Thanh âm của trung niên nhân cũng thâm trầm hơn rất nhiều:
- Hai vị lão hữu, lần này từ biệt, chúng ta đã không còn ngày tương kiến nữa, ha ha, lời bảo trọng gì đó đối với chúng ta mà nói, sớm đã không còn nửa phần ý nghĩa rồi, từ nay về sau, chỉ mong người thừa kế của chúng ta có thể khiến danh tiếng chúng ta vào vạn năm sau lại tái hiện thế gian!
- Kỳ thật, lão phu ngược lại không muốn dương danh gì cả, chỉ muốn bọn hắn bình an, mặc dù biết, đây là chuyện không thể nào. Lão phu đi trước, nhị vị, cáo từ!
Lão giả trọng thán, hóa thành tử mang, phá vỡ đại điện, quay về nơi trước kia.
Một lúc sau, phiến khu vực Truyền Thừa Chi Địa này bỗng nhiên tử mang đại thịnh, chợt khu vực này thành lưu quang, lướt tiến vào trong hư không, biến mất không thấy gì nữa.
- Muội tử, ngươi có lẽ phải chờ một lát!
Trung niên nhân yên lặng cười cười, nói khẽ:
- Hắn đang tu luyện Huyền Đế Huyền Minh Thủ của ngươi, coi như là một nửa truyền nhân rồi, có nghĩ qua phải giúp hắn như thế nào chưa?
Ánh mắt thấu triệt của nữ tử kia ảm đạm cả nửa ngày, muốn nói gì đó nhưng lại thủy chung không thốt ra được, trong lúc nhất thời, trong đại điện liền trầm mặc xuống.
Đến một lúc lâu, sau khi cảm ứng được ở chỗ của nàng có ba động quen thuộc lặng yên truyền ra, nữ tử mới nhẹ nhàng nói:
- Kỳ thật, ta có thể giúp hắn không nhiều lắm, có lẽ sau khi người thừa kế của ta gặp hắn, cũng có thể giống như năm đó, cho hắn ủng hộ kiên cường nhất. . .
Nghe vậy, ánh mắt trung niên nhân liền có chút tan rã, sau một hồi, im ắng cười khổ.
- Muội tử, ngươi cần gì phải vậy chứ?
Nữ tử lắc đầu, ánh mắt ngược lại vô cùng kiên định!
Đế Đô Hoàng Thành, Thần gia!
Tất cả mọi người trong Đế Đô, kể cả người hoàng thất đều có chút không rõ lắm, Trấn quốc vương Thần Trung không biết từ lúc nào đã lần nữa rời núi, trọng chưởng quyền hành Thần gia, hơn nữa trên triều đình cũng thường xuyên sẽ có thân ảnh của hắn xuất hiện.
Tựa hồ từ sau khi Thần Dạ rời khỏi Đô Hoàng Thành thì Thần lão gia tử liền có cử động như vậy, hoặc có lẽ sau khi các trọng trấn như Đại Danh Phủ xảy ra một ít biến cố nên Thần lão gia tử mới một lần nữa rời núi.
Nhưng bất kể là loại nào, trong Đế Đố tất cả người biết trong lòng đều rõ ràng, thần lão gia tử đã không không còn ẩn nhẫn nữa rồi.
Trong phòng khách rộng rãi của Thần gia, Thần lão gia tử ngồi trên thủ vị, trong tay của hắn, cầm một phong thơ, đang tập trung tinh thần nhìn xem.
Nội dung viết trên đó cũng không nhiều, nhưng lại khiến lão gia tử một mực nhìn một hồi lâu.
Cử động như vậy khiến huynh đệ Thần Thuận và Thần Lệ đứng ở hai bên có chút khẩn trương, bọn hắn thật sự không thể tưởng được, đến tột cùng là phong thư thế nào, là do ai viết, rõ ràng khiến lão gia tử ngưng trọng như vậy?
Sau một hồi, lão gia tử thở ra một hơi, phất tay khẽ động, tờ thư kia bay vào tay Thần Thuần, hắn sau khi nhìn mấy lần sắc mặt nhịn không được biến đổi, sau đó, ngay lập tức liền giao cho Thần Lệ, cũng không lâu lắm, sắc mặt Thần Lệ cũng như Thần Thuận, trở nên cực kỳ phức tạp.
- Phụ thân. . . .
Thần lão gia tử khoát tay áo, cười khổ một tiếng, nói:
- Xem ra, Dạ nhi hắn, thủy chung vẫn không tin lão phu.
- Phụ thân, cũng không phải là Dạ nhi không tin được ngài, mà là nhi tử phỏng đoán, cử động lần này của Dạ nhi có ý tứ càng sâu hơn!
Thần Thuận vội nói, lời tuy nói thế, nhưng trong lòng của hắn vẫn đang cực kỳ kinh sợ
Thuần phục Thần lão gia tử, hay là thuần phục Thần gia?
Nghe qua thì có vẻ không có bao nhiêu khác nhau, nhưng người cơ trí như bọn hắn, liếc mắt đã hiểu rõ dụng ý chính thức của Thần Dạ.
Thần lão gia tử lại lần nữa cười khổ nói:
- Các ngươi không cần khẩn trương, lão phu sẽ không vì vậy mà trách tội Dạ nhi đâu, trên thực tế, lão phu quả thật vẫn một mực khiến Dạ nhi thất vọng.
Nghe vậy, huynh đệ Thần Thuận kinh ngạc không thôi, nhiều năm qua, thần lão gia tử chưa từng khiến người thất vọng bao giờ mà.
Thần lão gia tử cũng không nói thêm gì, Thần Dạ nói với hắn là một giấc mộng, tuy rằng Thần Dạ nói chỉ là mông, nhưng trong lòng Thần lão gia tử tuyệt đối sẽ không cho rằng đó tiểu tôn tử của hắn chỉ kể cảnh trong mộng ình nghe.
Tự nhiên, Thần lão gia tử sẽ không nghĩ tới, Thần Dạ là trọng sinh mà đến, nhưng với cơ trí, cùng với kinh nghiệm nhân sinh phong phú của mình đã cho hắn biết, giấc mộng kia, Thần Dạ không thể nào tự thêu dệt ra được.
Đến tột cùng sao lại có giấc mộng như vậy, Thần lão gia tử sẽ không đi nghĩ lại, hắn chỉ biết là, lời nói kia đã đánh thật sâu vào lòng hắn.
Chính diện đối kháng hoàng thất, cho dù Thần lão gia tư uy danh chấn thiên hạ, nhưng trong lòng hắn cũng vẫn cố kỵ trùng trùng điệp điệp. . . .
Thần lão gia tử thập phần hiểu rõ mình, cho nên hắn tin tưởng, giấc mộng kia, trong một đoạn thời gian đặc biệt, dưới hoàn cảnh đặc biệt có lẽ có thể thật sự trở thành sự thật cũng nên
Ẩn nhẫn và dốc lòng tu luyện trong những năm này, thủy chung vẫn không đạt tới cảnh giới như mong muốn, như thế, liền đã chú định có chút chuyện, nếu như. . . . Nếu như không phải Thần Dạ lại lần nữa ngang trời xuất thế, cho Thần lão gia tử hi vọng mới, thì hắn hiện giờ đang làm chỉ sợ không phải là đi ứng đối với hoàng thất thế nào, mà làm sao để bảo toàn được Thần gia rồi.
Nghĩ đến đây, Thần lão gia tử bỗng nhiên trầm giọng nói:
- Thần Thuận, Thần Lệ, truyền lời xuống dưới, từ hôm nay trở đi, thần gia chi chủ sẽ trực tiếp do Dạ nhi kế thừa, sau này, lời hắn nói, dù là lão phu cũng phải tuân theo. . . .
- Phụ thân?
Huynh đệ Thần Thuận kinh hãi:
- Phụ thân, làm vậy có quá sớm không?
- Có Kim Long Lệnh nơi tay, Dạ nhi đã có thể chỉ huy tất cả mọi người trong quân, hiện giờ hắn chỉ kém một cái danh chính ngôn thuận thôi, nếu Dạ nhi đã cố tình, vậy thì lão phu liền thành toàn hắn.
Thần lão gia tử ngưng giọng nói:
- Những thứ khác, lão phu cũng không lo lắng, Thần Lệ, chỗ Nguyên nhi ngươi nhất định phải khiến hắn nghe lệnh, nói cho hắn biết, người Thần gia đều là một nhà, một cái vị trí gia chủ không đáng để huynh đệ anh em trong nhà cãi cọ nhau, biết không?
- Vâng, phụ thân yên tâm, nhi tử sẽ không để cho chuyện như vậy xảy ra đâu.
Thần: ệ lập tức đáp.
Thần lão gia tử nhẹ gật đầu, thâm ý sâu sắc nói:
- Dạ nhi hôm nay, đã ở cảnh giới Trung Huyền, hắn nói ra ngoài lịch lãm rèn luyện năm năm, hôm nay vẫn còn ba năm, lão phu cũng rất muốn biết, năm năm qua đi hắn quay lại đế đố, sẽ cường đại cỡ nào?
- Trung Huyền cảnh giới. . .
Tròng mắt huynh đệ Thần Thuận thiếu chút nữa đã lồi ra, bất quá, phần hoài nghi đối với quyết định của lão gia tử ban nãy giờ đã biến mất vô ảnh vô tung.
Một võ giả Trung Huyền còn chưa tới mười tám tuổi, đừng nói tại Thần gia, cho dù phóng mắt khắp toàn bộ Đại Hoa Hoàng Triêu, chỉ sợ cũng là tồn tại như phượng mao lân giác a? Thành tựu như thế, trong Thần gia có người nào có thể sánh bằng chứ?