Con gái của hắn!
Trong đầu Chung Kỳ đột nhiên xuất hiện bóng dáng đứa con gái nhỏ kia, xinh xắn như vậy, như tiểu tiên nữ vậy. Còn dung mạo vào mọi thời khắc đều luôn thấy thông minh sáng sủa động lòng người. Đã trúng Tiên Thiên Độc, không ngờ còn có thể sống được thật tốt, quả là rất khó có thể tin nổi.
***
Ở trong sân quán trọ, Thần Dạ nhẹ nhàng nói:
- Sau khi đi tới hải vực Phong Thành, ngươi hẳn là cũng đã đoán được, Chung Khiếu chính là kẻ ngày đó đã làm hại Linh Nhi trúng Tiên Thiên Độc ?
Trong những ngày này, thần sắc Tử Huyên một mực có hơi hoảng hốt. Thần Dạ nghĩ mà không hiểu rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. Thì ra bởi vì là Chung Khiếu.
Sau khi giết con Chung Khiếu, Linh Nhi đột nhiên biểu hiện nỗi sợ hãi ra ngoài. Hẳn chính nguyên nhân là Tử Huyên phát sinh điểm này.... Chính mình thật là sơ ý, lại thật không ngờ đến từ phương diện kia.
- Tại sao không nói cho ta biết?
Thần Dạ hỏi nữa!
Hắn thật sự không biết, có nên tức giận hay không. Chuyện lớn như vậy, lại không đề cập trước cùng chính mình cho biết một tiếng.
Hiện nay nghĩ lại, những ngày này, mỗi ngày buổi tối đi ra ngoài lại mang theo một thân sát khí cùng mùi máu tươi trở về. Thì ra, Tử Huyên là đang thông qua phương thức chiến đấu kịch liệt để làm tăng lên tu vi của chính mình. Do đó, có khả năng mau chóng có thực lực để đánh một trận cùng Chung Khiếu.
Mà đối với cái chìa khóa của Chúng Thần Chi Mộ, nàng biểu hiện khát vọng mạnh mẽ ra ngoài, cũng là ý tứ này.
Vẻ mặt Tử Huyên có vẻ cực kỳ cay đắng. Một lát sau, mới nói:
- Thần Dạ, có còn nhớ Thất Thải Huyễn Linh Y sao, có còn nhớ,ngày đó ta đã nói với ngươi như thế nào sao?
Làm sao mà quên cho được, nếu như không phải ngày đó đã nói một lần, Thần Dạ làm thế nào mà không hỏi tới?
Nếu mà nói sớm biết đến hơn một chút thì trong lòng Tử Huyên có lẽ cũng bị đồng dạng giằng co. Nhưng, chính mình nhất định sẽ ở bên người nàng, mỗi thời mỗi khắc!
- Ta nói, chuyện đời bể dâu lòng người không thay đổi, nhưng lòng người cũng có thể biến đổi!
Tử Huyên chậm rãi phân tích cho Thần Dạ tâm tình của chính mình:
- Từ sau khi Tiêu Vô Yểm tuyệt tình rời khỏi ta và Linh Nhi, trong thời gian những năm này, ta đau khổ, bối rối, đồng thời cũng sống kiên cường.
- Lúc ấy trong lòng ta hận, loại tồn tại ngập trời. Đối với ta thì biết người chính mình hận, cũng không phải kẻ kia làm thương tổn ta cùng với Linh Nhi, tối thiểu thì người hận nhiều nhất hẳn không phải là hắn.
- Nếu như không có trải qua một lần kia, ta sẽ không thấy bộ mặt thật của Tiêu Vô Yểm. Từ một mức độ nào đó mà nói, ta ngược lại phải cảm tạ hắn.
Tử Huyên nhẹ nhàng cười nói:
- Khi ta soi vào trong lòng mình, sau khi đều nhìn rõ ràng mặc dù thời gian những năm này quả là phi thường đau khổ, thậm chí đều còn phải đương đầu với nỗi đau Linh Nhi lúc nào cũng đều sẽ rời xa ta. Thế nhưng trong đoạn năm tháng kia lại là thời gian mà tâm tình của ta không có chút xíu sóng gió ba đào.
- Sau này gặp ngươi, Linh Nhi cùng ta, đều bởi vì ngươi mà lại bắt đầu có cuộc sống Huyền Hoàng.
- Từ khi đó trở đi, ta liền quyết định, bất kể là ngươi có nguyện ý hay không thì từ đây về sau, ta khóc, ta cười, toàn bộ chỉ vì một mình ngươi !
Lúc này, vẻ mặt Tử Huyên biến đổi, trở nên có hơi điên cuồng, có hơi lúng ta lúng túng không biết làm sao.
- Ta đã cho là cõi lòng của mình, bắt đầu từ khi đó cũng đã bỏ qua tất cả gánh nặng trước đây, có khả năng toàn tâm toàn ý cho ngươi. Nhưng lại không nghĩ rằng, đến hải vực Phong Thành này, sau khi giết được con của Chung Khiếu, khiến cho Linh Nhi từ trên người đứa con của hắn cảm ứng được vài phần khí tức tưởng tượng cùng Chung Khiếu, tiến tới phỏng đoán, người kia năm đó, chính là Chung Khiếu. Thì chính mình, đột nhiên không hiểu tâm tình của chính mình nữa.
Thần Dạ mặt mày nhăn nhó mà hỏi:
- Cái này cùng chuyện ngươi giấu diếm ta, thì có quan hệ gì?
- Ha hả!
Tử Huyên lạnh lùng tự cười:
- Ta vốn tưởng rằng chính mình đã từ bỏ tất cả trước đây, nhưng lại vẫn không hề buông tha nổi. Vì suy nghĩ này mà tâm tình của ta cho tới bây giờ đều không phải đầy đủ. Mà một bộ phận trong đó, nguyên do bởi vì Chung Khiếu, nhưng kỳ thật, vẫn còn đặt ở trên người Tiêu Vô Yểm. Tất nhiên đó là hận, bởi vì thương đến trình độ cao nhất, nên mới có thể hận đến mức tận cùng a!
- Thần Dạ, ngươi thật là tốt như thế, lương thiện như thế, kiên cường như thế, khiến cho ta cùng với Linh Nhi không rời ngươi, còn đối với ta thì sao? Trái tim của ta lại không thể trao đầy đủ cho ngươi!
- Lúc mà trái tim của ta vô phương trao đầy đủ cho ngươi, Thần Dạ, ta phải đối mặt ngươi như thế nào, đối mặt với ngươi đã làm đầy đủ mọi thứ cho chúng ta?
Tử Huyên lặng lẽ cười:
- Cho nên ta quyết định, khi trái tim ta, con người của ta không thể giao đầy đủ cho ngươi, thì ta sẽ không nói cho ngươi bất cứ một việc gì có liên quan tới chuyện đã qua của ta, có liên quan đến chuyện ta đã phát hiện ra. Bởi vì ta không xứng!
- Ta không xứng để ngươi tiếp tục nỗ lực ẹ con chúng ta, càng không xứng hơn với thâm tình ưu ái của ngươi !
Trái tim Thần Dạ run rẩy mãnh liệt. Từ khi đi tới hải vực Phong Thành này, trong thời gian ngắn ngủi vẫn còn không được một tháng, Tử Huyên nàng không ngờ phải áp chế nhiều đau khổ như thế, mệt mỏi vì chính lời thề son sắt của bản thân. Từ đó nhất định phải khiến cho Tử Huyên thật vui vẻ...
- Cho nên....
- Cho nên trong lòng ngươi có tính toán. Nếu như ngươi phỏng đoán là sai, nếu như Chung Khiếu không phải là người năm đó hại các ngươi. Như vậy, sau khi câu chuyện Chúng Thần Chi Mộ lần này đây trôi qua, thì ngươi sẽ mang theo Linh Nhi rời đi, vĩnh viễn rời khỏi ta. Cho đến khi như ngươi nói, lúc trái tim ngươi có khả năng hoàn toàn giao phó cho ta thì mới có thể trở về gặp ta, có đúng thế không?
Thần Dạ một tay ôm lấy Tử Huyên vào trong ngực. Hắn chưa bao giờ cảm giác được chính mình lại căng thẳng như thế. Ôm thật chặt giai nhân mà hắn hạ giọng thì thào:
- Nếu như ngươi cứ đi như vậy, thì ngươi nên biết ta sẽ đau lòng đến đâu.
- Ta biết, nhưng ta sao có thể ích kỷ như thế. Lấy chính mình không trọn vẹn để đi đổi sự chân thật nhất của ngươi?
Tử Huyên lắc đầu:
- Ta không muốn như vậy, ta không muốn cuộc đời của ngươi có một chút gì đó không đẹp đẽ....
- Chỉ cần có các ngươi, ta chính là hạnh phúc nhất, hiểu không?
Thần Dạ đột nhiên cực kỳ bá đạo:
- Ngươi nghe kỹ cho ta, sau này, không có sự cho phép của ta, ngươi không được phép suy nghĩ miên man, càng thêm không thể làm xằng chuyện làm bậy một mình rời đi. Nếu không nghe lời, ta hận ngươi cả đời!
- Đã biết!
Phục ở trên vai Thần Dạ, Tử Huyên hạnh phúc cười. Nàng hiện tại hạnh phúc, không phải đã biết ở trong lòng Thần Dạ thì mình quan trọng ra sao. Mà là, sau khi gặp mặt cùng Tiêu Vô Yểm thì trái tim nàng đã hoàn toàn thuộc về mình. Nói cách khác, có khả năng hoàn hoàn chỉnh chỉnh giao cho Thần Dạ.