Long, cao cao tại thượng, mỗi một con Chân Long sau khi trưởng thành đều đủ để ung dung tự tại trong thế gian. Khí tức của bọn chúng giống như lực lượng của Phong Lôi sấm sét.
Yêu thú tầm thường nếu mà lại có được một tia long khí, không đề cập tới hoàn toàn dung nhập hòa tan vào. Cho dù là mới có được thì đã mang đến lợi ích quả là không cần nói cũng biết. Nếu không thì không đủ để khiến cho Mặc Thành khát vọng đến như vậy.
Long Khí Tức đại biểu cho khí tức của Chân Long, uy nghiêm của Chân Long. Chính là như vậy, Thần Dạ có được long khí, mới có thể đủ có được khả năng khắc chế bẩm sinh nhất định đối với tất cả yêu thú trong thiên hạ.
Mà nay, Thần Dạ đã đích thực luyện hóa long khí để hoàn toàn dung nhập hòa tan vào thân thể. Thay đổi một sang cách nói khác thì Thần Dạ chính là người có được long khí. Ý tứ là, từ nay về sau, chuyện hô hấp của hắn đều không còn là hô hấp bình thường của nhân loại, mà biến thành, long tức!
Nói cách khác, có khả năng coi Thần Dạ trở thành là một con Chân Long. Mà so sánh với Chân Long đích thực thì thứ mà Thần Dạ không có, chỉ là thân hình khổng lồ bá đạo khiến cho người khác sợ mà thôi!
Với thân hình nhân loại mà có được bản chất của Chân Long, lợi ích đến mức này thì từ cổ chí kim, chỉ sợ cũng có thể coi là có một không hai đi!
Mặc dù là cha con Hổ Thiên đối với Thần Dạ không có chút xíu lòng ham muốn. Nhưng giờ này khắc này, cũng là không nhịn được ánh mắt lửa nóng vạn phần.
- Hống! Hống! Hống! Hống! Hống! Hống!
Lại là một hồi âm thanh rồng gầm vang vọng. Mọi người rõ ràng nhìn thấy, xung quanh bên ngoài thân Thần Dạ có một hư ảnh bắt đầu khởi động. Một con Hóa Hình Chân Long như thể bộ trang phục đang bảo vệ ở bên trong.
Một màn này, làm ọi người rung động!
Sau khi trôi qua ước chừng hơn mười phút đồng hồ thì long thân hư ảo kia mới tiến vào trong cơ thể Thần Dạ. Tức thì, hắn cũng là từ từ tỉnh lại.
Cảm giác được trong cơ thể tràn ngập một cỗ lực lượng cường đại hơn hẳn so với dĩ vãng, Thần Dạ không nhịn được thét dài một tiếng. Cái loại sảng khoái này đã rất nhiều năm mà nó cũng không từng xuất hiện ra.
Ở trong đầu Thần Dạ còn nhớ rõ. Vào ngày Thiên Đao xuất hiện ở trong đan điền, đến lúc chính hắn có khả năng lần thứ hai tu luyện Huyền Khí, thì sự sảng khoái đồng dạng mới xuất hiện ra một lần.
Khi đó, Thần Dạ biết, chính mình rốt cục lần thứ hai đã lại cầm giữ có năng lực, để có khả năng một ngày kia cứu mẫu thân về, có khả năng thay đổi vận mệnh cho gia tộc !
Mà nay, Thần Dạ biết mình chỉ cách giấc mộng lúc còn bé còn có một bước. Dẫu một bước này cũng phi thường lớn !
Sau cơn đau khổ như thế trút ra mà không tự chủ được, nó đã làm cho ánh mắt Tử Huyên đau xót, có nước mắt đang nhẹ nhàng chảy xuôi. Nàng biết rõ ràng tâm tư của Thần Dạ, cho nên hắn càng thét dài càng khiến Tử Huyên thương tiếc!
- Thần Dạ tiểu huynh đệ, chúc mừng !
Đến sau khi tiếng thét dài của Thần Dạ dừng lại, Hổ Thiên tiến lên vài bước rồi nói với vẻ không phải không có hâm mộ.
Nghe vậy, Thần Dạ cười nói:
- May mắn mà thôi, tất cả điều này đều cần phải cảm tạ Mặc Thành ban tặng. Sau này tìm một cơ hội để cảm tạ hắn thật tốt một lần.
Ý tứ hàm xúc trong giọng nói lạnh lẽo làm cho cha con Hổ Thiên đang nhìn đều cảm thấy có được một may mắn. Nếu như bọn họ lựa chọn cùng một con đường giống như Mặc Thành, như vậy sau này, cho dù tộc Hổ Sa có một vị Lão Tổ tông tọa trấn, nhưng với biểu hiện của người thiếu niên này thì chỉ sợ cũng không ngăn được cơn lửa giận trong tương lai của hắn sao ?
Lộ trình tiếp theo, bởi vì sắp đến Chúng Thần Chi Mộ cho nên tinh thần của mỗi một người đều là trở nên phấn chấn khác thường. Nhất là những ai chưa từng được chứng kiến qua, thì ai nấy đều cũng có dáng vẻ xoa chân xoa tay.... Bởi có vị bá chủ đáy biển Hổ Thiên này ở đây, tự nhiên không có yêu thú đầu óc tăm tối đến đây quấy rầy gì gì đó. Vì vậy, thời gian một ngày nhanh chóng trôi qua.
Ngày hôm sau vừa tới không được bao lâu thì mọi người đều cảm ứng được, tại một chỗ xa xôi nào đó ngay phía trước, tựa hồ có một cỗ năng lượng dị thường đang lặng lẽ truyền tới. Phảng phất có được ma lực nào đó làm cho tâm thần người ta không tự chủ được phải hướng tới.
- Thần Dạ tiểu huynh đệ, sắp đến nơi rồi, cha con chúng ta liền cáo từ.
Hổ Thiên đứng dậy nói.
Thần Dạ có hơi ngẩn người, rồi hỏi:
- Tộc Hổ Sa hẳn là cũng có tộc nhân tiến vào Chúng Thần Chi Mộ, tại sao tiền bối không đợi Chúng Thần Chi Mộ mở ra ?
Hổ Thiên cười nói:
- Chúng Thần Chi Mộ mở ra, ta đã thấy quá nhiều lần. Quang cảnh đó không có gì mới. Ha hả, bọn họ hẳn là đều đang chờ đợi, ta từ lâu đã căn dặn xuống rồi. Ở trong Chúng Thần Chi Mộ, nếu như tiểu huynh đệ có cái gì căn dặn thì cứ tùy ý thông báo cho bọn họ là được.
- Như vậy, dọc đường lại đây phải đa tạ tiền bối, cũng đa tạ tiền bối đã chỉ bảo!
Thần Dạ ôm quyền nói. Những lời Hổ Thiên đã nói, cùng với những điều mà vị Lão Tổ tông trong tộc kia nói, đối với Thần Dạ mà nói thì đều là một lần chỉ bảo phi thường tốt.
Tất nhiên mỗi người mỗi chuyện, đôi khi cũng không nhất thiết phải làm theo đạo lý đúng đắn. Nhưng thế gian này, có khi thiếu sót ngược lại chính là vì đạo lý.
- Tiểu huynh đệ khách khí rồi, chờ sau khi ngươi trở về từ Chúng Thần Chi Mộ, chúng ta còn có thể gặp nhau. Tạm thời cáo từ.
Hổ Thiên cười một tiếng, rồi lướt đi xa.
Hổ Lực cũng là chất phác cười cười mà nói:
- Thần Dạ huynh đệ, ở trong Chúng Thần Chi Mộ, hãy tự tranh thủ thật tốt di. Hắc hắc, ta mặc dù rất tin phục đối với ngươi, nhưng mà cũng muốn so sánh với ngươi một lần. Để xem ngươi thu được nhiều hơn, hay là ta?
- Tiểu tử thúi!
Hổ Thiên vốn đã chạy đi ra xa đột nhiên bay vút trở về. Lão nặng nề vỗ vai Hổ Lực một cái rồi mắng:
- Lão Tử gọi hắn là huynh đệ, ngươi cũng gọi hắn là huynh đệ. Thế nào, ngươi cũng muốn xưng huynh gọi đệ với Lão Tử sao?
Một chưởng này chụp xuống rất nặng, Hổ Lực đều là há hoác khóe miệng, chợt không phục quát:
- Ngươi kết giao theo ý ngươi, ta giao thiệp chuyện của ta. Mỗi bên không liên quan gì đến nhau. Đừng tưởng rằng tu vi mạnh hơn so với ta liền có khả năng tùy tiện ức hiếp ta....
- Ức hiếp ngươi thì đã làm sao ? Mau cút trở về cho ta, nếu không ta đánh cho ngươi một trận !
- Ngươi dám?
- Ngươi thử xem!
Mọi người trố mắt đứng nhìn!
Hổ Thiên trước mặt, nào đâu còn có nửa phần phong thái cùng uy nghiêm của cao thủ Hoàng Huyền? Giờ thì lão cũng như Hổ Lực, ở trong sự thô bạo có mang theo một chút chất phác.
Không hổ là hai cha con, ngay cả tính tình đều là nghĩ giống như nhau.
- Xem ra, ở trước mặt ngươi, giả dạng làm dáng vẻ cao nhân nhất định khiến cho Hổ Thiên tiền bối cực kỳ mệt mỏi.
Tử Huyên che miệng cười nói.