Đế Quân


Lại là một màn như vậy, con ngươi của ba người Đại trưởng lão căng thẳng, cái gì cũng không nói, vội vàng hướng nơi xa phía sau chợt lui lại, thật sự là bọn họ bị Tử Huyên dọa sợ rồi, cho nên cũng chẳng quan tâm phong phạm gì, thậm chí ngay cả thi thể của Nhị trưởng lão cũng là không kịp mang đi.
Ở chỗ lôi trì này một mình Tử Huyên liền để cho bọn họ gặp phải nguy cơ tử vong, hiện tại thêm một cái Thần Dạ nữa, không cần phải nghĩ, lưu lại cũng chỉ có phần chết rồi.
Liền là Tử Huyên nhìn thấy cũng cảm giác tò mò, trong khoảng thời gian ngắn Thần Dạ cư nhiên có thể làm đến loại trình độ này?
Sau khi chờ đám người Đại trưởng lão rời xa, lúc này Thần Dạ mới nghiêng đầu cười nói:
- Ba người này dù gì cũng là cao thủ đi, làm sao lại bị hù dọa như vậy?
- Ân?
Lông mày của Tử Huyên nhẹ nhíu lên, lúc này mới phát hiện những lực lượng lôi đình kia nhìn như bị Thần Dạ khống chế rất hoàn mỹ, trên thực tế giữa lẫn nhau căn bản không làm được tương dung chặt chẽ.
Tử Huyên phải cảm thán, hồn phách sau khi hồn biến chính là cường đại hơn những người khác, lấy tu vi của nàng vượt xa Thần Dạ, nếu như không phải là ở bên cạnh hắn chỉ sợ cũng cảm ứng không ra.
- Sau này bất kể xảy ra chuyện gì, ngươi phải nhớ kỹ cho ta, quả quyết không cho làm ra hành động giống như hôm nay.
Ở trên mặt Thần Dạ bắt đầu có tức giận:
- Tiết huynh nói không sai, trên cái thế giới này ngoài Linh nhi ra lại không có một người đáng giá cho ngươi liều mạng, đã hiểu chưa?
- Ngươi phải biết rằng ngươi cùng Linh nhi cũng không thiếu nợ ta, nếu như ngươi cứ kiên trì ý nghĩ như thế, như vậy sau chuyện của Khiếu Lôi tông, chúng ta liền không cần liên lạc với nhau nữa.
Tử Huyên giống như là một tiểu hài tử mà vểnh miệng lên, hiển nhiên là không có đem lời của Thần Dạ để ở trong lòng, nhưng khi thấy được Thần Dạ thật sự tức giận, nàng không thể làm gì khác hơn là gật đầu hàng phục, bất quá ở trong lòng có nghĩ như vậy hay không lại cũng rõ ràng.
Đối với lần này Thần Dạ cũng là rõ ràng, cho nên đành thật hết cách, chỉ có thể âm thầm tự nhắc nhở chính mình...
- Tử Huyên sư muội, Thần huynh đệ, kế tiếp các ngươi cẩn thận một chút đi, ta cáo từ trước!
Tuy nói ở trong lòng đúng là một chút chú ý cũng không có, nhưng khi nhìn thấy hai người tình chàng ý thiếp, Tiết Vô Nghịch cũng không thể trở nên rộng rãi được.
- Tiết sư huynh, hôm nay cám ơn ngươi!
Rời đi trong ngực của Thần Dạ, Tử huyên đi tới phía trước Tiết Vô Nghịch nhẹ nói.
Nếu như lúc ấy Tiết Vô Nghịch cũng xuất thủ, nàng không thẻ nào giết được Nhị trưởng lão.
Đối với hai người hiện tại mà nói, Khiếu Lôi tông khắp nưi là địch nhân, cao thủ giống như Nhị trưởng lão chết đi một người, cơ hội để cho hai người còn sống rời đi liền lớn hơn một phần, lá bài tẩy quá nặng nếu như có thể không bày ra, vậy thì tận lực cất giấu.
Tiết Vô Nghịch lắc đầu, lấy sức một mình hơn nữa ở trước mặt Đại trưởng lão đánh chết Nhị trưởng lão, cũng đem hai vị trưởng lão khác đánh thành trọng thương, sau đó lại đem Đại trưởng lão bức đến sinh tử tồn vong ở trước mắt... Tiết Vô Nghịch đã biết khoảng cách giữa mình cùng Tử Huyên là càng ngày càng xa rồi, thậm chí cũng trở nên xa lạ rất nhiều.
Đến tận đây, sợ rằng giữa hai người có thể giữ vững quan hệ cũng chỉ là quen biết lẫn nhau mà thôi... Nghĩ đến đây Tiết Vô Nghịch nhẹ nhàng thở dài, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, nói:
- Tử Huyên sư muội, nếu như có thể mà nói, thỉnh nhanh chóng rời đi Khiếu Lôi tông, sau này đừng bao giờ lại trở về nữa, được không?
Tử Huyên nhẹ giọng nói:
- Lần này trở lại trừ Lôi Kình Diệt Thế Thương ra, ta cũng chỉ muốn đem tình cảm mà mình trải qua làm một cái kết thúc, nhưng chuyện phát sinh là ta không thể khống chế.
- Ta biết, thân bất do kỷ a!
Tiết Vô Nghịch nhìn Tử huyên, đột nhiên chờ đợi không dứt:
- Tám năm trôi qua, ngươi có tha thứ cho ta hay không?
Tử Huyên giãn mặt ra cười nói:
- Tiết sư huynh, ngươi không phải đã nói rồi sao, thân bất do kỷ sao?
Nghe vậy Tiết Vô Nghịch không khỏi đau khổ cười một tiếng, hắn năm đó làm sao phải là thân bất do kỷ, nhiều nhất bất quá là một lòng đố kỵ dũng động trong lòng... May mà cũng không tạo thành kết quả không cách nào vãn hồi, nếu không mà nói hắn thật chết trăm lần cũng không đủ!
- Tốt lắm, ta cần phải trở về, Khiếu Lôi tông sau này cũng sẽ không quá bình tĩnh.
Nghe ý tứ trong lòng lời nói của Tử Huyên, Tiết Vô Nghịch nhất thời thoải mái rất nhiều, xoay người liền hướng lôi trì bước ra ngoài.
- Tiết sư huynh, đợi một chút...!
Tử Huyên bỗng nhiên gọi hắn lại, trong lông mày có lo lắng nói:
- Sau khi trở về ngươi cẩn thận một chút, nếu như có thể mà nói ngươi cũng tận một chút sớm rời đi Khiếu Lôi tông đi, cái tông môn này thật sự không phải là chỗ ở lý tưởng.
Tiết Vô Nghịch gật đầu, tung người đi xa....
- Tiết Vô Nghịch này ngược lại là một người không tệ!
Thần Dạ đột nhiên nói.
Tử Huyên không khỏi liếc hắn một cái, sẵng giọng:
- Hiện tại biết Tiết sư huynh cùng bọn họ có chút bất đồng? Mấy ngày trước ngươi nhưng là đối với hắn cũng còn không quan tâm.
- Trước khác nay khác nha, không giống nhau.
Thần Dạ ngượng ngùng cười một tiếng, chợt quan tâm nói:
- Thương thế của ngươi không nhẹ, mau vận công chữa thương đi!
- Yên tâm, không có việc gì!
Quan hệ giữa hai người đột nhiên xảy ra biến chuyển, đây là Tử Huyên bất ngờ, nếu như không phải là loại tình huống đó, những lời ở trong đáy lòng này sẽ chỉ có một mình Linh nhi biết.
Biến hóa hôm nay, thân là một nữ tử, Tử Huyên tự nhiên là vui vẻ, nhưng lý trí cũng là nói cho nàng biết tuyệt không thể tiếp tục được nữa.
Đợi đến chuyện Thiên Nhất môn, mình cùng Linh nhi nên rời hắn mà đi.
Thương tích của Tử Huyên không nhẹ, tốt ở chỗ này có lôi trì, lực lượng lôi đình cuồng bạo sau khi luyện hóa hấp thu đối với nàng mà nói không thể nghi ngờ liền là thiên tài địa bảo chân chính.
Ban ngày đi qua, đêm tối đãtới, đến thời điểm đêm khuya, Tử Huyên ngồi ở trong lôi trì tu luyện dần dần mở mắt ra, nhìn một cái liền thấy được Thần Dạ tràn đầy ý ân cần, khuôn mặt của Tử Huyên không khỏi đỏ lên.
Làm sao lại có bộ dáng này nhìn người?
- Đều tốt rồi?
Thần Dạ nhưng là không có chút nào che giấu tâm tư hiện tại của chính mình, đối với hắn mà nói, thích liền thích, không thích chính là không thích, giữa hai người cũng không có nhiều khúc chiết như vậy, chút ít quy định của thế tục kia cũng không quản được hắn.
- Còn kém một chút nữa, những thứ kia cũng không phải là vận công là có thể phục hồi như cũ.
- Như vậy còn ở lại bên trong đó làm cái gì?
Thần Dạ nhẹ giọng cười, hướng nàng vẫy vẫy tay, vỗ vào bên cạnh của mình nói:
- Tới đây ngồi!
Tử Huyên từ trong lôi trì lướt đi, liền ở bên cạnh Thần Dạ ngồi xuống, hắn cười cười, thuận thế đem nàng ôm vào... Hành động đột nhiên xuất hiện để cho thân thể của Tử Huyên có chút cứng ngắc lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui