Đế Quân


Một người ngay cả tính ỷ lại của chính mình đều không thể khống chế, mặc dù hắn có thể đủ đi tới vị trí rất cao, nhưng cũng không chịu nổi gió bão mưa sa mạnh mẽ.
Tựa như đại lâu mà có căn cơ không ổn, làm sao có thể đứng vững ở trong không trung?
Mà ở từng bước võ đạo hướng chỗ cao hơn đi tới, gặp phải chính là đủ loại khiêu chiến, cuồng phong bạo vũ như thế nào có đủ khả năng so sánh được?
Đủ loại chuyện này đáng giá để Thần Dạ cười to vui sướng!
Nhưng đem so sánh, Liễu Hàn Nguyệt cùng Phương Uyên Thước không truy xét căn bản, giờ khắc này sắc mặt kia cơ hồ là âm trầm đến sắp có nước nhỏ ra, sát ý lan tràn ra ở trên thân hai người lại càng ngưng tụ thành thực chất.
Sát ý dũng động, trong thiên địa chợt hiện cuồng phong, khí tức hủy diệt giống như lôi đình từng đợt từng đợt tuôn ra, loại thao thiên chi nộ kia để cho thiên địa biến sắc.
So với hai người Liễu Hàn Nguyệt, Tôn Vĩ lộ ra vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều, trong con ngươi lại càng toát ra chiến ý vô cùng!
Dưới cơn thịnh nộ, Liễu Hàn Nguyệt cùng Phương Uyên Thước liếc mắt nhìn nhau, một cỗ tàn nhẫn ở trên mi vũ hai người đồng thời hiện lên, sau một sát na có khí tức năng lượng kinh khủng lan tràn thật nhanh ở chung quanh bọn họ.
- Tôn Vĩ, nếu như ngươi muốn Hoàng Vũ gả cho người khác, vậy ngươi liền hảo hảo ở bên cạnh nhìn đi.
Nghe vậy Tôn Vĩ cười nhạt:
- Tôn mỗ làm việc từ trước tới giờ không cần đến người bên cạnh nhắc nhở!
- Tốt, tốt!
Liễu Hàn Nguyệt giận mà cười to, chợt ánh mắt lạnh lẽo, huyền khí trong cơ thể dữ dội tuôn ra, một thanh trường thương xuất hiện, nhưng huyền khí kia giống như là điện hồ chạy dọc theo thân trường thương, theo huyền khí rót vào càng ngày càng nhiều, trên mũi tên đột nhiên có thương mang đang nhanh chóng phun ảnh ra.
Hư không xung qunh bởi vì vậy mà bị vặn vẹo rất nhiều, hiển nhiên hắn đang thi triển một loại vũ kỹ không tầm thường!
Một mặt khác, huyền khí trong cơ thể Phương Uyên Thước đã đang nhanh chóng chạy chồm, chỉ chốc lát sau dữ dội tuôn ra lên bầu trời, lúc mây mù quay cuồng, một thanh trảm đao lớn nhỏ chừng mười trượng giống như là du long ngưng hóa xuất hiện.
Trận trận lăng lệ từ trên thân đao tản mát ra, lúc khuấy đảo không gian đồng thời làm cho người ta có một loại cảm giác áp bách vô cùng!
Cảm ứng đến một chút, Thần Dạ chưa từng có để ý nhiều, hắn ngược lại là nhìn về phía Tôn Vĩ, thực lực của người này mặc dù còn chưa chân chính thể hiện ra, nhưng Thần Dạ đã có thể cảm ứng được mơ hồ, nhưng những cái này đều không khẩn yếu.
Nguyên nhân thật sự để cho Thần Dạ có thể bỏ qua hai người Liễu Hàn Nguyệt mà chuyên chú vào Tôn Vĩ chính là Tôn Vĩ ở giờ khắc này, một thân chiến ý còn đang không ngừng nhanh chóng tăng lên.
Hai người Liễu Hàn Nguyệt cùng Phương Uyên Thước tuy cũng là chiến ý ngập trời, nhưng ở trong nội tâm của bọn hắn đã sớm có ý nghĩ hai người liên thủ chiến Thần Dạ, Tôn Vĩ lại không có, chính là phần không có này, Tôn Vĩ có thể phát huy ra liền xa không phải là hai người này có thể so sánh, chỉ có người như vậy mới là đáng sợ nhất.
Thần Dạ đột nhiên hiểu ra, tại sao ở trong Kiếm tông chỉ tu luyện được năm năm, thực lực của Tôn Vĩ thế nhưng ở trên xa rất nhiều đồng lứa, cái hắn dựa vào đã không phải chỉ là thiên phú bản thân, càng nhiều là một trái tim gặp mạnh thì mạnh.
Thấy Thần Dạ nhìn tới, Tôn Vĩ thản nhiên nói:
- Thần công tử, ngươi chớ khinh thường!
Nghe vậy Thần Dạ lạnh nhạt cười nói:
- Ta từ trước đến nay không phải là một người khinh thường, nhưng nếu như ta không nhìn tới thì bọn họ không phải là đối thủ của ta, mà Tôn huynh ngươi mới là đối thủ duy nhất của ta ở bên trong tràng chiến đấu này!
- Càn rỡ!
- Lớn mật!
Quang minh chính đại như vậy, Liễu Hàn Nguyệt cùng Phương Uyên Thước đều là người xuất sắc nhất Bắc vực nam bộ, chưa từng bị người khinh thường như thế, nhất là ở dưới chuẩn bị một thức cường đại nhất.
Đều là tứ đại công tử, giữa lẫn nhau cũng không phải là không có nửa điểm khác biệt, ở trong mắt rất nhiều người, Kiếm công tử Tôn Vĩ kỳ thật không bằng ba người kia, bởi vì hắn cô độc, không có thể lực cường đại làm hậu thuẫn!
Thực lực cá nhân có cường thịnh đi nữa lại sao bì kịp được khổng lồ của thế lực? Huống chi thực lực của Tôn Vĩ xa xa không thể đạt tới trình độ để ột phương thế lực đều phải sợ hãi.
Nhưng trước mắt, thanh bào thanh niên này không chỉ có hạ thấp hai người chính mình, đồng thời còn nâng lên Tôn Vĩ, điều này làm cho Liễu Hàn Nguyệt cùng Phương Uyên Thước càng tức giận hơn.
Dưới giận cùng hận như vậy, tâm tình của hai người liền không cách nào bình tĩnh, lấy trí tuệ của hai người, nếu như tâm tình thanh minh mà nói, tất nhiên có thể nghe ra Thần Dạ nói những lời này cũng liền có ý vị, đối thủ mà hắn nhận thức vẻn vẹn là một tràng này mà thôi, sau này cho dù ưu tú của Tôn Vĩ cũng sẽ không thể trở thành đối thủ của Thần Dạ, Thần Dạ đối với chính mình có đầy đủ tự tin!
Tôn Vĩ nghe hiểu được, vì vậy chiến ý ở trong đồng tử càng trở nên nồng đậm lên, nghiêng mắt nhìn Thần Dạ, hắn nhẹ thở ra một hơi, thanh sắc trường kiếm trong tay chậm rãi ra khỏi vỏ, mũi kiếm run rẩy, lăng lệ chi ý từ từ phiêu đãng ra.
Bờ môi hắn mấp máy, dù chưa phát ra thanh âm nhưng Thần Dạ nghe thấy được lời nói của Tôn Vĩ:
- Hôm nay ta có thể đánh một trận với ngươi, tương lai đồng dạng cũng có cái năng lực như thế, mà tự tin của ta cũng tất sẽ không nhỏ hơn ngươi.
Thần Dạ gật đầu cười, chỉ có loại người tự tin như vậy, cho dù là thiên phú bình thường, thành tựu tương lai cũng sẽ để cho người ta thất kinh, mà Tôn Vĩ đã có tư cách cùng năng lực này!
- Huyết thương!
Ở lúc Thần Dạ cùng Tôn Vĩ đối mặt, Liễu Hàn Nguyệt quát một tiếng chói tai, thương kia ở trong tay nhất thời bị huyết hồng sắc tiên diễm bao puhr, từ trên thân thương này, từng đạo huyết sắc quang mang phô thiên cái địa đem phương không gian này nhuộm vào giống như là trong huyết sắc địa ngục.
- Phanh!
Tựa như thanh âm của không gian kia tan vỡ vang lên, trong huyết sắc địa ngục, một đạo huyết hồng thương mang trong nháy mắt bạo xạ mà ra, nơi lướt qua, thạch đài cứng rắn toàn bộ bị băng liệt, một đạo khe hở chói mắt một mực lan tràn đến biên giới đài ới dừng lại!
Cùng lúc đó trên bầu trời, trảm đao lớn nhỏ chừng mười trượng kia cũng là nhẹ nhàng mà động, nhất thời trong cửu thiên, lôi điện tề minh, trận trận thanh âm oanh long long tràn ngập trong cả Tinh Vân thành, thật giống như ngày tận thế đến!
- Lôi đao!
Thân ảnh của Phương Uyên Thước lập tức xuất hiện ở sau trảm đao, lúc tay của hắn cầm chuôi đao trong đầy trời này cư nhiên thật có ngân mang sắc thật nhanh rót vào trong thân đao.
- Oanh!
Sau khi trảm đảo kia toàn bọ biến thành ngân sắc, Phương Uyên Thước giơ đảo nộ trảm mà xuống!
Ngân sắc đao mang khổng lồ liền từ cao không giống như là lôi đình nộ long trùng kích mà xuống, lực lượng bá đạo cư nhiên trực tiếp đem phương không gian này xé rách thành hai nửa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui