- Thanh Văn Hổ Lân thú đã chết, cái gọi là bổn nguyên đại để cũng là tồn tại ở trạng thái hồn phách, cho dù khí tức bổn nguyên đang còn, đó cũng là không cách nào huyết mạch cộng liên a. Thần Dạ càng lúc càng tò mò rồi, Yêu động thiên này thật sự có chút ý tứ.
- Đây là bí mật của Yêu động thiên, ngươi cho là ta có thể do thám a!
Niệm Thần giận trách một tiếng, chợt không cao hứng nói:
- Chuyện ngày hôm nay ta nhưng sẽ không quên, ngươi đã đáp ứng ta đó, phải đem lão gia hỏa cùng tên khốn Vân Đông Lưu kia giết đi, nếu không ngươi không xong với ta.
- Hừ, giết Vân Đông Lưu, Yêu động thiên liền tính là xong rồi, hắn nhưng là người duy nhất của Yêu động thiên trong mấy trăm năm nay có thể tiến hành câu thông với Thanh Văn Hổ Lân thú, cũng là gười có hi vọng chấn hưng Yêu động thiên nhất.
- Ngươi yên tâm đi!
Thần Dạ quỷ dị cười cười:
- Đừng nói là Vân Đông Lưu cùng lão già kia phải chết, liền ngay cả Yêu động thiên, ta cũng sẽ nghĩ biện pháp trừ tận gốc.
- A!
- Đừng a, tìm một chỗ nghỉ ngơi thật tốt, sau đó liền đợi hai gia hỏa kia đến tìm chúng ta.
Thanh Văn Hổ Lân thú có thể để cho Yêu động thiên ở thời đại viễn cổ có thể danh tràn khắp thế giới, có thể nghĩ được sự cường đại cùng kinh khủng của đầu kỳ thú này.
Mà nay cho dù chết rồi, nếu như người của Yêu động thiên có thể làm được cái gọi là huyết mạch cộng liên mà nói, như cũ có thể làm cho Yêu động thiên lần nữa trở nên cường đại, theo Thần Dạ suy tính, Thanh Văn Hổ Lân thú mặc dù không cường đại bằng cao thủ Long tộc, chỉ sợ cũng không kém quá nhiều.
Nếu như Thanh Văn Hổ Lân thú không chết, hoặc là trong Yêu động thiên có người có thể tới huyết mạch cộng liên rồi, vậy Thần Dạ cũng sẽ không có bất kỳ ý nghĩ nào, nhưng hiện tại thì...
Thanh Văn Hổ Lân thú đã chết, còn dư lại chẳng qua là bổn nguyên tinh thuần nhất, đối với những người khác mà nói, nó còn là có đầy đủ cường đại, nhưng đối với Thần Dạ mà nói, Thanh Văn Hổ Lân thú này đã là bổ dược của hắn không sai.
Thiên hạ vạn thú, Long là chí tôn!
Thần Dạ dung hợp long khí, hắn chính là một Chân Long chân chính có nhân thân, bất kỳ bổn nguyên của yêu thú nào đều không thể hoàn toàn rung chuyển Thần Dạ, có lẽ sẽ có nguy hiểm, nhưng càng là một lần tế ngộ khổng lồ.
Nếu như có thể đem bổn nguyên của Thanh Văn Hổ Lân thú luyện hóa dung hợp, Thần Dạ không tưởng tượng tới những chỗ tốt khác, nhưng ít nhất tu vi nhục thể của hắn sẽ càng tiến một bước.
Thần Dạ còn là không có quên mất, sau khi đem Bách Chiến quyết của Long tộc tu luyện đến đại thành, có thể từ chỗ Phong Ma lấy được công pháp tu luyện thân thể cao thâm hơn so với Bách Chiến quyết.
Ngay cả Thanh Văn Hổ Lân thú không có cách nào trợ giúp chính mình đem Bách Chiến quyết đạt tới trình độ đỉnh phong, nhưng Thần Dạ tin tưởng chỗ tốt sau khi luyện hóa dung hợp nhất định sẽ khiến ình thất kinh.
Đã cùng Yêu động thiên kết đại thù, làm chuyện như vậy Thần Dạ cũng sẽ không có nửa điểm gánh nặng trong lòng.
Đây là tế ngộ của mình, gặp được liền tuyệt đối không thể bỏ qua.
- Thần cô nương!
Thấy hai người không còn nói chuyện nữa, Tôn Vĩ cùng Hoàng Vũ đồng loạt đi tới nói:
- Các ngươi hẳn là vẫn chưa lập tức rời đi Tinh Vân thành, không bằng buổi tối liền ở chỗ của ta đi.
- Chỗ của ngươi!
Niệm Thần cười như không cười mà nói:
- Nhà ngươi ở Tinh Vân thành sao?
Tôn Vĩ nhìn Hoàng Vũ một cái, cười nói:
- Có thể ở lại Hoàng gia, đúng không tiểu Vũ?
- Chuyện ngày hôm nay coi như là Hoàng gia dẫn khởi, thỉnh nhị vị đến Hoàng gia nghỉ ngơi thật tốt, về phần Từ Lăng lão quái, xin các ngươi cứ yên tâm, ta sẽ giải quyết cho các ngươi.
Hoàng Vũ nghiêm nghị nói.
- Không cần, Hoàng gia các ngươi ta không không dám dính đến cái quan hệ gì, để tránh bị lợi dụng không ngừng, Yêu động thiên mà thôi, Từ Lăng lão quái mà thôi, còn dọa không được hai người chúng ta!
Niệm Thần kéo Thần Dạ quay đầu bước đi.
Nhìn bóng lưng của hai người, Tôn Vĩ cười khổ một tiếng, vội vàng hướng Hoàng Vũ giải thích:
- Tiểu Vũ, Thần cô nướng chính là loại tính tình này, hơn nữa nàng cũng hiểu lầm một ít chuyện cho nên mới đối với ngươi như vậy, ngươi đừng giận nàng, đừng trách nàng.
- Nga, phải không?
Hoàng Vũ lạnh lùng nói:
- Nữ tử mà ngươi thường nhắc tới thật giống như không phải tên là Niệm Thần đi, được rồi, cho dù là nàng, nàng có thể vì ngươi như vậy, ngươi có phúc khí thật lớn a, ta làm sao lại chưa nghe ngươi nói qua quan hệ của ngươi với nàng đã tốt đến như vậy, nàng có thể vì ngươi màngay cả mọi thứ đều không để ý.
- Không phải, không phải giống như cái dạng mà ngươi nghĩ đâu, Tiểu Vũ, ngươi đừng hiểu lầm a!
Tôn Vĩ vội vàng nói.
Hoàng Vũ nhíu chặt khuôn mặt nói:
- Không phải là cái dạng mà ta nghĩ, vậy rốt cuộc là dạng gì?
- Đúng đúng... Chúng là chính là hảo bằng hữu, là hảo bằng hữu, bằng hữu rất tốt, chính là như vậy!
Tôn Vĩ cà lăm nói.
- Hảo bằng hữu sao?
Hoàng Vũ đột nhiên kéo tay của Tôn Vĩ, nhẹ nhàng ôn nhu nói:
- Tôn Vĩ, thật xin lỗi!
Bộ dạng ôn nhu này của Hoàng Vũ để cho Tôn Vĩ càng trở nên khẩn trương hơn:
- Tiểu Vũ, lời mới vừa rồi của ta đều là sự thật, ngươi nhất định phải tin tưởng ta, ta thề, trong lòng ta từ đầu đến cuối chỉ có một mình ngươi, liền không có người khác.
- Không phải Tôn Vĩ, là ta sai lầm rồi, ta không nên bỏ qua tự ái của ngươi, không nhìn hết thảy về ngươi, thậm chí cũng không nói trước với ngươi một tiếng, mới có tràng thịnh hội của ngày hôm nay.
Hoàng Vũ che miệng của Tôn Vĩ, cúi đầu nói.
- Nguyên lai là ngươi nói cái này a, làm ta sợ muốn chết!
Tôn Vĩ thở ra một hơi thật dài, nhất thời thoải mái rất nhiều, chợt nói:
- Tiểu Vũ, ta không trách ngươi, thật không trách ngươi, ta biết áp lực của ngươi, biết rõ ngươi phải gánh vác cái gì, ta sẽ đứng ở bên cạnh ngươi, vô luận ngươi làm ra quyết định gì ta đều sẽ ủng hộ ngươi.
- Cảm ơn ngươi, ta rất may mắn vì đời này gặp được ngươi, ta càng thêm may mắn vì ngươi đã yêu ta, cũng để cho chính ta đã yêu ngươi.
Đi đến dựa vào lồng ngực của Tôn Vĩ, Hoàng Vũ nhợt nhạt cười nói.
Tôn Vĩ không khỏi mở miệng cười lên, đây cũng là ở trước mặt mọi người a, bốn phía mặc dù bừa bãi nhưng vô số người kia cũng là chưa có rời đi, lần đầu tiên Hoàng Vũ hướng hắn ra vẻ đối với mình không muốn xa rời như thế.
Mặc dù đây là nàng cảm giác được đối với mình có áy náy, nhưng như cũ để cho chính mình vui vẻ.
- Này, ta nói các ngươi phải dùng tới bộ dạng như vậy tới kích thích người khác sao?
Hai đạo thân ảnh lóe lên mà đến, chính là Liễu Hàn Nguyệt cùng Phương Uyên Thước.
Hoàng Vũ chậm rãi rời khỏi lồng ngực của Tôn Vĩ, sau khi thu liễm tâm tình trong lòng mới lại nói:
- Hôm nay náo một tràng chê cười, lãng phí thời gian của nhị vị, thật là không có ý tứ.
Liễu Hàn Nguyệt khoát khoát tay nói:
- Thời gian chúng ta đều còn nhiều, liều nhìn có phải là lãng phí không đáng hay không.