Đế Quân


Người Thần gia không bao giờ giấu diếm nàng cái gì cả, bao gồm cả việc nàng là được nhặt về.
Mọi người trong nhà đã nói với nàng:
- Nói cho ngươi thân thế không phải là để ngươi tự ti, mà là để cho ngươi biết, cái nhà này chính là căn nhà sau này của ngươi. Sở dĩ không có giấu diếm, là muốn cho ngươi từ nhỏ cũng biết được thân thế của mình, nếu không để sau này ngươi tự biết được, ngươi sẽ không chịu được!
Tâm ý của người Thần gia, tiểu Nha cũng hiểu được, nhiều năm qua, người của Thần gia, nhất là tiên tiểu gia tử Thần Dạ này, không bao giờ xem nàng là người ngoài, mà lại xem nàng như một người thân bình thường.
Tiểu Nha rất may mắn, gặp được mấy người của Thần gia, nếu không với tình trạng thân thể của nàng, đổi thành ở nhà người khác, nàng sớm đã đi đầu thai rồi.
Mà cho dù thân thể của nàng không có chuyện gì, thì cuộc sống ở nhà khác cũng không thể được đối đãi giống như một công chúa như thế này.
Tiểu Nha rất cảm động, cũng rất thỏa mãn, cho nên nàng sẽ dùng đủ mọi khả năng nàng làm được để trả hiếu cho Thần gia, nàng đã từng nghĩ tới, đợi thân thể của mình tốt lên, sau đó sẽ trợ giúp Thần Dạ đi tìm…. người mà trong lòng hắn muốn gọi nhưng vẫn không hô lên, mẫu thân!
Nhưng mà hôm nay, Thái Âm lực phát tác, để cho tiểu Nha cũng không hề nghĩ tới, cư nhiên lại có thứ mãnh liệt như thế, hơn nữa còn làm cho nàng cảm nhận được hơi thở tử vong.
Nàng không muốn chết, cũng không muốn nhận mệnh, nhưng mọi chuyện đã phát sinh làm cho nàng không có lòng tin đối với chính mình, đối với Thần Dạ, và đối với mỗi người của Thần gia.
- Tiểu thiếu gia…!
Nước mắt chảy xuống, thanh âm cũng là vô cùng kiên định:
- Tiểu thiếu gia, ta nhất định sẽ không buông tha cho chính mình.
Nói xong tiểu Nha nhắm hai mắt thật chặt, nàng an ủi lấy Thần Dạ, nhưng ở trong lòng nàng, cái kiên định này cũng không hề mãnh liệt như thế.
- Ta càng sẽ không buông tha cho ngươi!
Thanh âm của Thần Dạ nặng nề hét lên, tâm thần khẽ động, lập tức, bạch quang từ trong cơ thể điên cuồng tuôn ra, chợt bao phủ xuống cả gian phòng, một lát sau, Tiểu Đao đang chậm rãi nổi lơ lửng trước người hắn.
Giờ phút này Tiểu Đao giống như một bệnh nhân bệnh năng, toàn thân không có một chút ý sắc bén, cho dù là trôi lơ lửng ở giữa không trung cũng vẫn lộ ra cảm giác lực bất tòng tâm, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng sẽ bị rơi xuống.
Nhưng chỉ một lúc lâu sau, cả người Tiểu Đao chợt chấn động, thế như lại trực tiếp xông ào vào bao phủ cả người tiểu Nha vào trong đạo quang mang kia, mà Viên Nguyệt Thái Âm lực lúc này đối với Tiểu Đao mà nói, lại giống như liều thuốc bổ khổng lồ, bây giờ nhìn nó, lại thấy có thểm nhiều tia phong duệ ý.
Mắt thường có thể thấy được, rỉ sắt loang lổ ở mặt ngoài Tiểu Đao tựa hồ trong nháy mắt liền giảm đi rất nhiều, một lần nữa nhìn sáng đã cảm thấy bóng loáng đi một tí.
Thần Dạ nhìn thoáng qua, chẳng lẽ Viên Nguyệt Thái Âm lực lại có hiệu quả chữa trị lớn như vậy đối với Tiểu Đao hay sao?
Ngẫm lại cũng không thể như thế được, nếu quả thật là như vậy, với linh tính bản thân của Tiểu Đao, chính nó đã sớm từ mình chữa trị, làm sao còn mang bộ dáng như bây giờ cơ chứ?
Nhưng Tiểu Đao rõ ràng lại tốt hơn dưới Thái Âm lực mà, như vậy thì…. Đuôi lông mày của Thần Dạ nhảy lên, chẳng lẽ thứ thật sự khiến Tiểu Đao tốt lên là Thái Âm lực trong cơ thể tiểu Nha sao?
Viên Nguyệt Thái Âm lực, bất cứ người nào, hay một loại sinh linh trên thế gian cũng có thể tiếp xúc đến, nhưng nếu muốn để sử dụng, đừng nói là người bình thường, cho dù là huyền khí Tu Luyện Giả cũng sẽ không có nhiều khả năng chạm tới tương môn nữ tú sắc điền viên
Trừ phi là có một ít công pháp đặc thù, là có thể đủ để hấp thu từ được Thái Âm lực từ trong trăng tròn.
Cho nên Tiểu Đao tốt lên nhất định không phải là bởi vì trăng tròn!
Trên khuôn mặt của Thần Dạ nhất thời hiện lên vẻ mừng rờ, nếu Tiểu Đao có thể hấp thu được Thái Âm Lực trong cơ thể tiểu Nha, kia đã nói lên nó nhất định có thể trợ giúp cho tiểu Nha.
Sau khi biết được Tiểu Đao có loại thần kỳ này, ở trong lòng Thần Dạ đã bất tri bất giác có một loại tín nhiệm cùng lệ thuộc mù quáng vào Tiểu Đao.
Đối với võ đạo Tu Luyện Giả mà nói, nếu quá lệ thuộc vào một vật là một điều tối kị, nhưng hôm nay lại khác, Thần Dạ cũng không quản nhiều như thế, chỉ cần Tiểu Đao có thể trợ giúp cho tiểu Nha, làm cho nàng có thể chạy trốn ra khỏi sự bao phủ của thần chết, đừng nói là lệ thuộc vào, cho dù là chuyện đáng sợ hơn thì Thần Dạ cũng nguyện ý đi làm.
Tiểu Đao hiện ra ở ngay chính giữa mi tâm tiểu Nha, mà hắn quả nhiên đã không làm Thần Dạ thất vọng.
Có Tiểu Đao ở đây, Thần Dạ rõ ràng cảm ứng được, lực kéo của Viên Nguyệt Thái Âm lực đối với Thái Âm lực trong cơ thể tiểu Nha quả nhiên đã yếu bớt đi rất nhiều, không chỉ như thế, Thần Dạ lại càng cảm ứng được, vì có Tiểu Đao trong cơ thể tiểu Nha, thế như Thái Âm lực khổng lồ vô hình kia tựa như có một loại ý tứ sợ hãi.
- Tiểu Đao, giúp ta dung nạp bọn chúng!
Vừa thấy thế, Thần Dạ không nhịn được mà quát nhẹ.
Lúc này, thân của Tiểu Đao khẽ run, không biết là nghe hiểu lời nói của Thần Dạ, ….hay là sau khi nghe hiểu lại tỏ vẻ có chút bất đắc dĩ với lời này của Thần Dạ…. Nó thật giống như đang nói cho Thần Dạ biết, hắn đánh giá nó quá cao rồi.
Thần Dạ cũng không hiểu ý tứ của Tiểu Đao, trong ánh mắt của hắn có khát vọng thật sâu…
Nhưng thời gian dần dần trôi qua, tác dụng mà Tiểu Đao tạo ra được đối với tiểu Nha chỉ là nó có thể trấn áp Thái Âm lực bạo động trong cơ thể tiểu Nha, còn những thứ khác nó làm không được.
Vốn là có thể làm được như vậy, đã coi như là rất tốt rồi, ít nhất, có Tiểu Đao tồn tại…. sẽ không cần lo lắng Viên Nguyệt Thái Âm lực có thể tạo thành uy hiếp đối với tiểu Nha.
Cứ như vậy, có lẽ cả cuộc đời này tiểu Nha cũng không thể thoát khỏi bệnh này, nhưng cũng có thể cả đời không lo…
Nhưng hiển nhiên Thần Dạ mong đợi không chỉ như thế, hắn không muốn tiểu Nha cả đời đều bị hàn khí này hành hạ. Huống chi, cuối cùng cũng có một ngày, hắn muốn rời khỏi đế đô Hoàng thành đi tìm mẫu thân, hắn không thể vĩnh viễn ở lại bên cạnh tiểu Nha, cũng không thể mang theo tiểu Nha mãi bên người.
- Tiểu Đao, van cầu ngươi nghĩ biện pháp nào đó, có được hay không?
Tiếng cầu khẩn của Thần Dạ vừa rơi xuống, liền nhìn thấy trên thân của Tiểu Đao lại lần nữa phát ra một tia sáng lóng lánh chói mắt.
Tia sáng này cũng không phải là bạch quang bình thường của Tiểu Đao, mà lại lộ ra màu tím nhàn nhạt…
Quang mang tử sắc, dày đặc nặng nề, đại khí mênh mông, cổ xưa, còn mang theo một loại cảm giác bễ nghễ thiên hạ!
Thần Dạ kinh ngạc cả kinh, hắn khiếp sợ không phải là quang mang tử sắc kỳ dị, mà là ở trong quang mang tử sắc này, không ngờ lại hiện ra một vật.
Nếu như Thần Dạ không hoa mắt, không hề nhìn nhầm thì… đồ vật này chính là điện Cổ Đế!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui