Đế Quân


Chuyện mà vô số người cũng không từng làm được, thì người thiếu niên tên là Thần Dạ này lại làm được.
Nếu như nói trong lòng Mặc Thành không tồn tại chút xíu khúc mắc thì căn bản không có khả năng!
- Thần Dạ, ngươi có sao không?
Tử Huyên vội vàng đi tới bên người Thần Dạ, thân thiết đỡ lấy hắn. Trong phút chốc vừa rồi, cho dù là có tu vi như nàng thì dưới sự áp chế của cao thủ cảnh giới Hoàng Huyền nên cũng không thể thi triển được ra lấy nửa phần.
Đương nhiên, nếu mà liều mạng lại là tính toán khác.
Có thể nghĩ, bị công kích chính diện nên mức độ mà Thần Dạ đã gánh chịu sẽ là gấp vô số lần trở lên so với những người này.
- Không có việc gì, từ lúc mới bắt đầu thì trong lòng lão không có sát ý. Cho nên, chúng ta may mắn.
Thần Dạ nhe răng cười cười, trông rõ ràng đang rất suy yếu.
Phong Lăng giơ ngón tay cái lên, nghiêm nét mặt nói:
- Thần Dạ huynh đệ, rất giỏi. Cao thủ Hoàng Huyền mà đều là có khả năng bị ngươi đẩy lui, bội phục!
Chẳng những Phong Lăng, mà những người còn lại cũng có được đồng dạng kính nể. Ngoài ra bốn người trẻ tuổi đám Phong Tường liền từ khoảnh khắc này đã coi Thần Dạ trở thành thần tượng.
Bọn họ khả chưa từng có chứng kiến một Võ Giả cảnh giới Thông Huyền, có khả năng bức lui cao thủ Hoàng Huyền.
Thần Dạ cười xua tay mà nói:
- Chúng ta may mắn, trong lòng Mặc Thành có điều cố kỵ mà thôi!
- Mặc dù là có điều cố kỵ vì bị ngươi uy hiếp. Nhưng người khác, cũng không có dũng khí lớn như ngươi vậy. Ở trước mặt cao thủ Hoàng Huyền cũng có thể duy trì tâm thần bình tĩnh trước sau như một !
Đột nhiên, có một đạo âm thanh xa lạ vang lên ở trong phiến hải vực này !
Âm thanh đột nhiên xuất hiện làm cho thân thể Định Hải Thần Thú lần thứ hai run rẩy kịch liệt một phen. Nó cảm thấy được, chủ nhân của đạo âm thanh này, so sánh với Mặc Thành vừa rồi thì tựa hồ càng đáng sợ hơn !
- Là ai?
Tất cả mọi người, lập tức vây quanh Thần Dạ vào chính giữa. Tử Huyên cùng Phong Lăng, thậm chí đều đã tự tăng khí thế lên tới đỉnh cao, chuẩn bị sẵn sàng đánh một trận.
Như thế, có thể làm cho Thần Dạ nhìn ra, đám người Phong gia xác thật đáng giá một lòng kết giao.
Bất kể là Mặc Thành, hay là cao thủ bây giờ mới xuất hiện đều ở cảnh giới Hoàng Huyền. Hơn nữa, xem ra đều là tìm đến Thần Dạ hắn. Trong loại tình huống này mà cũng không thấy có một người lùi bước, Phong Kình thân làm chủ sự đám người thì càng là toàn lực ứng phó.... Thần Dạ ôn hòa cười một tiếng, tức thì liền đứng sóng vai cùng Tử Huyên và Phong Lăng. Không phải là hắn muốn dùng phương thức này để diễn tả, hắn muốn cùng mọi người chung sức đối đầu địch thủ. Mà là, hắn cũng từ trong âm thanh này không nghe thấy có những tia ác ý!
- Tiền bối, nếu đã đến đây thì còn ẩn giấu làm gì?
- Ha ha, đặc biệt tới tìm ngươi, làm sao có thể náu mặt mà không ra!
Trong tiếng cười lớn, có hai bóng người xuất hiện như quỷ mị, âm thanh cả hai như tiếng ống sắt nện vào nhau trực tiếp khiến cho trước mắt của mọi người bỗng nhiên tối sầm lại.
- Thần Dạ huynh đệ, xin chào a!
Một người trong đó đúng là Hổ Lực, hắn cười lớn mà cất tiếng chào.
Mà nghe nói như thế, trong bụng đám người Tử Huyên mới là hoàn toàn nhẹ nhõm đi.
Một người khác cũng như Mặc Thành, chưa từng có biến ảo liền đã thành hình dáng người. Hắn có vóc người khôi ngô, gương mặt kiên nghị cùng với nụ cười thấp thoáng để lộ ra sự uy nghiêm liền làm cho người ta biết, hắn không chỉ có là cao thủ, hơn nữa còn là hạng người đủ sức khống chế được cao thủ !
- Thần Dạ huynh đệ, giới thiệu cho ngươi một lượt, đây là phụ thân của ta Hổ Thiên!
Nếu không phải kẻ địch, thân thể Định Hải Thần Thú cũng thả lỏng. Nó để mặc cho hai bóng người nhanh chóng nhảy lên trên lưng mình.
- Chào Hổ Thiên tiền bối !
Thần Dạ ôm quyền chào. Tuy nói hai cha con nhà này không có gì ác ý, thế nhưng đặc biệt đến đây để gặp mặt hắn khiến cho Thần Dạ có hơi cẩn thận. Đương nhiên, sự cẩn thận này không phải đề phòng.
Vào ngày cái chìa khóa của Chúng Thần Chi Mộ xuất hiện, trên bầu trời Vô Tận Chi Hải có tứ đại cao thủ Hoàng Huyền mang đi hai cái chìa khóa. Một vị cao thủ trong đó đúng là Hổ Thiên. Mà bọn họ vào lúc rời đi, có một đạo ánh mắt nhìn về phía Thần Dạ, cũng là do Hổ Thiên gây nên.
Hổ Thiên cất tiếng cười, cũng không nói điều gì, mà là nhìn Thần Dạ đầy hứng thú.
Từ sau khi nghe được miêu tả của Hổ Lực đối với Thần Dạ, lập tức trong lòng Hổ Thiên có rất nhiều hứng thú đối với người thiếu niên này. Bên trong thân thể của một nhân loại, lại có được long khí, điều này thật sự có hơi khó có thể tin nổi.
Càng làm cho Hổ Thiên không ngờ chính là, Lão Tổ tông ở trong tộc lại cũng có hứng thú khá lớn đối với người thiếu niên này. Lúc này lão mới mang theo tộc nhân chạy tới theo sau Hổ Lực, vào thời khắc mấu chốt đã có trợ giúp lớn nhất cho Thần Dạ.
Cái này thực sự không phải là kịp thời, mà là sau khi Lão Tổ tông biết được Thần Dạ liền một mực chú ý đến hắn.
Tình hình như thế, nhưng cho tới bây giờ cũng không hề phát sinh quá.
- Thần Dạ huynh đệ, xin chào !
Một hồi lâu sau khi, Hổ Thiên mới cười nói. Sau đó sự chú ý đối với Thần Dạ càng nhiều, càng khiến cho vị cao thủ tay cầm quyền cao này phải giật mình. Bởi những chuyện màThần Dạ làm được, mỗi một chuyện đều không phải là lão có khả năng làm được, thế nhưng Thần Dạ ngược lại vẫn làm được.
Thần Dạ cười cười, đang lúc hắn muốn nói gì thì đột nhiên Phong Tường một bước đi tới bên cạnh hắn, nhìn Hổ Thiên. Trong âm thanh lại có thêm một ý tứ chất vấn.
- Xin hỏi Hổ Thiên tiền bối, vào lúc Mặc Thành xuất hiện thì người đã đến hay chưa ?
Nghe vậy, vẻ mặt Hổ Thiên hơi sầm xuống. Sau khi lão xuất hiện cũng không bày ra điệu bộ cao thủ gì, trên mặt cũng là luôn thường trực nụ cười. Thế nhưng những điều này chỉ là bởi vì Thần Dạ, còn những người khác trong mắt lão cũng không có địa vị cao như vậy, Phong Lăng cũng là như thế. Phong Tường tất nhiên cũng coi như ưu tú, có điều ở trong tộc Hổ Sa của lão cũng không thiếu tộc nhân ưu tú.
Lập tức lão nhìn Phong Tường, âm thanh có vẻ pha vài phần lành lạnh:
- Cái này, có liên quan cùng ngươi sao?
Khí thế không hề phát, nhưng uy thế lại đã hiện ra!
Sắc mặt Phong Tường lập tức có hơi tái nhợt đi, thế nhưng hắn cũng không có bất cứ ý định lui bước nào.... Phong Lăng cũng thay đổi thần sắc, đang muốn kéo Phong Tường về thì bị Thần Dạ ngăn cản. Phong Tường cho tới bây giờ có hơi ngượng nghịu, nên Thần Dạ cũng không nghĩ tới lại đúng vào lúc này thì hắn đi chất vấn Hổ Thiên.
Có lẽ hành động rất có dũng khí, vạn nhất Hổ Thiên thật sự tức giận, chính mình cũng chưa chắc có thể khuyên bảo nổi.
Tuy nhiên, Phong Tường có thể bước đi một bước này, đối với hắn mà nói là điều cực kì quan trọng. Nếu đã nói phải giúp hắn thì cũng không thể ngăn cản vào lúc này.
Thần Dạ làm sao không biết, khẳng định vào lúc Mặc Thành phát uy thì Hổ Thiên cũng đã đến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui