Đế Quân


- Chưa đủ!
Chung Khiếu thần sắc hơi chậm lại, chợt lạnh lùng nói:
- Phong Kình huynh, đừng quá tham lam!
Phong Kình cười nói:
- Cái này cũng không cần Chung gia chủ phí tâm, hai danh ngạch, nếu đáp ứng, chuyện khi trước, chuyện cũ sẽ bỏ qua, nếu không, chuyện lần này bốn thế lực lớn chúng ta sẽ hảo hảo đọ sức với bốn thế lực lớn Hải Vực Phong Thành các ngươi một phen.
- Bốn thế lực lớn các ngươi, rất giỏi sao?
Trong phòng khách, rõ ràng vang vọng ra một đạo thanh âm âm dương quái khí, tiếng mỉa mai nhàn nhạt khiến bọn người Phong Kình cực kỳ không thoải mái.
Liếc mắt Mặc Lăng, Phong Kình cười nhạt:
- Đã đi ra Vô Tận Hải, Bát Trảo Chương Ngư nhất tộc các ngươi cũng không có bao nhiêu lực uy hiếp.
- Khặc khặ-x-xxxxx!
Mặc Lăng quái dị cười rộ lên:
- Phong Kình đúng không, ngươi nên biết, tiến đến Chúng Thần Chi Mộ, nhất định phải xuyên qua Vô Tận Hải, đắc tội ta, coi chừng các ngươi đi vào biển, lại không ra được đấy! Biết điều chút đi.
Uy hiếp như vậy, Phong Kình cũng không để ý, Bát Trảo Chương Ngư nhất tộc tuy cường đại, nhưng ở thế giới trên biển cũng không phải bọn hắn độc đại, so với nhân loại, cạnh tranh giữa yêu thú tộc quần càng thêm máu tanh.
Tìm được tộc đàn đối địch với Bát Trảo Chương Ngư nhất tộc để hợp tác, ở trong Vô Tận Hải có rất nhiều, xa không nói, chỉ Hổ Sa nhất tộc kia đã có sẵn rồi!
Đừng nói giao hảo với bọn người Chung Khiếu, nếu như trong danh ngạch tiến vào Vô Tận Hải gia tăng một hai vị tộc nhân Hổ Sa nhất tộc thì so sánh với lần hợp tác này, nó rất dễ đạt thành.
- Hai danh ngạch, nếu không đáp ứng, tất cả không cần bàn nữa, chúng ta đi!
Phong Kình bỗng nhiên đứng dậy, lập tức đi ra ngoài, ba người Dương Thành và Thần Dạ theo sát phía sau.
- Phong Kình huynh!
Trong phòng khách, Chung Khiếu quát:
- Các ngươi biết rõ, điều này là không thể mà.
- Vậy thì chờ cao thủ bốn thế lực chúng ta ngày khác giá lâm Hải Vực Phong Thành này đi!
Phong Kình cũng không quay đầu lại, lạnh lùng nói.
- Ngươi?
Sắc mặt bọn người Chung Khiếu lạnh lẽo, bất quá, cũng không quá tức giận, xem ra, điều kiện này, bọn hắn đã sớm có chuẩn bị tư tưởng, bốn thế lực lớn dùng Phong gia làm đại biểu cũng không phải a miêu a cẩu, ai cũng có thể đuổi được.
- Tốt, thì hai danh ngạch, bất quá, chỉ bốn thế lực lớn chúng ta không tham dự, những người khác tham dự vào cũng không quan hệ gì đến chúng ta cả!
Chung Khiếu lạnh lùng nói.
- Cái này, cũng không nhọc Chung gia chủ hao tâm tổn trí.
Phong Kình xoay người qua, ánh mắt chợt nhìn về phía Thần Dạ, hắn ho nhẹ một tiếng, sau đó nhẹ giọng nói:
- Chuyện danh ngạch xong rồi, kế tiếp, chuyện Định Hải Thần Thú cũng phiền toái Chung gia chủ nói một chút a!
Lúc lời Thần Dạ vang vọng trong phòng khách, kể cả Hổ Sa và Mặc Lăng, nguyên một đám sắc mặt đều ngốc trệ.
Hơn nửa ngày sau, mọi người mới lấy lại tinh thần, Liễu Hàn Sơn lập tức tức giận mắng:
- Tiểu tử hỗn trướng, ngươi tính toán thơm bơ vậy sao, ở đây có chỗ cho ngươi nói chuyện sao?
- Ngươi càng già tính tình càng lớn rồi!
Thần Dạ bất đắc dĩ lắc đầu, bước một bước vào phòng khách, nhìn qua bốn người Chung Khiếu nói:
- Thực không có ý tứ các vị, bởi vì ta đã từng đã cứu Phong đại ca bọn hắn, chuyện này, các ngươi biết đấy. Vì báo đáp ơn cứu mạng của ta, chỉ cần ở lại Hải Vực Phong Thành, bọn hắn tất cả đều nghe ta chỉ huy.
- Cho nên, nếu như ở chỗ này không có chỗ cho ta nói chuyện, như vậy lão gia hỏa ngươi cũng nên câm miệng được rồi.
- Ngươi. . . .
Liễu Hàn Sơn giận dữ, nhưng bị Chung Khiếu kéo lại, cò kè mặc cả lúc trước, người thiếu niên này xem mình như không tồn tại, giờ lại nhảy ra, như vậy hiển nhiên, nhân vật chính đêm nay là thiếu niên này mà không phải bọn người Phong Kình.
Ngược lại thật hiếu kỳ, đến tột cùng thiếu niên này có bản lãnh gì, có thể khiến bọn người Phong Kình tâm phục như vậy chứ?
Chỉ riêng ân cứu mạng còn không đủ, thủ đoạn phá vỡ kết giới cũng còn kém một ít, mấy ngày này, mỗi lần nhớ lại đều khiến bọn người Chung Khiếu hết sức kiêng kỵ với thủ đoạn của thiếu niên này.
- Quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên ah!
Một lát sau, Chung Khiếu cười lạnh, nếu là có thể lời thì hắn thật muốn lập tức đánh chết thiếu niên này, nếu như không phải hắn thì hành động lúc trước sẽ phi thường hoàn mỹ, hơn nữa, hôm nay cũng không có khả năng tốn một cái giá lớn như thế mới tiêu trừ được tai họa rồi.
- Chỉ là, các ngươi nghĩ muốn biết bí mật về Định Hải Thần Thú, hừ, không có khả năng!
Chung Khiếu cực kỳ nghiêm túc nói.
Thần Dạ trêu tức cười nói:
- Chung gia chủ, chẳng lẻ không thể thương lượng sao? Hoặc là, hai danh ngạch kia chúng ta có thể lấy ra một làm điều kiện trao đổi với các ngươi?
- Mơ tưởng!
Chung Khiếu ánh mắt lướt qua Thần Dạ, đặt trên thân bọn người Phong Kình, quát khẽ nói:
- Phong Kình huynh, cái gọi là bàn giao đã xong rồi, kính xin Phong Kình huynh chớ nên quá phận.
Sự tồn tại của Định Hải Thần Thú chính là lợi khí lớn nhất để bốn thế lực trở thành vương giả tại Hải Vực Phong Thành, sao có thể nói cho người khác được.
Thần Dạ cười lắc đầu, nói:
- Chung gia chủ, có một việc, tựa hồ ngươi đã quên. Mới rồi Phong đại ca chỉ là từ chỗ các ngươi đạt được hai danh ngạch tiến vào Chúng Thần Chi Mộ, cũng không nói chuyện cứ vậy chấm dứt, điều kiện của chúng ta, cũng cũng còn chưa nói xong, hiểu không hả?
- Tiểu tử, ngươi muốn chết!
Chung Khiếu nhịn không được tức giận quát, không nghĩ tới lại bị đâm một đao.
Mời Hổ Lực và Mặc Lăng đến, vốn là để trấn trụ tràng diện, để phòng bọn người kia nói đến chuyện Định Hải Thần Thú, tất cả vẫn nằm trong khống chế.
Đột nhiên Thần Dạ chọc vào, khiến bọn hắn nhất thời nhớ lại chuyện mấy ngày trước, không nghĩ gì nhiều, huống hồ, bọn hắn cũng cho rằng với thân phận của bọn người Phong Kình tựa hồ không cần phải đùa nghịch một ít thủ đoạn trong lời nói như vậy
Không ngờ, tất cả không nghĩ tới đều đã thành thật sự.
- Chung gia chủ, mạng tiểu từ có lẽ không đáng giá bằng bốn các ngươi, cho nên, trước tiên đừng quản ta, vẫn nên suy nghĩ thật kỹ, điều kiện chúng ta đưa ra, các ngươi mặc dù muốn cự tuyệt, cũng phải phải cho chút đền bù tổn thất khác, nếu không sẽ phiền toái đấy.
Nghe vậy, lửa giận của bọn người Chung Khiếu càng tăng cao!
- Tiểu tử, ngươi đây là uy hiếp chúng ta?
Chung Khiếu tức giận quát.
- Không dám!
- Hừ!
Chung Khiếu cười lạnh nói:
- Chuyện Định Hải Thần Thú còn chưa bàn...
- Như vậy, lấy danh ngạch cuối cùng ra trao đổi là được rồi!
Thần Dạ không khách khí nói.
- Không có khả năng!
Bọn người Chung Khiếu như muốn phát điên luôn, Chúng Thần Chi Mộ, mấy năm mới mở ra một lần, bên trong chỉ cần hơi có chút gặp gỡ sẽ thu hoạch được nhiều thứ mà thường nhân khó có thể tưởng tượng nổi.
Cơ hội như thế sao có thể cam lòng buông tha được chứ! Nếu không phải có một danh ngạch, đối với bốn thế lực lớn cũng có thể tiếp nhận thì sao có thể đáp ứng sảng khoái vậy được.
- Cái này cũng không được, cái kia cũng không được, Chung Khiếu, ngươi cho rằng chúng ta dễ khi dễ sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui