- Bỏ đi, mặc kệ!
Thần Dạ lập tức bay về hướng một dãy núi non, trong sơn mạch đều sẽ có một ít địa phương bí mật, là lựa chọn tốt đào thoát truy binh, nhưng đồng thời đạo lý này mọi người đều biết, bởi vậy khả năng bị truy tầm càng thêm mạnh mẽ.
Đối với những người khác mà nói núi non rộng lớn, phạm vi không nhỏ, rất khó tìm kiếm, nhưng đối với Tiêu gia mà nói những điều này cũng không thành vấn đề, bốn cao thủ hoàng huyền điều động không gian lực, nếu ẩn núp trong sơn mạch muốn tìm ba người Thần Dạ sẽ không quá khó khăn.
Dù phòng ngự của Cổ Đế Điện vô cùng cường hãn, nhưng hiện tại hắn bị trọng thương, căn bản không thể ngăn cách tra xét của cao thủ hoàng huyền.
Nhưng hiện tại Thần Dạ chỉ có thể làm như vậy, hắn không khả năng trơ mắt nhìn Tử Huyên xảy ra sự cố.
- Thần Dạ, không được!
Tử Huyên kéo Thần Dạ, nàng không muốn vì mẹ con nàng mà hắn lại phải đối địch với đối thủ càng mạnh thêm lần nữa.
- Đừng do dự, nghe ta.
- Chung Kỳ vì huynh mà chết, thi thể của nàng còn trong tay của huynh, huynh nhẫn tâm phụ nàng?
- …
- Ha ha, tiểu tử, không có chuyện gì!
Đột nhiên một thanh âm già nua vang lên lồng lộng, bỗng nhiên không trung như chao đảo, liền có nguồn năng lượng dịu dàng từ trên trời giáng xuống, đem thân hình ba người bao phủ.
Trong khoảnh khắc Thần Dạ cùng Tử Huyên đều có cảm giác thời không thay đổi, hoa mắt, khi khôi phục lại chợt phát hiện nơi họ đang đứng là một khe sâu không thấy đáy.
Nơi này không biết là địa phương nào, chung quanh hoa thơm cỏ lạ, chân khí tường hòa tràn ngập nơi nơi, nhưng lại làm trong lòng Thần Dạ cùng Tử Huyên nổi lên hàn khí.
Bọn họ xem như từng gặp qua một ít cảnh đời, nhưng loại thủ đoạn này chưa từng được nghe đến, có thể ở tình cảnh hai người không hề cảm giác di động ba người tới một địa phương khác, rốt cục cần có tu vi như thế nào mới có thể làm được?
- Tiền bối!
Thần Dạ nuốt ngụm nước bọt, thanh âm càng khàn đục.
- Đại ca ca đừng lo lắng, vị tiền bối này không có ác ý, hơn nữa ngài không chỉ trợ giúp qua chúng ta một lần, vừa rồi muội có khả năng giãy ra cùng phá vỡ công kích của lão yêu bà kia cũng nhờ vị tiền bối này.
Linh nhi chợt lên tiếng.
- Không chỉ một lần?
Thần Dạ cùng Tử Huyên liếc nhìn nhau, đột nhiên nghĩ tới.
Trong Khiếu Lôi sơn mạch từng có cao thủ thần bí xuất hiện cứu bọn họ…Như vậy xem ra vị cao thủ thần bí kia luôn đi theo bọn họ.
- Tiền bối, có thể hiện thân gặp mặt hay không?
Thần Dạ lập tức cung kính nói, hắn cũng rất muốn biết rốt cục là ai, mỗi khi họ gặp nguy hiểm nhất đều xuất hiện trợ giúp.
- Ha ha, tiểu tử đừng khách khí, bây giờ lão phu còn chưa có phương tiện gặp mặt các ngươi, nhưng sẽ rất nhanh thôi. Nơi này đã cách Lăng Tiêu thành rất xa, không cần lo lắng người của Tiêu gia sẽ đuổi theo, các ngươi có thể an tâm dưỡng thương…
Lời nói bay xa, cuối cùng biến mất!
Thu hồi ánh mắt, Thần Dạ mới hoàn toàn yên tâm xuống, không còn nghĩ nhiều vì sao vị cao thủ thần bí kia có dụng ý thế nào, chợt nói:
- Tử Huyên, muội nhanh đi chữa thương đi.
- Huynh sao?
Tử Huyên nhìn nữ tử đã vĩnh viễn ngủ say trong lòng Thần Dạ, nhẹ giọng hỏi.
- Nơi này an tĩnh, ta đem nàng chôn ở nơi này.
Tử Huyên gật gật đầu, ôm Linh nhi lướt lên một sơn động trên vách núi. Nhìn thấy Thần Dạ đi vào trong sơn cốc, trong mắt nàng chợt lóe lên.
- Mẹ, vì sao mẹ không cùng đi đây?
Linh nhi ngẩng đầu hỏi.
Tử Huyên không nói gì, quay người đi vào sơn động.
Giữa nàng cùng Chung Kỳ cho dù đã hiểu biết rõ ràng, năm đó nàng là đầu sỏ khiến ình cùng Linh nhi sống không bằng chết nhiều năm, nhưng chẳng biết tại sao đã không còn oán hận ngập trời như năm xưa biết được tin Linh nhi trúng Tiên Thiên Chi Độc.
Sau mới hiểu được, những điều này là vì Thần Dạ!
Thơ dại, bị Tiêu Vô Yểm mê hoặc, đôi khi Tử Huyên không thể tưởng được nếu hết thảy quá khứ chưa từng phát sinh, như vậy giữa nàng cùng Tiêu Vô Yểm vẫn sẽ có con đường tốt đẹp cùng đi bên nhau thật lâu dài.
Nhưng trên đoạn đường này, có thể bảo chứng Tiêu Vô Yểm sẽ không muốn xa rời nàng như thuở ban đầu không?
Điều này hiển nhiên là không thể nào!
Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời! Nếu nhiều năm trôi qua nàng mới biết rõ con người của Tiêu Vô Yểm, cho đến lúc đó nàng cùng con gái còn đủ quyết tâm rời khỏi hắn hay không?
Nói vậy khi đó chính mình nhất định sẽ sống không bằng chết!
Chung Kỳ thay đổi vận mệnh của nàng, khiến cho nàng từng đau khổ qua, từng bi thương, từng thê lương, nhưng hôm nay cũng có được hạnh phúc vây quanh, nhân sinh gặp gỡ ai có thể nói được rõ ràng?
Toàn bộ hận cùng oán đều theo Thần Dạ xuất hiện mà biến mất, nếu biến mất, thì không nên tiếp tục quấy rầy nàng!
Cuối sơn cốc, Thần Dạ đào một hố sâu, nhẹ nhàng đặt Chung Kỳ nằm vào, nhìn khuôn mặt thanh tú tuyệt luân của nàng, Thần Dạ không nhịn được nhẹ nhàng thở dài.
Chậm rãi phủ bùn đất, lập xong mộ bia, Thần Dạ nhẹ giọng nói:
- Chung cô nương, hồn quy địa phủ, khi ngươi bắt đầu có một nhân sinh mới, hi vọng kiếp sau ngươi đừng bi thương như kiếp này!
Đối với Chung Kỳ hắn chỉ còn thương tiếc, ngoài ra không còn tình cảm nào khác.
Lần nữa đưa mắt nhìn mộ bia, Thần Dạ xoay người rời đi thật nhanh.
Lăng Tiêu Điện, trong đại sảnh rộng mở!
Toàn bộ mọi người, tính cả Tiêu Lang Anh sắc mặt xanh mét, bọn hắn hoàn toàn không nghĩ tới lại có kết quả này, cuối cùng bị thất bại, mà thực lực của Lăng Tiêu Điện lại không lưu được ba người Thần Dạ.
Thần sắc của mọi người trong mơ hồ đều hiện lên một tia sợ hãi.
- Tiêu Long, rốt cục là chuyện gì xảy ra? Vì sao Linh nhi có thể giãy thoát?
Đây là mấu chốt lớn nhất, nếu Linh nhi còn trong tay, như vậy bất kể thế nào Lăng Tiêu Điện vẫn còn khả năng cứu vãn.
Tiêu Long há miệng thở dốc, nhưng không nói được một lời.
Hắn càng thêm khẩn trương cùng mờ mịt so với tất cả mọi người, bởi vì hắn cũng không biết vì sao Linh nhi có thể giãy thoát khỏi sự trói buộc của hắn?
Hắn chỉ biết giống như thật tùy ý, Linh nhi giãy dụa liền rời khỏi.
Nếu hắn nói ra, sẽ có người tin tưởng sao? Cho dù người ở đây không trách hắn, bản thân hắn cũng cảm thấy chuyện này thật quỷ dị.
Trong lúc nhất thời cả đại điện đều trầm mặc.
- Tiêu lão tiền bối, chư vị, hết thảy đều là lỗi của ta, ta hướng mọi người xin lỗi.
Một thanh âm thanh thúy đánh vỡ vẻ yên lặng trong đại điện, mọi người đưa mắt nhìn qua, nguyên lai là Huyền Y, lúc bị Chung Kỳ tự bạo thần binh bởi vì có Lôi Nguyên Lực hộ thân nên nàng chưa chết, nhưng dáng vẻ vẫn còn thật thê thảm.
Tiêu Lang Anh phất phất tay, nói:
- Huyền Y cô nương, chuyện này không trách ngươi!
Tuy rằng là Huyền Y ra chủ ý, nhưng chấp hành là Tiêu gia, cả Lăng Tiêu Điện cũng không lưu được ba người Thần Dạ, không có lý do gì đi trách móc những người khác.
Huyền Y ôm quyền nói:
- Nhưng tai họa bởi vì ta dựng lên, cho nên mời tiền bối yên tâm, ta nhất định phải giải quyết. Nhưng hiện tại ta phải lập tức quay về Khiếu Lôi Tông, tránh cho đám người Thần Dạ đến đánh lén mà tông chủ bọn họ không kịp phòng bị.