Đế Quân


Tôn Vĩ nhẹ giọng hỏi.
Sắc mặt của Niệm Thần hơi đình trệ, cười khổ nói:
- Chuyện của ta trừ Đại sư tỷ cùng Tuyên lão ra, liền xem như ngươi là biết nhiều nhất, ngươi cho là ta nên hận hay là không nên hận?
Tôn Vĩ đau khổ cười một tiếng nói:
- Ở bên trong thế gian có quá nhiều thân bất do kỷ cùng tâm bất do kỷ, mà trong một chữ tình cũng là ngọt nhất cùng đắng nhất. Thần cô nương, nếu hận liền tận tình hận! Nếu yêu, đó cũng không cần làm trái với tâm nguyện của mình!
- Nhân sinh khổ đoản, vũ giả chúng ta tuy có thể kéo dài tuổi thọ, song, thủy chung đều có kết thúc. nếu như chúng ta ở thời điểm sắp chết mới phát hiện trong cuộc đời này lại không có một người là mình có thể lưu luyện hay là đủ để cùng chung đi tới cuối cùng, như vậy tính mạng của chúng ta sẽ cực kỳ đáng buồn!
- Điều ngươi nói, ta làm sao lại không hiểu? Chẳng qua là cho dù ta có thể lấy mặt đi gặp hắn, hắn cũng không có cách nào đối mặt với ta, giữa chúng ta trời đã chú định kiếp này không thể gần nhau!
Nhìn lên bầu trời, Niệm Thần không tiếng động mà bi tiếu!
- Như thế hắn coi như là một nam tử có huyết có nhục, ta có thể yên tâm vì ngươi rồi!
Tôn Vĩ thở dài một tiếng nói.
Niệm Thần rất nhanh thu hồi ánh mắt, vẻ bi thương mới vừa rồi cũng là tiêu tán rất nhanh, nhìn Tôn Vĩ cười nói:
- Ngya vì Hoàng Vũ kia cũng làm rất nhiều chuyện, bất quá bây giờ nhìn lại năng lực hôm nay của ngươi vẫn không thể để cho nàng hoàn toàn hài lòng sao?
Tôn Vĩ bất đắc dĩ cười nói:
- Không có biện pháp, hết thảy đều cần có thời gian, mà thời gian để lại cho ta quá ít, cho nên ta không trách nàng.
Nghe vậy Niệm Thần không khỏi cả giận nói:
- Đúng là, yêu một người có thể vì người đó mà giao ra tất cả, nhưng mà nàng làm như vậy không khỏi cũng là rất quá đáng, thật không biết nàng có chỗ gì tốt cư nhiên để cho ngươi cam tâm tình nguyện như thế, tiến tới thần hồn điên đảo!
- Ngươi cũng đừng nóng giận, có lẽ nàng chính là kiếp nạn của kiếp này của ta, là đời trước ta thiếu nàng, kiếp này đến trả nàng.
Tôn Vĩ nhấp một ngụm trà nói:
- Thần cô nương, các ngươi có thể nhanh một chút rời Tinh Vân thành hay không?
- Chúng ta là bằng hữu tốt như vậy, ngươi ngay cả một bữa cơm cũng không mời ta ăn đã muốn đuổi chúng ta đi, có người bằng hữu như thế sao?
Niệm Thần cười lạnh nói:
- Làm sao, sợ chúng ta ở đây tiếp tục phá hư đại sự của Hoàng Vũ sao? Bổn cô nương liền nói cho ngươi biết, không đem chuyện này quấy nhiễu, bổn cô nương liền ở lại Tinh Vân thành.
- Ở lại Tinh Vân thành, Thần cô nương, ngươi không sợ đem chính mình khiến cho bị chọc tức sao?
Một cái cửa phòng khác mở ra, Thần Dạ dạo bước đi ra, cười hỏi.
- Hừ! Muốn để cho bằng hữu của bổn cô nương một mực bị lợi dụng, không có cửa đâu!
Niệm Thần chơt đi tới bên cạnh Thần Dạ, sau khi đánh giá trên dưới, lúc này mới cười nói:
- Thương tích đều tốt rồi, không tệ! Thần Dạ, lúc nào bắt lấy hai tên của Yêu động thiên kia?
- Không cần gấp gáp như vậy đi?
Thần Dạ đi tới trước người Tôn Vĩ, ôm quyền nói:
- Tại hạ Thần Dạ, mới vừa rồi còn đang dưỡng thương, chậm trễ tiếp đón Tôn huynh, xin thứ lỗi!
Đây là lần đầu tiên Tôn Vĩ ở khoảng cách gần nhìn Thần Dạ như thế, không khỏi để cho hắn cẩn thận đánh giá Thần Dạ, ánh mắt nháy cũng không nháy một cái, phảng phất là muốn xuyên thấu thân thể, nhìn thấy nội tâm của Thần Dạ.
- Thần Dạ? Cái tên này...
Chân mày của Thần Dạ hơi hơi cau lại, nhưng ngay sau đó cười nói:
- Ngươi có thương tích trong người, ta cũng là mạo muội tới chơi, không quấy rầy đến ngươi là tốt rồi.
Tâm thần của Thần Dạ hơi động một chút, xem ra tên của chính hắn thật đúng ở Bắc vực cũng không phải là hết sức xa lạ.
- Tôn huynh mời ngồi! Xin hỏi Tôn huynh tới tìm Thần cô nương, trừ để cho chúng ta mau rời khỏi ra, còn có những chuyện khác hay không?
Thần Dạ cười hỏi.
- Trừ chuyện này ra!
Tôn Vĩ ôm quyền nghiêm mặt nói:
- Kính xin ngươi hảo hảo chiếu cố Thần cô nương, đáp ứng ta vô luận như thế nào cũng không thể để cho nàng chịu nhiều ủy khuất, đây là hứa hẹn mà ta muốn hướng ngươi, cũng là hứa hẹn mà ngươi phải đáp ứng ta!
Thần Dạ nghiêng đầu nhìn Niệm Thần một cái nói:
- Thần cô nương là bằng hữu của ta, phàm là bằng hữu, ta đều sẽ dùng tính mạng đi thủ hộ.
- Những lời này ta tin tưởng, tốt lắm, liền không quấy rầy nữa, cáo từ trước. Lần này không thể hảo hảo chiêu đãi các ngươi, lần sau gặp lại hảo hảo cùng các ngươi không say không nghỉ!
Nói xong, Tôn Vĩ đứng dậy bước đi!
- Tôn huynh, chờ một chút, ta còn có một câu muốn nói.
- Nói cái gì?
Thần Dạ lạnh nhạt cười nói:
- Cảnh tượng của Tinh Vân thành rất tốt, ta cùng Thần cô nương còn muốn ở lại một chút thời gian, cho nên tránh không được là có quấy rầy đến Tôn huynh, đừng để ý!
- Cái này...
- Cái gì mà này kia a, ngươi nhanh trở về một chút, để cho Hoàng đại tiểu thư kia của ngươi lại cấp cho ngươi mặt mũi nhìn.
Niệm Thần không nhịn được mà phất phất tay, trong đồng tử nhưng là có thêm nhiều tia hưng phấn.
Đợi đến sau khi Tôn Vĩ bất đắc dĩ rời đi, Niệm Thần vui vẻ nhảy lên:
- Thần Dạ, ngươi thật tốt quá!
- Cái gì tốt hay không tốt, nói cho cùng đó là chuyện riêng của nhân gia, chúng ta cũng không nên quản nhiều.
Ánh mắt của Thần Dạ lần nữa lóe lên một cái, Niệm Thần này cùng với trước đó chứng kiến càng ngày càng không giống nhau.
Niệm Thần hừ lạnh nói:
- Có chuyện riêng gì, Tôn Vĩ tuy nói là tự tìm khổ ăn, nhưng Hoàng Vũ kia cũng thực sự không tốt, hắn là bằng hữu của ta, ta liền không thể để cho hắn chịu ủy khuất.
- Tôn Vĩ cũng là đệ tử Kiếm tông sao?
Thần Dạ hỏi.
- Xem như thế đi!
- Cái gì gọi là xem như?
Thần Dạ có chút nghi ngờ, loại đại thế lực giống như Kiếm tông này, quan niệm môn phái tất nhiên vô cùng nồng hậu, phải là phải, không phải liền là không phải, giữa hai cái này hẳn là có phân định rõ ràng.
Niệm Thần buông tiếng thở dài nói:
- Tôn Vĩ hắn, thật không dễ dàng!
- Bắc vực nam bộ tứ đại công tử, Vân Đông Lưu là thiếu chủ của Yêu động thiên, Liễu Hàn Nguyệt là thiếu chủ của Phong Diệp cốc, Phương Uyên Thước là của Phương gia, cũng là một phương thế lực không tệ, chỉ có Tôn Vĩ cô độc.
Mày kiếm của Thần Dạ nhất thời nhảy lên, một thân một mình có thành tựu của ngày hôm nay, càng danh liệt một trong tứ đại công tử, sợ rằng Tôn Vĩ mới là một người đáng sợ nhất ở trong tứ đại công tử.
Niệm Thần tiếp tục nói:
- Vốn là trưởng bối Kiếm tông ta cũng là đáp ứng thu hắn làm đệ tử Kiếm tông, nhưng mà hắn cự tuyệt.
- Tại sao?
Thần Dạ thật rất hiếu kỳ rồi, chỗ dựa lớn như vậy, Tôn Vĩ lại không đáp ứng.
- Bởi vì Hoàng Vũ!
Niệm Thần nói:
- LúcTôn Vĩ vào Kiếm tông tu luyện, hắn cũng đã nói chỉ tu luyện, không làm đệ tử, nghiễm nhiên chỉ là đem Kiêm tông làm thành đối tượng tu luyện. Ban đầu ngay cả ta cũng cảm thấy hắn quá cuồng vọng khoa trương, thế nhưng các trưởng bối của Kiếm tông chúng ta cũng đáp ứng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui