Đế Quân


Cửa lớn Trấn Quốc vương phủ luôn mở rộng, thỉnh thoảng lại có thanh âm từ trong truyền đến. Đã nghe truyền ra tin tức, Thần Dạ trở về, nhưng trong hoàng cung nguy nga vẫn không chút động tĩnh, giống như người ở bên trong không hề hay biết Trấn Quốc vương phủ bị hắn đích thân phong tỏa hiện tại vẫn duy trì bộ dáng ba năm trước đây.
Một ngày trôi qua, khi ánh nắng ngày kế tiếp vừa rơi xuống, đột nhiên mọi người cảm giác được có hai đạo khí tức sắc bén từ từ khởi động trên không trung, cẩn thận cảm ứng, nguyên lai là hai bên hoàng cung.
Trong lúc nhất thời cơ hồ người của đế đô đều nhanh chóng chạy thẳng về hướng hoàng cung.
Hoàng thất vốn là hoàng đế cửu ngũ chí tôn, ở trong mắt họ tuy có uy lực vô tận, nhưng uy danh Thần gia cũng không kém hơn hoàng thất.
Đã cách ba năm Thần gia trở lại, hiển nhiên đã có đầy đủ chuẩn bị.
Trận đại chiến này tuyệt đối không có ai nguyện ý bỏ qua không nhìn xem.
- Các ngươi xem, các ngươi xem, quả nhiên là tiểu thiếu gia Thần gia!
- Phải đó! Là Thần Dạ!
- Chào tiểu thiếu gia!
Khi nhóm người Thần Dạ đi tới quảng trường ngoài hoàng cung, thanh âm cung kính ân cần thăm hỏi vang lên không dứt, trong ánh mắt mỗi người không hề có nửa điểm tức giận hay oán hận.
Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng Thần Dạ khẽ động.
Mọi người tránh ra một con đường, cung nghênh nhóm người Thần Dạ đi vào quảng trường, có lẽ trong lòng mọi người đều có nghi hoặc, dù sao tội phản quốc nhưng Thần gia không hề phản bác, hơn nữa sau khi sự kiện phát sinh Thần gia đều mất tích, làm cho người ta cảm giác như sợ tội chạy trốn.
Nhưng giờ này khắc này trong lòng mọi người vẫn ôm lấy hi vọng.
- Ấn tượng về Thần gia trong lòng dân chúng rất tốt, như vậy sự tình sẽ dễ làm hơn!
Thần Dạ gật đầu, nói:
- Gia gia giữ mình trong sạch, cũng không cho phép Thần gia ỷ thế hiếp người, hơn nữa công lao của gia gia cùng đại bá nhị bá cực khổ bao năm mới có hôm nay. Nếu không mà nói dù ta đến báo thù cũng sẽ không làm như vậy!
- Cho nên làm người cần đường đường chính chính!
- Hô!
Cuối quảng trường là lối vào hoàng cung, Thần Dạ thở hắt ra, ánh mắt chợt co rụt lại, phía trước đột nhiên xuất hiện hai người, cảm xúc thời thiếu niên lại nhảy lên trong lòng.
- Đều trở về, cũng không đến Thần gia tìm ta!
- Nhiều năm không quay về, biết ngươi muốn thăm lại vương phủ, chúng ta chỉ có thể giúp ngươi xem chừng hoàng cung, chẳng qua chúng ta chỉ làm điều thừa!
Tử Huyên nghe vậy khẽ cau mày, nàng dùng không gian lực trói buộc hoàng cung, chỉ có cao thủ cùng cấp hoặc cao thủ địa huyền có thủ đoạn đặc thù mới có thể nhận ra được.
Hai thanh niên trước mặt lại có thể cảm ứng đến.
- Các bá phụ đều tốt chứ!
Ba người vừa đến gần lại đồng thanh lên tiếng hỏi thăm, vừa dứt lời thì chợt ngây người, cười to, sau đó ôm chầm lấy nhau.
- Xem, đó là Diệp gia thiếu gia Diệp Thước, người kia là Thiết gia thiếu gia Thiết Dịch Thiên, lại thêm Thần Dạ thiếu gia, ba người chính là ba tuấn ngạn đứng đầu năm đó đi?
- Còn cần ngươi nói, chúng ta đều biết!
- Ba người đứng đầu tuấn ngạn bảng đế đô, bọn họ đều danh xứng với thực, hai người kia tu vi không kém Thần Dạ, ta còn tưởng rằng chỉ là Đại Hoa hoàng triều nho nhỏ xuất hiện một Thần Dạ đã là nghịch thiên!
Hổ Lực thở dài.
- Thần Dạ, vào hoàng cung đi!
Một lát sau Thiết Dịch Thiên cùng Diệp Thước tránh sang hai bên, thanh âm lạnh lùng nói.
- Không vội!
Thần Dạ cười nhẹ:
- Hôm nay là ngày Thần gia cùng hoàng thất giải trừ ân oán cho xong, trọng lượng của ta nhẹ, triều đường Đại Hoa ta không thể thu phục!
Nghe vậy trong mắt Diệp Thước lóe lên tinh quang:
- Thần Dạ, ngươi thật muốn quân lâm Đại Hoa!
Thần Dạ cười nói:
- Không cần thiết, nhưng hoàng đế thay đổi, luôn cần người đến chủ trì đại cục!
- Tới!
Thiết Dịch Thiên đột nhiên lên tiếng nói, Thần Dạ cùng Diệp Thước gật đầu.
Qua vài phút sau, đám người lại xôn xao, sau đó tránh ra một con đường, một đoàn người bước vào quảng trường.
Nhìn những người này, ánh mắt Thần Dạ có chút đỏ lên, trong lòng nặng nề, nhìn thấy mọi người bình an, nhớ lại năm đó cực khổ đều cảm thấy thật đáng giá.
- Đại bá, nhị bá, cháu đã trở về!
Trước mặt mọi người, Thần Dạ quỳ sụp xuống đất.
- Dạ nhi, cháu làm gì vậy, nhanh đứng lên!
Thần Thuận cùng Thần Lệ nhanh chóng bước lên vài bước, kéo Thần Dạ đứng lên, bọn họ ở lại trong núi non tuy rằng cuộc sống bình thản buồn tẻ, cực khổ một chút, nhưng đều biết được so sánh với Thần Dạ, những cực khổ như thế không đáng là gì.
Hôm nay Thần Dạ trở về, còn truyền tin cho họ quay về hoàng thành, vậy đã tỏ rõ hắn chẳng những có đủ lực lượng đối kháng hoàng thất, ngay cả Thiên Nhất Môn cũng không đáng lo ngại.
Chỉ ba năm thời gian ngắn ngủi, Thần Dạ làm được tới bước này, có thể nghĩ mấy năm nay hắn mới thật sự cực khổ.
Thần gia lớn như vậy, lão gia tử cùng Lâm lão ở lại Thiên Nhất Môn chịu khổ, Thần Dạ lăn lộn bên ngoài, chính là vì giúp họ bình an tự do còn sống.
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Thần Thuận cùng Thần Lệ, người của Thần gia đều áy náy.
Không muốn làm người nhà có cảm giác nặng nề, Thần Dạ thuận thế đứng lên, đổi dáng tươi cười, nói:
- Mọi người đều khỏe chứ!
- Đều tốt, đều tốt!
- Đại ca cùng nhị ca đi đâu sao?
Thần Thuận cười nói:
- Mấy tiểu tử kia sao chịu được rỗi rảnh, đã đi ra ngoài lịch lãm, nhưng tính thời gian cũng nên trở về rồi.
- Đại bá, cha cháu đâu?
Sắc mặt Thần Dạ biến đổi.
- Hắn?
Thần Thuận cùng Thần Lệ miễn cưỡng cười.
- Hai người nói đi!
Thần Dạ gấp giọng hỏi.
Thần Thuận nhìn Thần Lệ, Thần Lệ trầm mặc một lúc, nói:
- Hơn một năm trước cha cháu đột nhiên rời đi, chỉ lưu lại một câu nói là đi tìm mẹ của cháu. Hắn nhờ ta chuyển lời cho cháu, cuộc đời này nếu hắn không tìm được mẹ cháu hắn vĩnh viễn không trở về Thần gia!
Thần Dạ không khỏi thất thần, chợt nghĩ tới một việc, vội hỏi:
- Nhị bá, khi cha nói những lời này, ngài có cảm thấy cha cháu biết mẹ cháu ở nơi nào không?
Suy nghĩ một lúc, Thần Lệ nói:
- Việc này ta không dám cam đoan, nhưng cha cháu hẳn có chút nắm chắc.
Hai tay Thần Dạ siết chặt lại.
Phụ thân suy sút nhiều năm, không phải thương tâm việc mẫu thân bị bắt đi, mà là phụ thân mơ hồ biết người bắt mẫu thân là ai, bởi vì hắn vô năng vi lực nên mới biết thành suy sút.
Cảm giác vô lực kia không phải chỉ với trước mắt, mà là cả đời.
Nếu không với sự lợi hại cùng bất khuất của phụ thân, sao lại đến nỗi suy sút như thế?
Sở dĩ hắn còn lưu ở Thần gia nhiều năm như vậy, hoàn toàn là bởi vì Thần Dạ còn nhỏ, hơn nữa căn cơ bị phế, nếu cha mẹ đồng thời biến mất, đả kích như thế…Hiện tại Thần Dạ trưởng thành, bày ra thiên phú cùng tiềm lực, đã đủ làm phụ thân an tâm, cho nên hắn đi rồi, mặc kệ có cứu được mẹ ra hay không cha đều muốn cùng mẹ ở chung một chỗ, cho dù chịu khổ cùng phải cùng xuống suối vàng.
Suy đoán của mình quả nhiên là thật sự.
Thần Dạ chợt cười.
- Dạ nhi, đừng lo lắng cho cha cháu, hắn không có việc gì đâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui