ý!
Trầm tư chỉ chốc lát, Thần lão gia tử lại nói tiếp:
- Hôm nay vào cung cũng đã được lâu rồi, trong sân lão phu có mấy con gà vịt gì gì đó. Đến giờ mới nhớ ra, lúc trước còn chưa cho chúng ăn. Nếu như Hoàng thượng không có chuyện gì khác căn dặn, lão phu liền dẫn Dạ nhi đi về trước. Lão phu sợ, mấy con gà vịt kia đói bụng lại gây rối.
- Đã như vậy, trẫm cũng không giữ các ngươi nữa, hoàng thúc đi thong thả!
Hoàng đế đứng dậy, Trường Tôn Mạt tự nhiên là càng cung kính hơn, tự mình tiễn đưa Thần Trung đến ngoài cửa cung điện rồi nói:
- Lão Vương Gia, ngài đi thong thả, hy vọng tiếp theo vẫn còn có cơ hội, chúng ta có khả năng cùng nhau uống rượu!
- Bổn vương cũng hy vọng sẽi có cơ hội như thế nữa!
Nghe vậy, Thần lão gia tử nhàn nhạt cười nói:
- Trường Tôn lão nhi, trong nhà lão phu nếu mấy con gà vịt đói bụng gây rối thì lão phu sẽ giết thịt bọn chúng. Cho nên, cũng không thể hàn huyên cùng ngươi nhiều hơn, phải vội vàng quay về đi xem một chút. Nếu nói cách khác, lão phu thật đúng là sẽ động sát tâm.
Nhìn theo bóng lưng ông cháu Thần Trung nghênh ngang rời đi, vẻ mặt Trường Tôn Mạt, bởi vì mấy câu nói cuối cùng của Thần Trung mà trở nên cực kì hung ác!
- Trường Tôn Mạt!
- Bệ hạ, cựu thần đáng chết, không thể hoàn thành chuyện mà bệ hạ phó thác!
Xoay người, Trường Tôn Mạt vội vàng quỳ rạp xuống đất!
Hoàng đế lạnh lùng cất tiếng cười mà nói:
- Ngươi xác thật đáng chết, trước mặt lão Vương Gia, ngay cả trong lòng ta và ngươi trăm điều không muốn, thì trong ngôn ngữ cũng không được có nửa phần càn rỡ. Ngươi là muốn bức trẫm cùng lão Vương Gia lưỡng bại câu thương , sau đó ngươi sẽ trở thành Thần Trung thứ hai sao?
- Cựu thần không dám, cựu thần hết lòng trung thành bảo vệ đối với bệ hạ như đối với nhật nguyệt. . . .
Hoàng đế phẩy phẩy tay, điềm nhiên nói:
- Đừng nói những lời nịnh nọt như vậy. Hôm nay không thể được việc thì sau khi trở về, ngươi ngẫm lại thật tốt cho trẫm. Rốt cuộc phải như thế nào, mới có thể có một lý do đường đường chính chính đủ để trấn an Thần gia. Nếu không, lão Vương Gia trong lòng tức giận thì nói không chừng, trẫm cũng chỉ có thể giao ngươi ra ngoài.
- Vâng, vâng!
Trường Tôn Mạt đầy người mồ hôi lạnh.
Trong ngự hoa viên Hoàng cung có dựng một cái khung treo bàn đu dây. Phía sau bàn đu dây có một người người trẻ tuổi, đầu đội Tử Kim Quan, người mặc hoa phục màu đỏ, ngang hông thắt một chiếc tử ngọc Yêu Đái. Đôi mắt cực kỳ linh lợi, chỉ khẽ động chân tay là đủ xuất hiện ra một khí tức hậu duệ hoàng gia quý tộc.
Người trẻ tuổi nhẹ nhàng thúc đẩy bàn đu dây, ở bên khóe miệng hiện ra một nét cong cong lạnh nhạt mà lại sắc bén như có như không.
- Điện hạ!
Một người thái giám trẻ tuổi chạy tới cực kì nhanh chóng. Sau đó đứng ở trước người trẻ tuổi mà hạ giọng nói mấy câu. Không biết hắn nói gì đó, khiến cho thần sắc người trẻ tuổi kia bỗng nhiên cứng lại, chợt thốt ra âm thanh có vài phần âm u lạnh lẽo .
- Thần Dạ còn nhỏ tuổi, không ngờ lại được phi phàm như thế. Xem ra, việc đánh mất thiên phú bẩm sinh cũng không khiến cho hắn bị mất quá nhiều ý chí chiến đấu a? Đế đô sau này, thiết nghĩ sẽ càng thú vị hơn.
Người trẻ tuổi đột nhiên cất tiếng cười, hai tay đưa ra giữ lấy bàn đu cho nó ổn định, rồi nói với người trên đó:


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui