Đế Quân


- Đông!
Sát na va chạm có thanh âm cực kỳ trầm muốn nhanh chóng truyền ra, ba động cuồng mãnh để cho không gian này cũng là bị khuấy đến sôi trào lên.
Ở trong loại hỗn loạn này hai cánh tay mang theo ngân hắc quang mang của Thần Dạ cũng là nhanh chóng ảm đạm xuống, đến cuối cùng giống như điểm sáng bị sinh sôi vỡ ra, cả người hắn như diều đứt dây mà hướng về mặt đất phía sau rơi xuống.
Hiển nhiên ở trong một kích kia, Thần Dạ mặc dù bày ra năng lực bất phàm nhưng cuối cùng là chống đỡ không được Thanh Lăng sử dụng Lôi nguyên lực.
Bất quá sau khi đánh tan thế công của Thần Dạ, một đạo điện quang lôi trụ kia cũng đồng dạng là bị suy yếu đi rất nhiều, đối với Thanh Lăng mà nói đây đã đầy đủ rồi, đối thủ dưới trọng thương nhưng chịu không được một lần tiến công nữa của nàng.
- Tiểu hỗn đản, đi tìm chết!
Điện quang lôi trụ kia ở dưới tâm thần khống chế của Thanh Lăng tiếp tục giống như vô kiên bất tồi, hung hãn hướng về chỗ của Thần Dạ nặng nề phách tới, thề phải để cho Thần Dạ không còn ở trong thiên địa.
- Thanh Lăng sư tỷ, cẩn thận!
Vừa lúc đó thanh âm ở phía ngoài vang lên, nhưng thanh âm này không xuyên qua kết giới được!
Hắc ảnh lúc trước bị đánh bay kia đã giống như quỷ mị mà xuất hiện, ở lúc Thanh Lăng khống chế điện quang lôi trụ như muốn đuổi giết Thần Dạ, một quyền của Quỷ thi đã là nặng nề đánh tới phía sau lưng của Thanh Lăng.
Lần này cũng không có tử sắc huyền khí tới thủ hộ như trước, mà Thanh Lăng cũng vạn vạn không nghĩ tới cỗ khôi lỗi kia ở lưc đạo mới vừa rồi cư nhiên là không có nửa điểm thương tích.
- Thanh Lăng cô nương, ta đã nói sớm, ngươi quá tự đề ình, đáng tiếc ngươi cho tới bây giờ đều chưa từng chân chính để trong lòng.
Phái trước, Thần Dạ nhìn như chật vật không dứt, thân ảnh dữ dội mà lướt đến, nhìn tốc độ cùng một thân khí tức của hắn căn bản không nghiêm trọng giống như trong tưởng tượng của người khác, hơn nữa trùng kích của hắn cực kỳ dã man, trực tiếp đụng tan điện quang lôi trụ, lướt hướng Thanh Lăng.
- Làm sao có thể?
Lần này sắc mặt Thanh Lăng đại biến rồi.
Cho dù bởi vì từng có ngăn trở, uy lực một kích của mình đã yếu đi rất nhiều, nhưng Thần Dạ làm sao có thể dễ dàng đem nó phá vỡ như thế? Nguyên lai mứi vừa rồi bị đánh lui đều là giả bộ, mục đích đúng là để ình buông lỏng, do đó cho khôi lỗi của hắn một cái cơ hội tiến công tốt nhất!
Thanh Lăng lại nào biết thân thể của Thần Dạ ở sau khi ngâm trong lôi trì, Bách Chiến quyết tuy cách đại thành còn xa nhưng thủy chung là được lực lượng lôi đình cải tạo qua.
Lôi nguyên lực mặc dù cuồng bạo, nhưng cuối cùng bản thân nó vẫn là do lực lượng lôi đình biến ảo mà đến, chỉ cần không cách nào dùng một kích đánh chết, như vậy Thần Dạ liền thủy chung có sức phản kháng.
Sau có Quỷ thi, trước có Thần Dạ, ở lúc Thanh Lăng đã đem Lôi nguyên lực tiêu hao đến không sai biệt lắm, nàng bây giờ căn bản cũng không có lực lượng đủ mức đi phòng ngự tiến công hung ác của một trước một sau.
- Bồng!
Một quyền đầu tiên của Quỷ thi đánh trúng, lực đạo cường đại kia trực tiếp đem phía sau lưng Thanh Lăng nện thành một cái hố sâu, sau đó tiến công của Thần Dạ lại là ngay sau đó lấy đi tính mạng của nàng... Cả Khiếu Lôi tông thoáng cái biến thành an tĩnh rất nhiều, mọi người cũng là có chút trợn mắt há hốc mồm rồi.
Trước đó ai nghĩ tới Thanh Lăng thất bại? Lại có người nào nghĩ tới ở sau khi dung hợp Lôi nguyên lực Thanh Lăng còn có thể chết dễ dàng như thế?
Tuy Thanh Lăng chết đi cũng không phải là do thực lực chân chính của người thiếu niên kia, nhưng Thanh Lăng phát huy ra đồng dạng cũng không phải là tu vi chân chính.
Chu Uyên Nhung nói không sai, ở trong một cái thế giới chỉ vì sinh tồn cùng thắng bại mà tồn tại, kết cục là trọng yếu nhất!
Hiện tại Thần Dạ còn sống, Thanh Lăng chết rồi, như vậy bất kể những thứ hắn bày ra là không hợp lẽ thường, đây đều là tồn tại chân thật, không người nào có thể hoài nghi, càng khiến cho rất nhiều đệ tử của Khiếu Lôi tông vì thế mà sợ hãi!
Bọn họ lúc nào nhìn thấy qua một võ giả cảnh giới Thượng Huyền có thể đem cao thủ cảnh giới Thông Huyền đánh chết?
Thanh Lăng vừa chết, khí tức trong kết giới thuộc về nàng lập tức tiêu tán... Liền ở lúc này giữa không trung Huyền thahcj thai, Chu Uyên Nhung giống như một tòa núi cao đè xuống khiến cho kết giới ở vô hình trung nhất thời tiêu thất.
Thần Dạ lạnh lùng cười, ở thời điểm Chu Uyên Nhung vừa có điều hành động, hắn đã là thò tay ra đem bội kiếm của Thanh Lăng bắt lại.
Chủ nhân bỏ mình, hồn phách trở lại, Thần binh tự nhiên trở thành trạng thái vô chủ... Đây cũng là một thanh Thần binh, không có lý do trả lại cho Khiếu Lôi tông.
Kết giới phá, thân ảnh ở giữa không trung toàn bộ hạ xuống.
Sắc mặt của Thần Dạ bỗng nhiên trầm xuống, hướng về phía người bên cạnh quát lên:
- Tại sao không nghe lời ta?
Tính toán ban đầu Thần Dạ biết Khiếu Lôi tông vì trận chiến này nhất định chuẩn bị rất đầy đủ, cho nên lúc đại chiến đặc sắc, coi như là Khiếu Lôi tông chủ đều có thể sẽ bị hấp dẫn.
Như vậy lúc này đã là thời cơ tốt nhất để Tử Huyên mang theo Linh nhi rời đi, mặc dù không phải là thời cơ tốt nhất cũng là cơ hội duy nhất.
Tử Huyên cười mà không nói lời nào, sau khi đưa tay quệt lấy vết máu ở khóe miệng hắn liền là nhẹ nhàng nắm lấy tau của hắn...
- Hừ, đã chết đến nơi lại vẫn tình chàng ý thiếp, thật không biết nên nói cái gì!
Nghe vậy lúc này Thần Dạ mới để mắt nhìn tới, nhất thời cười một tiếng nói:
- Như thế nào, đường đường là lời nói của tông chủ Khiếu Lôi tông cũng muốn đổi ý hay sao?
- Bổn tọa lúc nào nói đổi ý chứ, chỉ bất quá có một vật tất phải lưu lại!
Chu Uyên Nhung giảo hoạt cười một tiếng, thò tay ra nói:
- Người thiếu niên, đem Thần binh của Khiếu Lôi tông chúng ta trả về, nếu không đừng trách bổn tọa!
Thần Dạ không khỏi lắc đầu, chỗ sâu con ngươi có ý vị càng giảo hoạt hơn so với Chu Uyên Nhung hiện lên...
- Muốn Thần binh đúng không? Dĩ nhiên có thể, vốn đây chính là của Khiếu Lôi tông các ngươi, tất nhiên là trả lại.
Phảng phất sát ý của Chu Uyên Nhung để cho Thần Dạ cảm thấy không thể làm gì, giơ tay lên, Thần binh của Thanh Lăng liền lập tức đưa tới.
Đây nhưng là Thần binh a, coi như là trên dưới Khiếu Lôi tông cộng lại, không bao gồm ở trong Thiên Địa Hồng Hoang tháp, chỉ sợ cũng chỉ có một hai kiện, khi nhìn thấy Thần Dạ gọn gàng như thế liền nộp ra ngoài, đám người Chu Uyên Nhung mặc dù cảm thấy rất kinh ngạc nhưng hắn vẫn là đưa tay ra tiếp lấy.
Bất quá Thần Dạ đưa cho không phải là Chu Uyên Nhung mà là Đại trưởng lão!
- Như vậy hiện tại chúng ta có thể rời đi chưa?
Thần Dạ từ từ lui về phía sau mấy bước, cười nói.
- Rời đi?
Chu Uyên Nhung liếc nhìn Thần binh ở trong tay Đại trưởng lão, chợt hờ hững nói:
- Tiểu tử, ngươi thật giống như đã nhầm đi, ngươi cùng Thanh Lăng đánh một trận nhận được thắng lợi, bất quá là có thể để cho các ngươi mang về Linh nhi, mà Nhị trưởng lão cùng Ngũ trưởng lão chết đi, bổn tọa cũng chưa nói liền quên đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui