Đế Quân


Nhìn Âm Mị, Thần Dạ đột nhiên tà tà cười, tia kinh diễm ẩn dấu trong ánh mắt lập tức biến mất không thấy gì nữa, đổi thành một loại trêu tức có thể nhìn thấy rõ ràng. . . .
Không thể phủ nhận, cách ăn mặc của Âm Mị, cùng với vẻ phong tình trong nhất cử nhất động đều đủ để khiến người say mê, nhưng, thủy chung vẫn còn kém vài phần.
Nếu như dung nhan Âm Mị có thể đạt tới trình độ như Tử Huyên, vậy thì tất cả đều sẽ hoàn mỹ.
Nhìn ra suy nghĩ trong lòng Thần Dạ, Âm Mị nhẹ nhàng cười cười, liền vươn tay lướt nhẹ qua mặt, sau chớp mắt liền thình lình lộ ra một khuôn mặt hoàn toàn bất đồng.
Âm Mị lúc trước chính là một vị trung niên nữ tử, hơi lớn tuổi, tuy phong tình vẫn còn nhưng thủy chung không cách nào mang đến cho người cảm giác cực độ kinh diễm.
Mà bây giờ khuôn mặt lại cực kỳ xinh đẹp, tinh xảo đến khiến người không tìm ra nửa điểm khuyết điểm nhỏ nhặt nào cả.
Thực tế đôi mắt kia như thủy tinh sáng. . . . Âm Mị lúc này, chỉ đơn thuần dung nhan, không thể nghi ngờ còn hơn Tử Huyên một phần, trong số nử tử mà Thần Dạ biết đến, chỉ có Huyền Lăng công chúa và Trường Tôn Nhiên mới có thể sánh cùng.
Nhìn qua tấm mặt nạ da người hơi mỏng trong tay Âm Mị, Thần Dạ thu hồi phần kinh diễm trong lòng, lập tức thản nhiên nói:
- Đã trễ thế như vậy, không biết Âm tông chủ tới tìm ta là vì chuyện gì?
- Công tử là người thông minh, chẳng lẽ còn muốn ta nói thẳng ra nữa?
Âm Mị cười yếu ớt, bước chân nhẹ nhàng, làn gió thơm mê người lập tức phả vào mặt Thần Dạ, một cổ hấp dẫn như có như không lan tràn khiến hô hấp của hắn bỗng nhiên gấp gáp hơn vài phần, sắc mặt cũng hơi hơi ửng hồng lên.
Thấy biểu lộ của Thần Dạ lúc này, Âm Mị liền cười quyến rũ:
- Công tử chỉ cần ngươi khiến Tử Huyên cô nương đáp ứng, giúp Âm Quỳ Tông ta một tay, không chỉ sau khi chuyện thành công Âm Quỳ Tông ta sẽ dâng lên đại lễ, mà lúc này thân thể của ta cũng có thể cho công tử hưởng dụng nữa.
Lúc tiếng nói lượn lờ trong không gian, kiện lăng la màu tím kia đã nhẹ nhàng chảy xuống, nó vốn chỉ có thể miễn cưỡng che khuất được cái yếm màu hồng phấn mê người kia, nhưng giờ chậm rãi chảy xuống, qua một lúc, hai ngọn núi ngạo nhân kia đã cao ngất trong không gian.
Ánh mắt Thần Dạ liền không thể nào dời đi được nữa, hắn chỉ cảm thấy mình giống như một người đã rất lâu không uống nước vậy, yết hầu quả thực có chút khô khốc.
- Công tử, người có đáp ứng ta không?
Âm Mị chậm rãi trước đến, theo nàng từ từ tiến lên, trên mặt đất, lại lần nữa có y phục chảy xuống, lúc nàng đi đến trước người Thần Dạ thì đã là một thân thể tuyết trắng không có bất kỳ một khuyết điểm nào hiện ra.
Dáng người cao gầy mà đầy đặn, eo thon hết sức nhỏ, da thịt như tuyết như ngọc, trắng nõn mà kiều nộn, người trước mắt, có thể nói là một tuyệt đại vưu vật!
Điểm này, mặc dù tầm mắt Thần Dạ cực cao nhưng không thể không thừa nhận!
- Cái kia, Âm. . . .
Lời phát ra từ trong cổ họng còn chưa dứt, Thần Dạ đã bị thân thể mềm mại không xương kia nhào vào lồng ngực, một tia mị hoặc, mềm mại như gió bão hoàn toàn bao trùm lấy toàn thân hắn, một sát na này Thần Dạ chỉ cảm thấy như mình tẩu hỏa nhập ma vậy.
- Công tử, đáp ứng ta đi, như vậy, ngươi có thể thỏa thích phát tiết cổ tà hòa trong lòng kia rồi!
Âm Mị mị nhãn như tơ, động tác khiêu khích không chút dừng lại.
- Ân!
Nghe được đáp ứng, trong lòng Âm Mị lập tức vui vẻ, nhưng sự vui sướng của nàng chỉ vừa lộ ra, tâm thần đã run rẩy một cái, chợt có một cổ tâm tình bất an lập tức hiển hiện.
Nàng vội vàng nhìn về phía Thần Dạ, hiện giờ hắn nào có chút ý loạn tình mê như lúc trước nữa, mặc dù là trong mắt cũng không có một tia lửa nóng nào, ngược lại, tràn ngập một cổ trêu tức nhàn nhạt.
- Thần công tử!
Âm Mị hơi có chút không cam lòng, tuy nói lần này đến hiến thân chính là vì tương lai Âm Quỳ Tông, nhưng giờ Thần Dạ cự tuyệt đã đụng chạm đến tự ái của nàng!
Nương theo loại ý niệm này xuất hiện, Âm Mị càng thêm làm càn..., nàng như thủy xà vặn vẹo trong ngực Thần Dạ, tiếng thở gấp cho dù thấp không thể nghe thấy, nhưng lại tản ra từng tia ma lực, quả thực cực kỳ câu hồn đoạt phách.
Trong lúc lơ đãng, Âm Mị đã thi triển mị lực nữ nhân của mình đến cực hắn.
Nàng không tin, như vậy mà Thần Dạ hắn còn có thể thờ ơ được. . . .
Nhưng Âm Mị phải thất vọng rồi, Thần Dạ hiện giờ phảng phất như một tên đầu đá vậy, đối với chuyện xảy ra trong ngực hắn nhìn như không thấy, thật giống như mình là người ngoài cuộc đang tại thưởng thức vậy.
- Ngươi. . . .
Âm Mị thẹn thùng lui ra, sau khi mặc quần áo lại liền nhìn qua Thần Dạ, trong con ngươi, có không cam lòng, còn có bất đắc dĩ.
- Âm Mị Tông chủ, ngươi không muốn lại kiểm nghiệm mi thuật của mình một chút sao?
Tiếng cười trêu tức của Thần Dạ từ từ vang vọng, khiến cho Âm Mị cảm thấy nếu như trên mặt đất có một cái hố thì sẽ lập tức chui vào ngay.
- Sắc trời không còn sớm nữa, Âm Mị Tông chủ mời trở về đi!
Một lát sau, Thần Dạ nhàn nhạt hạ lệnh trục khách.
Nghe nói như thế, Âm Mị ngược lại tức giận bạo tuôn
- Thần công tử, ngươi biết ý đồ đến của ta, nhưng sau khi chiếm hết chỗ tốt lại muốn đuổi người đi, ngươi ngược lại thật là khoái hoạt, cũng thật ngoan độc đấy!
Nghe vậy, Thần Dạ ngược lại có vài phần cảm giác dở khóc dở cười, bất quá, cũng không thể dây dưa tiếp, có trời mới biết, nữ nhân này một khi đã mất đi lý trí thì còn làm ra chuyện gì nữa.
- Âm Mị tông chủ, ngươi đã nói xong chưa? Như vậy, mời!
Âm Mị bỗng nhiên hận ý ngập trời, ngóng nhìn Thần Dạ, gằn từng chữ:
- Thần công tử, chuyện Âm Quỳ Tông ta, có phải các người quyết định thật sự mặc kệ không?
Thần Dạ đuôi lông mày khẽ nhấc, không thể nhịn được cười, có giúp hay không, Âm Mị nàng đều không cần dùng loại phương thức này để làm việc, vì mục đích mà không từ thủ đoạn, cố nhiên là sinh tồn chi đạo, nhưng nếu không giữ vững, cả đời này, có lẽ sẽ mãi trầm luân.
Thấy vậy, hận ý của Âm Mị thoáng cái đều biến mất không thấy đâu nữa, nhõng nhẽo cười:
- Đã như vầy, ta sẽ làm một giao dịch với ngươi!
Không đợi Thần Dạ có phản ứng gì, Âm Mị nói tiếp:
- Tin tưởng, Tử Huyên cô nương cũng nói cho công tử quan hệ giữa nàng và Âm Quỳ Tông ta. Chỉ cần các ngươi đáp ứng hỗ trợ, ta liền sẽ cho Tử Huyên cô nương một hồi tạo hóa khác!
- Một hồi tạo hóa khác?
Thần Dạ khẽ nhíu mày.
- Tử Huyên cô nương đạt được, tuy rất trân quý nhưng cũng không phải duy nhất, theo ta biết, vẫn còn có hai dạng chí bảo nữa, nếu như Tử Huyên cô nương đạt được thì về sau không những tu vị tiến nhanh mà đồng thời cũng có thể trợ nàng chính thức luyện hóa được thứ nàng đạt được!
- Chỗ của hai dạng chí bảo, toàn bộ thế gian, cũng chỉ có một mình ta là có thể cởi bỏ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui