Đế Quân


Thần lão gia tử trùng trùng điệp điệp thở dài, nói:
- Ngươi cũng đã biết, kỳ thật Thánh chủ gia, lão phu, cùng với lão Lâm, đều là xuất từ Thiên Nhất Môn. Chính vì thế nên một ít tuyệt học của hoàng thất và Thần gia ta có rất nhiều chỗ giống nhau!
Thần Dạ lại lần nữa kinh hãi, ba vị lão nhân gia này, vậy mà đều là người Thiên Nhất Môn.
Nhưng không đúng, nếu lão gia tử cũng là đệ tử Thiên Nhất Môn, mà hoàng đế có lẽ cũng biết lai lịch của lão gia tử, mọi người đều là đồng môn, mặc dù hoàng đế vì tranh giành quyền thế nên ra tay với Thần gia, nhưng Thiên Nhất Môn, vì sao lại ủng hộ hoàng thất?
- Dạ nhi, còn có một chuyện, nếu ngươi biết được sẽ càng thêm giật mình.
Thần lão gia tử thản nhiên nói:
- Kỳ thật chưởng khống giả chính thức của Đại Hoa Hoàng Triều chính là Thiên Nhất Môn, hơn nữa, không chỉ là Đại Hoa Hoàng Triều hiện giờ, tiền triều. . . . Có lẽ triều đại còn xa hơn nữa, đều nằm dưới sự khống chế của Thiên Nhất Môn cả.
- Sao lại thế được?
Khiếp sợ quá độ, thần sắc Thần Dạ ngược lại bình tĩnh lại.
Thần lão gia tử nói:
- Năm đó, tiền triều hỗn loạn, người đương quyền tùy ý làm bậy, khiến dân chúng lầm than, Thánh chủ gia, lão phu cùng lão Lâm, ba người bị phái xuống núi thu thập tàn cuộc. . . .
Nhân sinh cuộc sống của lão gia tử cũng không cần nhiều lời, bất kỳ người nào trong hoàng triều đều có thể thuận miệng nói ra, nhưng hiện giờ lại có chỗ khác.
Tất cả mọi người biết rõ, lão gia tử xuất thân cùng khổ, sau khi tập được một thân bổn sự liền đi theo Thánh chủ gia, khai sáng ra vạn dặm giang sơn, tên Thần Trung của hắn chính là được Thánh chủ gia ban tặng, ý là trung thành và tận tâm.
Thì ra, những điều này đều là giả dối.
Cái gì đi theo Thánh chủ gia, thì ra là đồng môn. . . . Như vậy xem ra, lúc trước đánh xuống giang sơn, sau lưng nhất định cũng có bóng dáng của Thiên Nhất Môn.
- Thay vì nói Thiên Nhất Môn khống chế Đại Hoa Hoàng Triều, còn không bằng nói, Đại Hoa Hoàng Triều này kỳ thật chính là một con cớ trong thế tục của Thiên Nhất Môn, tác dụng lớn nhất của quân cờ này chính là vì Thiên Nhất Môn vơ vét các loại thiên tài địa bảo, mà chỉ cần phát hiện ra nhân tài có thể đào tạo thì sẽ lập tức mang đến Thiên Nhất Môn.
Nhìn qua Thần Dạ, Thần lão gia tử nặng nề nói:
- Nếu như chuyện không có gì sai lầm, Dạ nhi, ngươi bây giờ, có lẽ đã bái sư vào Thiên Nhất Môn rồi.
Cái gọi là sai lầm, có lẽ chính là chuyện Bắc Vọng Sơn rồi.
Thần Dạ vội hỏi:
- Gia gia, nếu ngài cũng là người Thiên Nhất Môn, chiếu theo đạo lý, ngài hiện giờ luận giá trị lợi dụng còn hơn xa hoàng đê, s tuy nói hắn là hoàng đế, nhưng Tôn nhi nghĩ, cao thủ Thiên Nhất Môn có lẽ còn không đến mức thiển cận như thế chứ?
- Đó là tự nhiên!
Thần lão gia tử nói:
- Cho tới nay, tuy rằng là Tha Mộ gia nhất mạch, leo lên bảo tọa hoàng đế Đại Hoa Hoàng Triều, nhưng tu vị lão phu lại cường đại nhất trong ba người, bởi vậy, mặc dù về sau bởi vì nguyên nhân thân phận nhưng sự chú ý của Thiên Nhất Môn đối với lão phu cũng không hề dưới hoàng đế.
- Đây cũng là nguyên nhân vì sao gia gia đã từng đã nói với ngươi, chỉ cần có gia gia ở đây, hoàng thất liền không dám làm gì Thần gia ta!
- Nhưng vì sao đều thay đổi?
Thần Dạ hỏi.
- Đó là bởi vì, trong tay hoàng đế có một lá bài tẩy, khiến cao thủ Thiên Nhất Môn cực kỳ muốn có được, cho nên. . . .
Thần lão gia tử buồn bã, nói:
- Lão phu vẫn cho là, chỉ cần lão phu khắc khổ tu luyện, theo tu vị không ngừng đề thăng, dù cho át chủ bài trong tay hoàng đế rất trọng yếu, nhưng cũng không khiến Thiên Nhất Môn buông tha cho lão phu, nhưng không ngờ tới?
- Dạ nhi, giấc mộng ngươi đã từng nói qua với gia gia, kỳ thật gia gia vẫn luôn tự hỏi lòng, nếu quả thật có một ngày như ngươi nói, gia gia nên làm như thế nào?
Thần lão gia tử cười khổ nói:
- Nên làm như thế nào, hiện giờ ngươi cũng đã thấy rồi.
Thần Dạ lông mày xiết chặt, hỏi:
- Gia gia, chẳng lẽ Thiên Nhất Môn cường đại đến mức khiến ngài không có nửa điểm lòng phản kháng sao?
- Đối mặt Thiên Nhất Môn, lão phu không có lòng đánh một trận, cái này cũng không phải vì lão phu xuất thân Thiên Nhất Môn.
Thần lão gia tử ảm đạm nói:
- Ngươi cũng không chính thức tiếp xúc với Thiên Nhất Môn, cho nên không biết sự cường đại của bọn hắn, lão phu và lão Lâm, quả thực đã tận mắt nhìn thấy qua.
- Cao thủ Thông Huyền ở trong Thiên Nhất Môn cũng chỉ là võ giả hơi có địa vị thôi, cao thủ Lực Huyền, thậm chí Địa Huyền mới là lực lượng chính thức của Thiên Nhất Môn, bằng không mà nói, làm sao có thể khống chế Đại Hoa Hoàng Triều nhiều năm, lại có thể khiến đông đảo thế lực trong hoàng triều thần phục dưới luật pháp của hoàng triều được chứ?
- Lực lượng cường đại như thế, tới đối kháng, không thể nghi ngờ là thiêu thân lao đầu vào lửa, tự tìm đường chết! Biết rõ không thể địch, lão phu sao phải phảng kháng? Buông tha cho, có lẽ sẽ khiến cho cả Thần gia triệt để biến mất trên thế gian, nhưng vẫn lưu lại cho Thần gia một hi vọng!
Thần Dạ rốt cuộc hiểu rõ, vì sao lão gia tử chọn buông tha cho.
Cảnh giới Lực Huyền, phóng mắt toàn bộ thế gian cũng đã có thể được xưng là cao thủ, mà Địa Huyền cảnh giới, đó có thể xem như nhân vật cấp tông sư rồi, Thần gia, lấy cái gì tới chống lại?
Ở trước mặt lực lượng bực này, dù Thần Dạ tự nhận là tiềm lực vô hạn lúc này cũng cảm thấy vô lực, huống chi là lão gia tử.
Ở trong Đại Hoa Hoàng Triều, Thiên Nhất Môn, chính là lực lượng tuyệt đối!
Thần Dạ im lặng, trước giờ vẫn luôn trách lão gia tử, nhưng cho tới bây giờ đều không lý giải qua đau nhức và thống khổ trong lòng lão gia tử.
Hắn là người cầm lái của Thần gia, lại phải trơ mắt ếch ra nhìn tất cả mọi người Thần gia cùng với người trung với Thần gia nguyên một đám chết đi trước mặt hắn, loại bi thống này, ngoại nhân khó mà hiểu rõ được.
- Gia gia. . . .
Biết rõ Thần Dạ muốn nói gì, Thần lão gia tử phất phất tay, nghiêm nét mặt nói:
- Dạ nhi, đây là tiền căn hậu quả mọi chuyện, hôm nay ngươi cũng biết rồi, đáp ứng gia gia, mặc kệ chuyện gì xảy ra, ngươi cũng không cần bận tâm, phải sống sót!
- Ta còn có rất nhiều chuyện chưa làm được, đương nhiên phải sống sót rồi.
Thần Dạ cười cười, thần sắc lập tức xiết chặt, nói:
- Gia gia, lúc này không giống ngày xưa, chúng ta cùng nhau rời khỏi Đế Đô đi?
Lúc này không giống ngày xưa, thâm ý những lời này, lão gia tử nhất định nghe không rõ.
Năm đó tất cả mọi người Thần gia bị nhốt trong đế đô, chiến hay không chiến đều có kết cục như nhau, lão gia tử lựa chọn buông tha cho, ngược lại còn có thể nhận đồng, nhưng hôm nay, người thân trong nhà đều không ở đây, lão gia tử cần gì phải thủ vững nữa?
Thần lão gia tử lắc đầu, nói:
- Chỉ cần lão phu ở chỗ này, cao thủ Thiên Nhất Môn có lẽ còn không đến mức đuổi tận giết tuyệt, bằng không thì, thiên hạ to lớn nhưng không có chỗ nào cho Thần gia ta sống yên ổn ta cả!
Nghe vậy, Thần Dạ ánh mắt phát lạnh, tốt một cái Thiên Nhất Môn!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui