- Không cần như vậy, có chuyện nói thẳng đi.
Thần Dạ nhíu mày, Mạc gia không thể nghi ngờ là thế lực ở thành Hiên Quang không kém, Mạc Vô Hành này có thể ở trước mặt hai người tận khả năng hạ thấp tư thái, Mạc Vô Hành là một nhân vật.
Cũng không biết Mạc Vô Hành hắn rốt cuộc có chuyện gì nói với hai người bọn họ.
Tử Huyên yên lặng đi tới bên người Thần Dạ, lập tức nhận lấy Linh Nhi, sau đó hơi lui ra phía sau một bước.
Một màn này thật nhỏ nhưng làm cho đồng tử của Mạc Vô Hành đột nhiên ngưng tụ, hắn thế mới biết thanh niên trẻ tuổi kia mới là người làm chủ.
Trong nội tâm của hắn có biểu hiện ghen ghét!
Cao thủ Thông Huyền đối với hắn Mạc Vô Hành mà nói đã là tồn tại cao cao tại thượng, cho dù trong Mạc gia thì cũng là cao thủ, số lượng cũng không nhiều lắm, huống chi nàng kia tuổi còn trẻ như vậy, tương lai chắc chắn sẽ có thành tựu rất cao.
Càng thêm muốn chết chính là cô gái này vừa nhìn qua hắn đã mê, khó có thể tưởng tượng thiếu niên này có bản lãnh gì khiến cô gái này nghe lời như thế.
- Nhìn đủ chưa?
Trong lời nói nhàn nhạt mang theo ý không vui, làm cho Mạc Vô Hành mí mắt run lên, ngay sau đó hắn lập tức thu hồi ánh mắt của mình, sau đó ngượng ngùng cười cười, nói:
- Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu! Thực xấu hổ, thất thố!
Tử Huyên nhíu mày, nhưng lại biểu hiện ra vẻ không vui, Mạc Vô Hành nghe được lời nói của Thần Dạ mang theo ý không vui, mà nàng trong không vui còn nghe ra một ít thoải mái khó hiểu.
Điều này cũng có ý nghĩa mặc dù Thần Dạ phủ nhậ nhưng trong lòng của hắn có nàng, càng có một phần tình cảm khó hiểu.
Như vậy rất tốt, chỉ cần có tồn tại thì không sợ nó không lớn lên.
Lúc này Tử Huyên cười tươi như hoa, khuynh quốc nghiêng xưng!
- Mạc thiếu gia gia, có chuyện nói mau, chúng ta không có nhiều thời gian cho ngươi đâu.
Thần Dạ thản nhiên nói.
- Ha ha, thất lễ, công tử chớ trách!
Mạc Vô Hành vội vàng cười làm lành, hỏi:
- Không biết công tử cùng cô nương xưng hô như thế nào?
- Ta là Thần Dạ, nàng là Tử Huyên!
Rời xa Đại Hoa hoàng triều, chắc hẳn dùng thế lực của Thiên Nhất Môn cũng không quản tới nơi này, Thần Dạ ngược lại không lo lắng thân phận của mình lộ ra sẽ mang tới phiền toái gì.
- Thần công tử tốt, Tử Huyên cô nương tốt!
Mạc Vô Hành cười cười, chợt nghiêm nét mặt nói:
- Mạc gia của ta muốn mời hai vị hỗ trợ làm một việc.
Dứt lời Mạc Vô Hành nói tiếp:
- Sau khi chuyện thành công, Mạc gia của ta đều có thù lao rất nặng, đương nhiên vạn nhất không làm được thì không có thù lao gì.
Đối với Mạc Vô Hành nói trực tiếp như vậy thì Thần Dạ ngẩn người, nhưng mà hắn càng thêm trực tiếp:
- Không có hứng thú, Mạc thiếu gia, cáo từ!
Nói xong Thần Dạ xoay người rời đi, Tử Huyên theo sát phía sau.
Đối với Thần Dạ mà nói hắn hiện tại có nhiều việc cần làm, chính là phải nhanh chóng khôi phục Thiên Đao, cộng thêm tăng lên thực lực của mình, trừ chuyện đó ra hắn không có hứng thú với chuyện khác.
Mà Mạc Vô Hành cũng không phải là bằng hữu của hắn, thù lao gì đó không cần nói.
- Thần công tử, đợi đã nào...
Mạc Vô Hành vội vàng chạy lên trước, ngăn Thần Dạ cùng Tử Huyên lại, có phần sốt ruột nói ra:
- Thần công tử, Tử Huyên cô nương, trước nghe ta nói hết được chứ? Mặc dù hai vị vội vã chạy đi, nhưng cũng không quan tâm chút thời gian chứ? Xem như kết giao bằng hữu cũng tốt, tuy Mạc gia ta không phải thế lực lớn, nhưng cũng là người địa phương.
- Hai vị đừng hiểu lầm, ta nói như vậy cũng không phải là uy hiếp gì.
Mạc Vô Hành lại vội vàng giải thích.
- Tốt, Mạc thiếu gia nói đi!
Thần Dạ cười cười, Mạc Vô Hành có một câu nói đúng, cho dù không kết giao bằng hữu cũng đừng làm địch nhân, tuy thành Hiên Quang này về sau không có nhiều cơ hội tới nữa.
- Gọi tên ta là được.
Mạc Vô Hành thở dài, lập tức trầm giọng nói:
- Phía nam thành Hiên Quang này hai trăm dặm có một tòa thành là thành Diêu Quang, quy mô cũng không kém thành Hiên Quang bao nhiêu, thế lực chúa tể nơi đó là Thiết Phủ Môn.
- Hai thành chúng ta cách xa nhau nên không có ma sát gì, lai vãng với nhau càng ít...
Mạc Vô Hành hơi dừng một chút, nhanh nói tiếp:
- Nhưng vào hai trăm năm trước xảy ra một vụ thiên tai...
- Thiên tai, ta có nghe nói qua.
Tử Huyên bỗng nhiên chen miệng vào, nói:
- Nghe đồn lúc ấy trời giáng sao chổi, mây lửa cuồn cuộn, phạm vi trăm dặm không có cọng cỏ nào.
Mạc Vô Hành nhìn qua Tử Huyên liếc, làm như thật không ngờ việc này nàng lại biết.
- Trận thiên tai kia xảy ra giữa thành Hiên Quang cùng thành Diêu Quang, chuyện đã qua đúng như lời của Tử Huyên cô nương đã nói, cách hai thành chừng trăm dặm, thi thể khắp nơi, không có một ngọn cỏ, ngay cả không gian cũng xuất hiện vặn vẹo, khiến cho khu vực này hỗn loạn không chịu nổi, cho nên...
Trong mắt Mạc Vô Hành mang theo kinh sợ thật sâu, hắn nói ra:
- Qua hai mươi năm sau khí tức hỗn loạn tiêu tán, không gian không còn vặn vẹo thì mọi người phát hiện giữa hai thành xuất hiện sơn mạch, bởi vì nhìn từ xa giống như cự long, mà hình dạng lại đen, cho nên gọi là Hắc Long Sơn.
- Núi màu đen, có ý tứ!
Thần Dạ khẽ cười nói.
Nghe vậy Mạc Vô Hành cười khổ, nói:
- Sau khi phát hiện Hắc Long Sơn thì có rất nhiều cao thủ tiến tới Hắc Long Sơn, muốn đi dò xét một phen, nhưng trên cơ bản đều có đi không về, đều chết ở Hắc Long Sơn.
- Dần dà núi này là cấm khu của nhân loại. Nhưng mà thời gian càng lâu thì mọi người phát hiện mỗi cách vài năm thì Hắc Long Sơn dường như bình tĩnh trở lại, có thể ột ít người bình an ra vào. Vì vậy trên đỉnh Hắc Long Sơn bị người ta phát hiện, chỗ đó tồn tại một cái đầm, đầm nước như máu, ngươi ta xưng là Long Huyết Đàm!
- Long Huyết Đàm?
Thần Dạ tâm thần không biết vì sao nhảy lên một cái, trong hai mắt cũng nhanh chóng mang theo tinh quang lý giải được.
Mạc Vô Hành tiếp tục nói:
- Càng ngày càng nhiều người tiến vào Hắc Long Sơn phát hiện Long Huyết Đàm, dần dần người ta phát hiện ra một chuyện chấn động, trong Long Huyết Đàm này ẩn chứa năng lượng cổ quái khổng lồ.
- Năng lượng này vô cùng bài xích nguwofi nòoài, nhưng mà chỉ cần người có thể ngăn cản năng lượng này bài xích, vậy có thể hấp thu năng lượng này, đối với tu vị của người ta tăng cường rất nhiều.
Ánh mắt Thần Dạ cùng Tử Huyên ngưng lại, nhất là Thần Dạ, trong nháy mắt hắn sinh ra hứng thú nồng đậm với Long Huyết Đàm.
Thực lực là thứ hắn cần nhất!
- Bởi vì Long Huyết Đàm trân quý, khiến cho vô số người tranh đoạt, dù sao ai cũng không biết mình có may mắn hấp thu được một chút hay không.
- Cho nên!
Mạc Vô Hành trầm giọng nói:
- Cao thủ ở hai thành không ngừng tranh đoạt nhau, cũng không cách nào giải quyết chuyện này, song phương thương nghị mỗi khi Hắc Long Sơn có thể tự do ra vào, hai thành này không ngừng quyết đâu, người thắng có thể đạt được Hắc Long Sơn, hưởng thụ chỗ tốt của Long Huyết Đàm.