Thần Dạ chợt ngồi xổm xuống, nắm lấy tay còn lại của Tần Tân Nguyệt, bạch quang nhất thời lóe ra, như điện lướt vào trong cơ thể nàng.
Trong lòng của Hoàng Vũ, bỗng nhiên xiết chặt, người tu luyện cũng không tin quỷ thần. Cái gọi là quỷ thần, bất quá là người có tu vi càng cường đại hơn mà thôi. Nhưng bây giờ, nàng đang cầu xin, khẩn cầu thần phật khắp bầu trời, bảo vệ một mạng của mẫu thân nàng.
Ước chừng mấy phút sau, bạch quang chợt lóe mà bay ngược trở về.
Ba người Hoàng Vũ ngay lập tức nhìn về phía Thần Dạ, chớp mắt cũng không hề chớp động lấy một cái.
- Đao Linh thế nào rồi?
- Thật không tốt.
Đao Linh trầm giọng nói:
- Thương càng thêm trầm trọng, vị phụ nhân này tinh khí thần, tất cả đều bị tiêu hao không còn. Nhân chi bản nguyên, nàng đã không có…
Trong lòng của Thần Dạ nhất thời chìm đến đáy cốc rồi. Cái gọi là nhân chi bản nguyên, chính là cách nói không thực tế, thông tục một chút mà nói, chính là người này, sinh cơ đã tiêu tán rồi.
Không có sinh cơ, liền ý nghĩa với tử vong. Dưới Thiên Đế, cố nhiên linh dược đông đảo, trong điện Cổ Đế cũng không ít. Nhưng sinh cơ của một sinh linh chính là bẩm sinh mà có. Không có bất kỳ vật hậu thiên nào có thể bổ cứu được.
- Vậy nàng chỉ có con đường chết thôi sao!
Thần Dạ nặng nề hỏi.
Đao Linh nói:
- Đúng, ngay cả thần phật trên bầu trời hàng thế, cũng đều không cứu được nàng. Bất quá chủ nhân, thế sự không có tuyệt đối, có lẽ sẽ có kỳ tích phát sinh.
Hai mắt Thần Dạ nhất thời sáng ngờ, đúng vậy, thế sự không có tuyêt đối. Kỳ tích chưa chắc sẽ không có, bản thân đều là tại thời khắc không có bất cứ trợ lực nào, đạt được Thiên Đao cùng Cổ Đế điện.
Tần Tân Nguyệt nhìn như vẻ hẳn phải chết, nhưng vị tất đã không có chuyển cơ.
Nhưng một lát sau, Thần Dạ hai mắt lại ảm đạm xuống. Ngay cả có thể sẽ xuất hiện chuyển cơ, thân thể Tần Tân Nguyệt cũng không chống đỡ được đến khi chuyển cơ xuất hiện.
- Chủ nhân, trong điện Cổ Đế, có Cửu Tử Hoàn Hồn thảo, có thể kéo dài tính mệnh của phụ nhân này chừng nửa năm…
Thần Dạ chậm rãi thở ra một hơi, lập tức đem lời này nói ấy người trước mặt.
Đây mặc dù là tin tức tốt nhất trong bất hạnh, nhưng mà, tối đa chỉ có nửa năm. Mà đám người Hoàng Vũ đều không phải người thường, sao không biết, Tần Tân Nguyệt cần kỳ tích. Trên cái thế giới này có thể căn bản không hề tồn tại.
Thấy được thần tình của mấy người Hoàng Vũ, Thần Dạ nghiêm mặt nói:
- Mặc kệ thế nào, đây đều là một hi vọng, cho dù không biết cuối cùng sẽ phát sinh kỳ tích nào không. Nhưng lẽ nào, các ngươi sẽ buông tha phải không?
- Đương nhiên sẽ không buông tha, dù ột khắc cuối cùng ta đều sẽ không buông tha.
Hoàng Vũ kiên định nói, chợt trở nên nhu hòa, đôi mắt xinh đẹp nhìn Thần Dạ, nhẹ giọng nói:
- Thần công tử, cám ơn ngươi!
- Đợi đến khi hạnh phúc, các ngươi mời ta uống một chén là được.
Thần Dạ nở nụ cười một tiếng, bất chợt từ trong điện Cổ Đế lấy ra Cửu Tử Hoàn Hồn thảo theo lời Đao Linh, đưa tới trong tay Tần Tân Nguyệt.
Tần Tân Nguyệt hai tay run rẩy tiếp nhận Cửu Tử Hoàn Hồn Thảo, trong lòng vẫn chưa chết, lúc này tim đập nhanh hơn. Có thể kéo dài sinh cơ đã tuyệt chừng nửa năm, cây linh dược này trân quý cỡ nào có thể đoán được.
Nhưng người thanh niên này không hề nghĩ ngợi, đó là đem ra, phần ân tình này…
Biết được Tần Tân Nguyệt đang suy nghĩ gì, Thần Dạ cười nói:
- Bá mẫu, vật này tuy rằng trân quý, nhưng cũng là vật có sở dụng, bằng không để ở chỗ này chẳng qua là lãng phí. Ngươi nếu muốn cảm kích, như vậy, máu chóng để thân thể mình tốt lên. Đừng khiến cho Tôn huynh và Hoàng cô nương lo lắng, đó là báo đáp tốt nhất đối với ta rồi.
- Đúng, đúng.
Tần Tân Nguyệt không có do dự nữa, lập tức đem Cửu Tử Hoàn Hồn thảo ăn vào. Thân là mẫu thân, nàng càng muốn sống hơn, muốn được tận mắt nhìn thấy cuộc sống hạnh phúc của nữ nhi mình…Lúc này đối với đại ân đại đức của người thanh niên, nàng đã nghĩ xong, phải báo đáp như thế nào.
Cửu Tử Hoàn Hồn thảo trong truyền thuyết, có nó là tương đương với có chín cái mạng, ý nghĩa có thể trong sinh tử chín lần. Chỉ cần ăn nó vào, đều có thể khởi tử hồi sinh.
Đương nhiên, nếu nói vậy, là trước khi sinh cơ chưa từng đoạn tuyệt. Giống như Tần Tân Nguyệt vậy, dù ười tám cây Cửu Tử Hoàn Hồn Thảo đều cũng chỉ có thể kéo dài tính mạng của nàng trong thời gian ngắn.
Ước chừng mấy phút sau, bốn người đã rõ ràng cảm ứng được, có một sinh cơ nhàn nhạt từ trong cơ thể Tần Tân Nguyệt chậm rãi tản ra. Không hổ là Cửu Tử Hoàn Hồn thảo, sau khi sinh cơ xuất hiện, Tần Tân Nguyệt bỏ qua toàn bộ suy yếu lúc trước, sắc mặt bắt đầu hồng nhuận, hô hấp dần dần bình ổn trở lại…
- Tôn Vĩ, nương cso thể sống lâu nửa năm, chúng ta còn có hi vọng, vẫn còn có hi vọng…
Hoàng Vũ kìm lòng không đậu ôm lấy Tôn Vĩ, trong mắt lệ lại chảy ra một lần nữa.
- Đi khắp Bắc Vực, cho dù đi khắp cả thế gian, chúng ta đều phải tìm được kỳ tích để cho nương khỏe hơn.
Hoàng Vũ nặng nề gật đầu, đem đầu dựa vào trên lồng ngực ấm áp mà kiên cương của Tôn Vĩ, thầm nói:
- Có ngươi ở bên cạnh, thật tốt!
- Ta cũng vậy!
Chừng nửa canh giờ, tựa hồ Cửu Tử Hoàn Hồn thảo dược lực đều đã bị hấp thu, Tần Tân Nguyệt chậm rãi mở mắt ra. Trong ánh mắt, có một đạo tinh mang kinh người bạo lược ra.
Trong một tíc tắc này, thực lực ngày xưa của nàng tựa hồ đều khôi phục lại tất cả.
- Nương đã sống lại rồi.
Hoàng Vũ vui mừng không tự kiềm chế được, nhào tới trong lòng Tần Tân Nguyệt.
- Nha đầu ngốc, đều đã có phu quân của mình rồi, vẫn còn làm nũng với vi nương.
Tần Tân Nguyệt ôn nhu cười, không cần người nâng dậy, hoặc giả là do nhiều năm năm trên giường, thoáng cái lại có chút đứng không vững. Một lát sau, mới có thể đứng giống như người bình thường.
- Công tử, cô nương, xin nhận một lạy của ta.
Tần Tân Nguyệt dĩ nhiên quay về phía Thần Dạ và Niệm Thần quỳ rạp xuống.
- Bá mẫu, ngài làm cái gì vậy?
- Đúng vậy, a di, ngài mau đứng lên đi!
Niệm Thần và Thần Dạ vội vã đỡ Tần Tân Nguyệt dậy, chỉ là lúc này, thực lực của bọn họ, còn không nâng được nàng dậy.
- Hãy nghe ta nói!
Tần Tân Nguyệt nắm lấy tay của hai người bọn họ, nói:
- Cả đời này của ta, chuyện hạnh phúc nhất là gả cho phụ thân của Hoàng Vũ, nhưng chuyện hối hận nhất cũng là chuyện này. Nếu không vì thế, cha nàng căn bản sẽ không chết.
- Nương, ý của ngài là, chuyện năm đó, cũng không phải ngoài ý muốn, mà là có người cố ý.
Hoàng Vũ cả kinh, vội hỏi.
Tần Tân Nguyệt tiếp tục nói:
- Thời gian của ta không nhiều, chúng ta đều là võ giả. Rất rõ ràng, có chút kỳ tích sẽ tồn tại, thật có chút, tuyệt đối chỉ là một hi vọng của chúng ta. Chỉ là hi vọng mà thôi. Do đó ta khẩn cầu hai vị, sau khi ta đi, giúp ta chiếu cố cho bọn chúng thật tốt!
Thần Dạ im lặng xuống, Hoàng Vũ đã biết phụ thân nàng cũng không phải là bỏ mạng ngoài ý muốn. Như vậy, tất sẽ tìm kiếm hung thủ chân chính. Tên hung thủ này là ai tựa hồ cũng không khó đoán.