Đế Quân


Mặc dù Thần Dạ biết rất rõ ràng, tất cả mọi thứ cũng chỉ là khảo nghiệm, chắc chắn sẽ có cách phá giải. Bởi vì ở cuối Hoàng Tuyền Lộ chưa chắc sẽ là Sâm La Địa Ngục, nên chỉ cần có đủ nghị lực, thì chuyện xông qua đó thực sự không phải là nằm mơ. Tuy nhiên, hắn sẽ không để cho chính nữ nhân yêu quí của mình phải mạo hiểm!
Về phần hiện tại, Tử Huyên khẳng định ở bên ngoài đau lòng phẫn nộ, thì rốt cuộc cũng còn tốt hơn chính mình không ngừng lo lắng không ngớt.
Âm thanh truyền đến lúc ẩn lúc hiện như hư ảo, phảng phất không sao trừ được!
Thần Dạ có thể nghe ra, đó đúng là Dạ Xoa vừa rồi ở bên ngoài điện. Tức thì hắn cười nhạt, ngẩng đầu nhìn phía trước mà hỏi:
- Xem ra, ngươi không phải là người?
- Hắc hắc, tiểu tử, nói chuyện đừng đối chọi như vậy. Cho dù ngoài miệng chiếm hết tiện nghi, thì ngươi cũng không thể không chết!
Giọng nói của Dạ Xoa vọng đến lần thứ hai thì đã tràn ngập sát ý vô biên vô tận lạnh thấu xương. Thiết nghĩ những lời của Thần Dạ nói ra đã làm hắn cực kỳ phẫn nộ.
Những điều này, Thần Dạ chỉ là cười một tiếng mà không lưu tâm. Trong giây lát, lòng bàn tay hắn khẽ lắc về hướng tới một chỗ nào đó.Có ánh sáng xanh bắt đầu khởi động rồi trong nháy mắt Hóa Hình thành trường cung. Mũi tên nhọn màu xanh lập tức phá vỡ mây đen phía trước mà bắn ra như tia chớp.
- Xoẹt !
Tiếng xé gió chói tai vang vọng, trong khoảnh khắc sau đó, ở một chỗ không gian xa xôi có dao động rất nhỏ. Rồi ánh sáng lóng lánh kia giống như một cái đinh cứ như vậy mà cắm đi vào.
- Tiểu tử, loại thủ đoạn này đối với ta mà nói, một chút tác dụng cũng sẽ không có.
Lời tuy như thế, nhưng Thần Dạ có thể cảm ứng được, Dạ Xoa nhất định là bất ngờ không kịp đề phòng nên đã nếm trải một chút thiệt thòi nho nhỏ.
Ở trong xứ sở thần tích này, có một chỗ tốt nhỏ. Đó chính là, bất cứ khiêu chiến gì, nếu như là quyết đấu về thực lực thì như vậy, tu vi của đối thủ đều sẽ phải áp chế đến tình trạng tương tự cùng chính mình.
Tử Kim Song Dực Sư là như vậy, quỷ dị Dạ Xoa cũng là như vậy.
Mà chính mình không phải Tử Huyên, Dạ Xoa hắn đối với chính mình cũng không có hiểu được rõ ràng như vậy. Nhờ lực nhận biết Hồn Biến của linh hồn, cái đó đủ để cho Thần Dạ phát hiện rõ ràng vị trí của Dạ Xoa.
Đột nhiên tập kích, cho dù không thể làm hắn bị thương thì ít ra cũng khiến cho chính mình trút được một phần cơn giận.
Không sai, chính là tức giận !
Đến Chúng Thần Chi Mộ này, điều mấu chốt nhất chính là vì sự khôi phục của Thiên Đao., mà nay, tựa hồ mục đích này đã đạt tới... Tuy nhiên, vị Chúng Thần Chi Thần kia có phần cũng quá ngang ngược.
Dùng Thiên Đao để áp chế uy hiếp, buộc chính mình phải từ từ đi dọc con đường này mà đến nơi. Trong lúc đi vẫn chưa dừng ở đây thì đến hiện tại cũng đã phải ba lần khiêu chiến. Mà Thần Dạ biết cực kì rõ ràng, bất cứ một lần khiêu chiến nào, chỉ cần không vượt qua, thì kết quả cho dù sẽ không chết, nhưng tất nhiên cũng thập phần nghiêm trọng.
Đến lúc đó, Thiên Đao thì không lấy về được, còn chính ba người của mình cũng sẽ thập phần bi thảm!
Thần Dạ ngoài miệng thì cũng không nói qua câu nào. Nhưng trong lòng, đã sớm nén một cơn tức giận, dựa vào cái gì?
Trước đây hắn đi chung một chỗ cùng Tử Huyên và Linh Nhi, nên cơn tức tối này hắn có khả năng áp chế. Bởi vì, vô luận như thế nào thì cũng không thể để cho Tử Huyên cùng Linh Nhi lo lắng.
Hiện tại, không còn cần phải nghĩ tới điều này !
Nếu đối phương muốn nhìn thấy đến tột cùng, như vậy, chính mình để cho hắn nhìn thấy hoàn toàn rõ ràng...
Liền vào lúc giọng nói của Dạ Xoa vừa mới dứt, thì cả người Thần Dạ đã là như ma quỷ nhanh chóng đi qua trong không gian khủng bố này. Hướng đi của hắn đúng là nhằm thẳng đến chỗ của Dạ Xoa.
Bất kể định đi qua điện Hoàng Tuyền này như thế nào, thân là gia hỏa hộ trận ở đây nên vô luận như thế nào cũng không thể để cho hắn được dễ chịu.
- Khặc khặc!
Tựa hồ cũng là nhìn ra suy nghĩ trong lòng Thần Dạ, Dạ Xoa cười một tiếng quái dị. Ngay trong tiếng cười này của hắn thì không gian liền bắt đầu nhanh chóng vặn vẹo, tới cuối cùng, phảng phất một không gian đã hóa thành vô số thế giới bình thường.
Trong lúc xuyên qua không gian, Thần Dạ chỉ cảm thấy thế giới chung quanh bỗng đột ngột sinh ra lực lượng cường đại đến vô biên vô tận. Những lực lượng này, nào ngờ không phải muốn đả thương hắn, mà chỉ là cứ như thế ngăn cản hắn.
Vào lúc dùng lực nhận biết của linh hồn lại một lần nữa đi ra ngoài do thám, trong lòng Thần Dạ bất ngờ cả kinh.
Một không gian đầy đủ, lại thật sự trong thời gian nháy mắt mới vừa rồi đã bị phân hoá thành rất nhiều thế giới.
Có phải là chân thật hay không thì tạm thời Thần Dạ vẫn không thể phân biệt nổi.Nhưng dưới lực nhận biết của linh hồn thì hắn cảm ứng được, sau khi tới một chỗ nào đó thì lực nhận biết của linh hồn lại không thể cứ thế mà đi về phía trước.
Cũng không có khí tức nào khiến tim đập nhanh truyền đến từ phía trước. Cũng không hề bị một chút áp chế nào, thế nhưng, lực nhận biết của linh hồn chính là vô phương tiếp tục đi về phía trước.
Loại cảm giác này, phảng phất như đã ở cuối thế giới. Cho dù không có bất cứ trở ngại nào, nhưng nơi này là cuối thiên địa nên bất cứ lực lượng gì, đều đừng hòng đột phá được gông cùm xiềng xích thiên địa... Thần Dạ cũng vô phương làm được.
Gương mặt không khỏi gắt gao nhíu lại, Thần Dạ từ từ nhìn về phía trước. Thế giới này, tự nhiên là không có khả năng chính mình đi được tới điểm cuối, càng không có khả năng có người lấy lực lượng của bản thân để chia thế giới ra thành vô số mảnh.
Khiêu chiến, lại bắt đầu sao?
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Lúc trong lòng Thần Dạ vừa mới có ý nghĩ này, thì hư không chỗ hắn đứng trong giây lát đã ra sức run rẩy. Không lâu sau, một đạo ánh sáng đùng đục phóng lên cao phô thiên cái địa. Ở trong vầng hào quang này, có một đạo thân ảnh đang chậm rãi Hóa Hình ra.
Đó là một người trung niên uy nghiêm, thân mặc hoàng bào, đỉnh đầu đội vương miện. Trong lúc khẽ động chân động tay thì đã có một phong thái cao hơn mọi người phàm trần. Hai mắt của hắn nhìn về phía thế gian, thì cũng không có loại khí thế cao cao tại thượng hoặc khinh thường ở các cao thủ khác, mà là chỉ có một loại hứng thú muốn xem kỹ.
- Người thiếu niên!
Người trung niên kia nhìn chăm chú Thần Dạ chỉ chốc lát, lập tức uy nghiêm nói:
- Bước vào Hoàng Tuyền Lộ là đã bỏ mạng, cho nên, thân thể của ngươi cứ giao cho Bổn vương đi!
- Vương? Vương gì cơ?
Thần Dạ ngẩng đầu cười nói:
- Ta đều còn chưa có chết, thân thể há có thể nói thu là thu được ? Chớ nói ngươi không phải Diêm La Thiên Tử, mặc dù là đúng thì cũng không có được quyền lực này.
- Lớn mật, Bổn vương là Tần Quảng Vương đứng đầu Thập điện, thu hoạch tính mạng của kẻ phàm nhân, vẫn còn há tha cho ngươi ăn nói dài dòng?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui