Đế Quân


- Sẽ không, sẽ không?
Mạc Lăng Sơn liên tục nói, cho dù thật sự có đổi ý cũng sẽ không thừa nhận lúc này.
- Vậy thì tốt!
Thần Dạ ôn hòa cười nói:
- Mạc gia chủ, lúc hai thành tỷ thí liền phái người đến báo cho chúng ta biết, Tử Huyên, chúng ta đi!
Mạc Lăng Sơn ngây người nói:
- Thần công tử, các ngươi không ở lại Mạc gia?
- Không cần, có chút không quen!
Thần Dạ lắc đầu, ở nơi này sẽ thời khắc bị giám thị, không chỉ có loại cảm giác không thoải mái, nhất cử nhất động cũng sẽ không phải rất thuận tiện.
- Tốt lắm, mười ngày sau ta sẽ đích thân đi đến đón các ngươi đi Hắc Long sơn. Vô Hành, ngươi tiễn Thần công tử cùng Tử Huyên cô nương đi.
- Không cần khách khí như thế!
Thần Dạ cười một tiếng, tự mình đi ra ngoài, sau mấy bước lại phát hiện Tử Huyên cũng không ôm Linh nhi đi theo, tò mò quay người lại liền là phát hiện ánh mắt của Tử Huyên giờ phút này hơi có mấy phần nghiêm nghị nhìn Chung Luyện.
Chỉ là hồi lâu, Tử Huyên đạm mạc lên tiếng nói:
- Chung môn chủ, chắc hẳn ngươi đối với kết quả mới vừa rồi nhất định rất không hài lòng, ta cho ngươi một cơ hội, nếu như ngươi có thể chiến thắng ta, không chỉ không cần danh ngạch của Đại Nguyên môn các ngươi, liền là danh ngạch đã định cấp cho chúng ta cũng là hai tay dâng tặng!
- Ông!
Lời nói này trực tiếp tạo thành không gian dao động kịch liệt, Chung Luyện tràn đầy bất khả tư nghị nhìn Tử Huyên, sau khi đem lời nói này tiêu hóa cùng với xác nhận, khuôn mặt không tự chủ được mà lộ ra vẻ mừng rỡ như điên.
Hắn mặc dù không có đạt tới cảnh giới Lực Huyền, nhưng cũng là ở hàng ngũ Thông Huyền đỉnh phong, dõi mắt cả Hiên Quang thành, cho dù là cộng thêm Diêu Quang thành, người có thể chiến thắng hắn cũng chưa đủ một bàn tay.
Tử Huyên tuy cũng là cảnh giới Thông Huyền, hơn nữa còn là tầng thứ bát trọng, nhưng cùng Thông Huyền đỉnh phong còn có khác biệt không nhỏ, Chung Luyện có tự tin có thể đánh bại nàng, bất kể nàng có lá bài tẩy như thế nào, trừ phi nàng có một cỗ khôi lỗi có thực lực xấp xỉ.
- Nếu Tử Huyên cô nương đã nói như vậy, vậy lão phu ngược lại muốn lĩnh giáo một chút, nếu không chẳng lẽ không phải là sau khi để cho người khác biết, cho là lão phu ngay cả tâm đánh một trận cũng không có, Tử Huyên cô nương, mời đến trong viện tử đi!
Chung Luyện cười khô khốc một tiếng, có vui sướng không nói ra lời! Không hổ là lão hồ ly, rõ ràng tự nhận chiếm đại tiện nghi nhưng muốn đem những lời nói rất giống như chính bản thân hắn cũng không hết sức tình nguyện.
Thần Dạ ngẩn ra, cũng không nói gì thêm.
- Tử Huyên cô nương, mời xuất chiêu đi!
Trong viện tử, Chung Luyện chắp tay đứng yên, trường bào, râu dài không gió mà bay, hơi có mấy phần bộ dáng thế ngoại cao nhân, bất quá trong đồng tử kia không che giấu được đắc ý cũng là để cho bộ dáng kia giảm đi mấy phần.
- Như thế ta liền không khách khí, Lôi Kình Diệt Thế Thương!
Tử Huyên quát hẹ, hai tay ở không gian trảo một cái, kèm theo năng lượng huyền khí tinh thuần bắt đầu dũng động, một thanh tử sắc trường thương hiện lên lôi quang liền là hóa hình mà ra.
Ánh mắt của Thần Dạ nhất thời ngưng tụ, tử sắc trường thương mặc dù là do năng lượng huyền khí của Tử Huyên hóa ra, nhưng hắn rõ ràng cảm ứng được ở bên trong trường thương cũng không rất chân thân này ẩn chứa một tia khí tức đặc biệt.
Mặc dù so ra kém từ trên thân Thiên Đao cảm ứng được, nhưng mà cũng không yếu, nếu như suy đoán không sai, khí tức này ít nhất là vị đạo của thần binh.
- Đây là chuyện gì xảy ra?
Trường thương do năng lượng huyền khí cấu tạo thành như thế nào ẩn chứa khí tức bậc này?
Ở lúc Thần Dạ sững sờ, hai tay Tử Huyên cầm thương, thân ảnh kia chợt vừa động, cả người bỗng nhiên bị Tử sắc quang mang kia bao phủ, chợt cả người phảng phất hóa thành một đạo lôi đình bá đạo hướng về phía Chung Luyện bắn mạnh tới.
Lúc người tiến tới, khí lưu không gian ở phía trước bị sinh sôi tách ra hai nửa, liền là bị chấn thành hư vô, có thể thấy được bá đạo của một thương này!
Đối mặt với một thương nahnh chóng lại cường đại như vậy, cho dù tu vi của Chung Luyện ở trên Tử Huyên, giờ này khắc này cũng không xuất ra được thế công kích, chỉ có thể lấy huyền khí cả đời xây dựng thành một đạo lại một đạo bình chướng vô hình ở phía trước người hắn!
- Oành!
Tử sắc trường thương trong giây lát liền tới, lực lượng công kích vô cùng cường đại lấy xu thế nghiền nát hết thảy mạnh mẽ đem từng đạo bình chướng vô hình đánh tan, cuối cùng mũi thương giống như lưỡi hái tử thần đặt ở trên trán của Chung Luyện.
- Chung môn chủ, hiện tại đã phục hay chưa?
Lúc này toàn trường đều kinh hãi, viện tử im ắng giờ phút này ngay cả thanh âm một cái kim rơi xuống cũng là có thể rõ ràng nghe thấy!
- Tử Huyên, ngươi mới vừa rồi cũng thật là khiến cho người ta kinh hãi đi?
Ra khỏi Mạc gia, sau khi cách Mạc gia một đoạn cự ly, Thần Dạ mới nhẹ giọng nói.
Hồi tưởng lại một thương mà Tử Huyên đánh bại Chung Luyện, Thần Dạ liền không nhịn được mà xuất hiện cảm giác khiếp sợ trong lòng, hắn tin tưởng Mạc Lăng Sơn, Âm Mỵ cùng với Nghiêm Kim cho tới chính Chung Luyện, khiếp sợ của bốn người bọn họ so với mình sẽ càng lớn hơn, bởi vì... bốn người này chính là cao thủ không kém hơn bao nhiêu so với Tử Huyên.
Tử Huyên có thể dễ dàng đánh bại Chung Luyện, như vậy cũng có thể đồng dạng đánh bại Âm Mỵ cùng Nghiêm Kim, về phần Mạc Lăng Sơn có lẽ không thể bại, nhưng mà hắn muốn đánh bại Tử Huyên lại cũng không dễ dàng như vậy.
Tử Huyên nhẹ giọng nói:
- Cứ như vậy sẽ không sợ sau này bọn họ đổi ý. Mặc dù cũng không sợ bọn họ đổi ý, nhưng sau khi kinh qua chuyện này liền miễn đi một ít phiền toái không cần thiết, dù sao nếu như bọn họ liên thủ, chúng ta liền không cách nào tiến vào trong Long Huyết Đàm rồi.
Thần Dạ tự nhiên biết mục đích của Tử Huyên vì sao lại làm như vậy, bằng không mà nói, hắn tuyệt đối sẽ không để cho Tử Huyên xuất thủ.
- Tử Huyên, lấy thực lực bây giờ của ngươi, nếu như đối thủ là cao thủ cảnh giới Lực Huyền, ngươi có mấy thành nắm chắc có thể toàn thân trở ra?
Một lúc sau Thần Dạ hỏi.
Đây không phải là Thần Dạ tò mò muốn biết, mà là trước tiên muốn có một tâm lý chuẩn bị.
Long Huyết Đàm không thể nghi ngờ là rất trân quý, điểm này nhìn khẩn trương của đám người Mạc Lăng Sơn liền có thể hiểu được.
Hôm nay Tử Huyên xuất thủ đầy đủ rung động, có lẽ có thể làm mất đi tâm tư khác ở trong lòng đám người Mạc Lăng Sơn, nhưng chỉ là cũng có lẽ mà thôi, cụ thể hai người đúng là cũng không dám bảo đảm.
Tử Huyên đánh bại Chung Luyện là rất nhẹ nhàng, nhưng không đến cảnh giới Lực Huyền sẽ rất khó hiểu được cường đại chân chính của cao thủ bậc này, mà cảnh giới này để ọi người rõ ràng nhất một điểm chính là quá kinh nhân.
Cho nên Thần Dạ có chút bận tâm!
Nếu như tu vi của mỗi người đều rớt xuống một cái cảnh giới mà nói, tâm tư lo lắng này của Thần Dạ tự nhiên là không có, nhưng trên thế giới này làm sao sẽ có nếu như?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui