- Tử Huyên!
Vươn tay ôm lấy giai nhân, Thần Dạ thình lình phát hiện thân thể Tử Huyên vậy mà không chút sức nặng... Mà trong cảm giác, một thân tu vị của nàng trong đoạn thời gian này, dĩ nhiên đã đạt đến cảnh giới Địa Huyền!
Tu vị tăng vọt, Tử Huyên phải điên cuồng thế nào mới làm được chứ?
- Ngươi không có việc gì, ta cũng an tâm.
Cười nhẹ nói xong một tiếng, Tử Huyên phảng phất như dùng hết khí lực toàn thân, ngay cả khí lực chèo chống hai mắt cũng mất đi, dần mềm nhũn trong ngực Thần Dạ.
- Ta không sao, ta đã trở về, ngươi an tâm ngủ đi!
Vốn không dễ dàng rơi lệ hắn, nhưng lúc này hắn đã không nhịn được nữa, khiến trong mắt có nước mắt, lặng yên thoáng hiện...
- Đại ca ca, ngươi làm ta lo lắng muốn chết!
Sau khi thấy mẫu thân an ổn ngủ trong ngực Thần Dạ, Linh Nhi lúc này mới nhẹ nhàng khoác một cánh tay Thần Dạ nhẹ giọng chảy nước mắt nói.
Thần Dạ im lặng, chẳng những Tử Huyên mỏi mệt đến mứ này mà ngay cả Linh Nhi tuổi còn nhỏ thoạt nhìn nếu như không có mẫu thân chiếu cố thì trạng thái tinh thần cũng chưa chắc có thể tốt hơn Tử Huyên bao nhiêu.
- Khổ cho các ngươi rồi, là ta không đúng!
- Không khổ!
Linh Nhi lại lắc đầu, rưng rưng mang cười:
- Mẹ nói, không khổ! Bởi vì trong lòng có lo lắng, vậy thì cũng không khổ, lo lắng cho Đại ca ca, đó là một loại hạnh phúc.
Thần Dạ lại lần nữa không phản bác được...
- Hiện giờ Đại ca ca bình an trở về rồi, mẹ rốt cục không cần lo lắng nữa.
Linh Nhi đột nhiên chăm chú túm lấy một cánh tay Thần Dạ, sợ hãi nói:
- Đại ca ca, về sau đừng rời chúng ta lâu như vậy có được không? Mẹ tuy rằng trong lòng không thấy khổ, ta cũng không thấy được khổ, nhưng mà...
- Ngươi không biết, thời gian qua mẹ giống như nổi điên vậy, mỗi ngày đều dốc sức liều mạng tu luyện, sau đó, điên cuồng công kích Hoàng Tuyền điện... Trong lúc đó nàng chỉ lặp đi lặp lại có một câu, Linh Nhi, ngươi ngoan ngoãn đi, đại ca ca ngươi không có việc gì đâu!
- Linh Nhi, đừng nói nữa!
Sâu trong mắt Thần Dạ tuy cảm động, nhưng càng nhiều hơn là bất đắc dĩ!
Thời gian Chúng Thần Chi Mộ mở ra đóng cửa là hai ba tháng, trước tiên không vội đi lấy Thiên Đao, chẳng những phải khiến mẹ con Tử Huyên yên tâm, đồng thời, cũng phải để các nàng rời khỏi đây trước.
Theo khẩu khí của người gọi là chúng thần chi thần kia, Thần Dạ nghe ra, khảo nghiệm cuối cùng của hắn thế tất còn hung hiểm hơn cả Hoàng Tuyền Lộ, mà cho dù mình có thể thành công thông qua thì thời gian tốn hao cũng không ngắn.
Tử Huyên và Linh Nhi không cần phải ở lại nơi này cùng mình, huống chi, có thể lưu lại hay không cũng là một vấn đề.
Việc Linh Nhi yêu cầu nhất định không cách nào đáp ứng được rồi!
Thời gian trôi qua, ba ngày đảo mắt đã qua đi.
Mẹ con Tử Huyên an ổn ngủ ba ngày...
Sau khi tỉnh lại, tinh thần Tử Huyên vẫn như ba ngày trước, cực kỳ khẩn trương, dù cho đang ở trong ngực Thần Dạ cũng khiến nàng cảm thấy như trong mộng vậy.
Như thế mấy phút đồng hồ qua đi, nàng mới dần tin tưởng mình cũng không phải đang ở trong mộng, mà Thần Dạ đang ở bên nàng.
- Thần Dạ!
Tử Huyên khẽ nói, vùi sâu vào ngực hắn, một sát na này, nàng như muốn hoàn toàn dung nhập vào đó.
Từ nay về sau, núi đao biển lửa cũng nguyện ý cùng một chỗ, sinh tử cùng chịu.. Nếu hắn đạp vào đỉnh trên đỉnh, vậy thì cứ để mình ở chỗ xa xa, vì hắn vui vẻ, vì hắn chúc phúc!
- Tử Huyên!
- Ân!
Như thế sau một hồi, Tử Huyên mới nhẹ nhàng ứng tiếng, chỉ là thân thể lại phảng phất như thật sự tương liên vậy, cũng không hề động đậy.
Giai nhân không muốn xa rời, có thể khiến Thần Dạ cảm giác được trong lòng nàng từng cực kỳ sợ hãi, nếu như có thể, Thần Dạ lúc này còn muốn kể cho nàng một ít, khiến cho nàng an tâm, khiến cho nàng vui vẻ... nhưng cuối cùng sự thật ngay trước mắt, hiện giờ hắn cũng bất lực.
- Tử Huyên, thời gian Chúng Thần Chi Mộ đóng cửa đã tới rồi, phải nên rời khỏi nơi này thôi!
- Ân!
Tử Huyên khẽ gật, đột nhiên nghĩ tới, vội hỏi:
- Thiên Đao, ngươi mang về chưa?
- Vẫn chưa!
Thần Dạ đáp:
- Thiên Đao bị thương quá nặng, mà đoạn thời gian trước bởi vì ta nên linh tính càng đại giảm, hiện giờ vẫn đang khôi phục, còn cần một thời gian nữa, ta phải lưu lại đây!
- Không gạt ta đấy chứ?
Tử Huyên mặt mũi tràn đầy không tin, lúc trước từng bị hắn lừa một lần rồi.
Thần Dạ ra vẻ bất đắc dĩ cười khổ, nói:
- Sao lại lừa ngươi? Quả thực Thiên Đao vẫn còn khôi phục, bằng không nơi quỷ quái này ta cũng chẳng muốn ở lâu thêm một chút nào.
Tử Huyên mãnh liệt ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Thần Dạ hồi lâu, sau khi không nhìn ra hắn nói láo, Tử Huyên mới lên tiếng:
- Ngươi muốn lưu lại, ta và Linh Nhi được lưu lại cùng ngươi.
Biết rõ Tử Huyên có thể sẽ nói vậy, Thần Dạ đã sớm có chuẩn bị, bởi vậy không chút suy nghĩ liền nói:
- Trừ ta ra, Chúng Thần Chi Mộ nếu đóng cửa, không ai có thể lưu lại, ngươi cho là ta không muốn thế sao/
Sau khi trầm mặc một hồi, Tử Huyên mới nói:
- Cần bao lâu?
- Ta không cách nào xác định!
Đây là câu trả lời trung thực, Thần Dạ không dám cam đoan!
- Có nguy hiểm không?
Biết rõ hỏi như vậy sẽ không đổi được câu trả lời thật nhưng Tử Huyên vẫn hỏi, nàng muốn Thần Dạ biết rõ, ngươi có thể nói dối để lừa gạt, ta muốn nghe chính là vẻ tự tin trước sau như một, không thể có một tia né tránh.
Tựa như lúc trước, khi đối mặt với Tiên Thiên chi độc trong cơ thể Linh Nhi toàn lực phản kháng, mặc kệ tình thế nguy hiểm cỡ nào ngươi vẫn không sợ, cũng thành công cười đến cuối cùng!
Nếu ngươi ngay cả chút tự tin như thế cũng không cho ta, vậy thì dù Chúng Thần Chi Mộ có khu trục tất cả mọi người nhưng ở bên ngoài Chúng Thần Chi Mộ ta vẫn sẽ như nổi điên.
Ngươi nếu một ngày không ra, ta liền điên thêm một ngày, cho đến khi thực lực của ta có thể phá vỡ Chúng Thần Chi Mộ, hoặc là, ngươi bình an đi ra!
Thần Dạ tâm thầ rung động, liền nói:
- Yên tâm ở Hải Vực Phong Thành chờ ta, chờ sau khi ta đi ra cùng quay lại Đại Hoa Hoàng Triều, đến lúc đó, ta sẽ nói ọi người Thần gia, ở trước mặt phụ thân nói cho ngài biết, Tử Huyên là con dâu ngài
- Ta chờ ngày đó!
Tử Huyên lập tức nhẹ giọng nỉ non lấy, nhưng chỉ có nàng tự mình biết, cái gọi là chờ ngày đó cũng không phải là muốn Thần Dạ ở trước mặt phụ thân tuyên bố, mà là thời khắc Thần Dạ giết đến tận Thiên Nhất Môn!
Ngày đó như lời Thần Dạ nội tâm Tử Huyên thập phần khát vọng, nhưng cũng biết, loại khát vọng này chỉ có thể dấu ở trong lòng.
- Ngày đó rất nhanh sẽ đến, ta tin tưởng!
Thần Dạ kiên quyết nói, nhân sinh trên đời, hắn hành tẩu trong hồng trần chính là để thân nhân được tự do, mẫu thân trở về, không cần thiết phải tăng thêm Tử Huyên và Linh Nhi, bởi vì mẫu thân nàng đã trở thành thân nhân của hắn rồi!
Tất cả không cam lòng mới có thể khiến hắn trọng sinh một lần, vô luận gặp phải gì cũng không ngăn được bước chân tiến lên của hắn!
Cảm nhận được quyết tâm của Thần Dạ, Tử Huyên im lặng chốc lát, sau khi nhìn thấy Linh Nhi vẫn còn ngủ say nàng liền cúi đầu xuống, nói gần như muỗi kêu:
- Thần Dạ, buổi tối, theo giúp ta!