Đế Quân


Chỉ một lần đó Tử Huyên giống như hỏa thần, Lý Thiên Hòe thi triển mũi tên Hàn Thiên Xạ Nguyệt, nhưng ở trước mặt của nàng, không có nửa điểm uy phong. Hiện tại công kích của Tử Huyên càng thêm bá đạo, bá đạo giống như lôi đình.
Hỏa diễm cùng lôi đình chính là hai lực lượng khác nhau hoàn toàn, nhưng mà trên người của Tử Huyên thì nó giống như dung làm một thể.
Đương nhiên Thần Dạ biết rõ, cho dù là hỏa diễm hay lôi đình đều do huyền khí bản thân biến thành, cũng không phải hỏa diễm và lôi đình chân chính, nhưng chính là như thế này mới khiến Thần Dạ cảm thấy giật mình.
Một loại huyền khí còn có thể huyễn hóa ra hai loại năng lượng khác nhau sao? Cho dù là thi triển vũ kỹ chỉ sợ cũng không cách nào làm được a?
Oanh!
Giữa không trung có tiếng va chạm cực lớn xuất hiện, từng đoàn năng lượng rung động mạnh, giống như nước bắn ra tứ tán, chấn động hư không, nổ tung như pháo hoa.
Trong hỗn loạn đó bản thân Tử Huyên không ngừng lui ra phía sau, lúc rơi xuống đất thì không ngừng lui thêm mấy chục thước.
Trên mặt đất xuất hiện một vết dài, nàng cũng phun máu tươi, điểm này cho Thần Dạ biết rõ một kích vừa rồi nếu đổi lại là hắn, dù không chết cũng phải trọng thương.
Nhưng hắn tuy bại nhưng cuối cùng cũng có một chút lôi quang tiêu tán trong hư không.
- Hừ, khó chịu ah khó chịu, giới hạn quy tắc cho nên không thể toàn lực ra tay, thật đúng là khó chịu, nhưng mà không có sao, không qua bao lâu thì quy tắc này sẽ bị đánh phá, đến lúc đó... Khặc khặc!
Trong tiếng cười tà ác bàn tay màu xám từ từ biến mất, cuồng phong xoay tròn giữa không trung, cuối cùng cũng tiêu tán trong thiên địa, giống như chưa từng xuất hiện qua.
- Tử Huyên, tổn thương có nặng hay không?
- Nương!
- Đừng lo lắng, vết thương nhẹ mà thôi.
Tử Huyên lau vết máu trên miệng, lúc này cố tươi cười, nhưng mà giọng nói rất ngưng trọng.
- Tên kia rất cường đại, một kích vừa rồi chỉ là hắn tiện tay mà thôi!
Một kích tiện tay có thể đánh bạiTử Huyên là Thông Huyền bát trọng, tâm thần Thần Dạ rung động mạnh, vội hỏi:
- Tử Huyên, có ấn tượng lai lịch của tên kia hay không?
Tử Huyên không chút suy nghĩ, nói:
- Chưa bao giờ nhìn thấy, có lẽ cũng không phải cao thủ ở đông vực.
Thoáng ngừng lại, Tử Huyên lại nói:
- Tuy đông vực là thế giới tông phái, nhưng mà thế giới võ đạo cũng không chỉ có đông vực...
Thần Dạ nghe xong ngẩn người, hắn hiểu về thế giới này đúng là không nhiều, tối thiểu trước đó cái gì đông vực bắc vực thì hắn chưa từng nghe nói qua.
Nhưng mà trước mắt thì hiểu rõ tên kia đã đi, nhưng ai có thể đảm bảo không trở lại, mặc dù hắn nói cái gì quy tắc hạn chế, nhưng cách bọn chúng thật xa mới là tốt nhất.
- Tử Huyên, Linh Nhi, chúng ta đi!
Lại không nói nhiều, Thần Dạ ôm lấy Linh Nhi, cùng Tử Huyên rời khỏi đây thật nhanh.
Qua nửa ngày sau người trong thôn mới từ từ khôi phục tinh thần lại, bọn họ đưa mắt nhìn nhau, vội vàng nhìn qua hướng Thần Dạ rời khỏi, la lớn:
- Hai vị đại nhân, đa tạ!
Một màn vừa rồi khiến bọn họ đã biết rõ, có lẽ cho tới cuối cùng người còn đứng được cũng phải chết, cũng giống như đồng bạn của bọn họ, chết không chỗ chôn.
Người chết hơn một trăm, người sống thì biết rõ kết cục sau khi chết, điểm này quá khủng bố.
Sau khi người thần bí đã biến mất, Thần Dạ cùng Tử Huyên toàn lực chạy đi, thẳng đến ngày hôm sau ánh mặt trời chiếu sáng các nơi thì nhìn ra cách đó xa xa có một tòa thành trì quy mô không nhỏ, lúc này mới giảm chậm tốc độ.
- Tử Huyên, không có sao chứ?
Thần Dạ hỏi.
Tuy nói là vết thương nhẹ, dù ăn đan dược chữa thương, chạy một đêm như vậy cũng khá vất vả.
- Khá tốt, vào thành tìm nơi nghỉ ngơi là tốt rồi.
Thành này tên là thành Hiên Quang, là đại thành xa xôi nhất ở biên giới đông vực, bởi vì trình độ phồn hoa cũng xem như không tệ.
Vừa vào thành thì thấy đường phố rộng rãi, mà bốn phía lại thông suốt, tiếng động náo nhiệt ồn ào vang lên không dứt bên tai, mà bởi vì tới gần đông vực cho nên nơi đây rất nhiều người, già trẻ lớn bé, cơ bản hoặc nhiều hoặc ít đều có khí tức năng lượng chấn động.
Mà Thần Dạ nhìn qua nơi này Huyền cảnh có số lượng không ít, nơi đây còn không phải thế giới tông phái chính thức, số lượng võ giả đã nhiều như vây, thật không biết cái gọi là đông vực kia có quang cảnh thế nào.
Còn nữa, Tử Huyên nói là trung tâm của thế giới võ đạo còn không phải đông vực!
Trong thành này Thần Dạ cùng Tử Huyên tùy ý tìm tửu quán ở lại, sau đó đi vào trong đó.
- Đại ca ca, ta đói, nương, chúng ta đi ăn ít đồ trước đo.
- Tốt!
Thần Dạ cũng không muốn muốn tới đây thì nghỉ ngơi trước, mới vừa tiến ào trong thế giới tông phái thì hắn nhìn cái gì cũng mới lạ, cố nhiên là có Tử Huyên bên cạnh chỉ điểm, có chút phương diện phải tận mắt nhìn thấy, tự mình nhận thức qua mới càng thêm chân thật.
Trong một tửu quán, ba người ăn chút thức ăn, Thần Dạ vừa ăn thì tai của hắn nghe mọi người nói chuyện phiếm, ánh mắt cũng thỉnh thoảng nhìn ra mặt đường rộng rãi.
- Ân, Linh Nhi, sao ngươi không ăn, là không hợp khẩu vị sao?
- À không!
Linh Nhi lắc đầu, nói:
- Nương, đại ca ca, các ngươi xem, các gia gia kia thật đáng thương, ta đi cấp thức ăn cho bọn họ được không?
Nhìn sáng hướng Linh Nhi đang chỉ, trong góc tường đối diện của tửu quán có một lão khất dựa vào vách tường, trước người của hắn là một cái chén cũ nát .
Thần Dạ cùng Tử Huyên liếc nhau, tên ăn mày này không biết kỳ quái gì, lão khất cái này sắc hồng hào, chuyện này cũng quá kỳ quái, làm cho hai người cảm thấy kỳ quái, thứ hai trên người hắn không có chút dấu hiệu năng lượng chấn động.
Nơi này là thế giới tông phái, cũng không phải là giới thế tục của Thần Dạ, cái gọi là người bình thường cũng có thể tu luyện, khác nhau chỉ là mạnh yếu mà thôi.
Nhưng lão khất cái. . . .
- Linh Nhi, nên đưa chút đồ ăn qua, thuận tiện cấp cho hắn một ít năng lượng.
Thần Dạ cười nói.
- Tốt!
Linh Nhi lập tức phân phó lão bản tửu quán, sau đó tiếp nhận ngân lượng Thần Dạ đưa chạy ra bên ngoài.
- Thần Dạ, ngươi rất giảo hoạt ah!
Tử Huyên che miệng cười khẽ, nụ cười này phong hoa tuyệt đại, làm cho Thần Dạ nhìn không chuyển mắt...
Hiện tại Tử Huyên giống như thiếu nữ bình thường, cực kỳ tinh khiết, bởi vì không có áp lực nặng nề, thân thể xinh đẹp không nói, giơ tay nhấc chân mang theo hương vị hàm súc không nói nên lời, là thành thục, càng là thẹn thùng.
Có lẽ Tử Huyên cũng không có phát hiện ra, bộ dáng của nàng hiện tại rất hấp dẫn người. Dù cho Thần Dạ gặp không ít nữ tử đẹp như tiên nữ, Tử Huyên vẫn là cực hạn, nhưng Thần Dạ muốn ăn vào miệng.
Bị Thần Dạ dùng ánh mắt khác thường nhìn chằm chằm vào mình, trên gương mặt xinh xắn của Tử Huyên đỏ ửng lên.
- Ngươi còn nhìn!
Lời nói nhu hòa và oán trách nhỏ nhẹ, chẳng những không có nửa điểm tác dụng nào, ngược lại bởi vì vậy nên càng ẩn tàng không ít phong tình, làm cho Thần Dạ càng không kìm lòng được.
- Tử Huyên, ngươi biến hóa rồi, ngươi như vậy mới thật sự là ngươi.
Thần Dạ cảm thán.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui