Đế Quân


Thần Dạ cười nhẹ, vén lên tóc mai của nàng ôn nhu nói:
- Đến lúc này ngươi không nên nghĩ làm sao để đưa ta an toàn ra ngoài nữa, ngươi phải biết ta đã đến thì nếu như không thể mang theo ngươi đi cùng thì ta sẽ một mình rời đi sao?
- Thế nhưng mà...
Trường Tôn Nhiên cắn chặc cặp môi đỏ mọng, ánh mắt lơ đãng quét về phía Trấn Điện Thần Thú
- Đừng quản nó, nó hiện giờ chỉ là một đầu hổ giấy thôi.
Thần Dạ không chút khách khí, hiện giờ không cần phải khách khí với Trấn Điện Thần Thú, lại càng không cần kiêng kị nó.
Tên này cũng muốn rời khỏi Nhất Tuyến Thiên, mà điều kiện tiên quyết để rời đi là ít nhất phải cam đoan Trường Tôn Nhiên đạt được truyền thừa, đây là ước định giữa nó và Phương Đông Lưu.
Cho nên trừ phi là bản thân nó gặp phải nguy hiểm đến tính mạng, nếu không tuyệt đối sẽ không hạ sát thủ với hai người, nhất là Trường Tôn Nhiên
Tiến vào Truyền Thừa Đại Điện đạt được tất cả mọi thứ bên trong, Trấn Điện Thần Thú còn gấp hơn cả Trường Tôn Nhiên chứ đừng nói là ngăn trở.
Trường Tôn Nhiên không rõ quá nhiều nhưng nàng tin tưởng lời Thần Dạ, đồng thời nàng cũng hiểu rõ muốn rời khỏi quả thật không đơn giản như vậy, sau khi im lặng một lát nàng nói:
- Trong Huyền Dương Ngọc tồn năng lượng Băng Tâm Tố Nữ Công mà lịch đại tiền bối tu luyện, có thể khiến ta hấp thu tạm thời khôi phục lại Băng Tâm Tố Nữ Công trước kia. . . .
Thần Dạ bất giác nhíu mày, công pháp đã phá sao có thể tạm thời khôi phục
Ngay cả Trường Tôn Nhiên cũng không có quá nhiều hoài nghi vậy thì hẳn là thủ đoạn này của Tàn Dương Môn có thể dùng được, cũng chính vì thế nên lúc trước Phương Đông Lưu mới biểu hiện bức thiết như thế.
Thần Dạ chợt hỏi:
- Những năng lượng này thật có thể khiến ngươi đạt được truyền thừa trong Truyền Thừa Đại Điện sao?
- Không nhất định, môn chủ nói hết sức nỗ lực nhưng võ học trong đại điện nhất định phải đạt được, chuyện này không được phép có chút sai lầm!
Trường Tôn Nhiên nhẹ giọng nói.
- Không được phép có chút sai lầm.
Thần Dạ hai mắt phát lạnh, Phương Đông Lưu này quả nhiên là không để ý đến tánh mạng của Trường Tôn Nhiên.
- Thần Dạ, đừng như vậy được không, bất kể nói thế nào thì Tàn Dương Môn cuối cùng cũng cho ta cơ hội tân sinh, sư phụ. . . .
Thần Dạ khoát khoát tay nói:
- Sư phụ ngươi là sư phụ ngươi, Tàn Dương Môn là Tàn Dương Môn, Trường Tôn cô nương, sau khi rời khỏi Nhất Tuyến Thiên thì theo ta rời khỏi Tàn Dương Môn đi.
- Thật sao?
Trường Tôn Nhiên mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn Thần Dạ, trong đôi mắt đẹp dịu dàng chậm rãi tuôn ra nước mắt, trong nội tâm nàng hiểu rõ Thần Dạ muốn dẫn nàng rời đi cũng không nhất định là sinh ra tình cảm nam nữ gì với mình, chỉ là vì những gì mình đã làm cho hắn thôi.
Có lẽ nếu là nữ tử khác tinh thần sẽ chán nản, dù sao đã không được người mình thích yêu thương thì rời đi với hắn còn ý nghĩa gì, còn không bằng rời đi để tránh tăng thêm áp lực.
Nhưng Trường Tôn Nhiên lại không nghĩ như vậy, giữa nàng và Thần Dạ có quá nhiều ân oán tình cừu, tuy rằng không có phiền toái như Huyền Lăng công chúa và Thần Dạ nhưng có chút chuyện lại như rãnh trời chắn giữa hai người không thể nào thay đổi được.
Hiện giờ tốt rồi, Thần Dạ chủ động vượt qua đạo rãnh trời này, mặc dù không phải vì yêu thương và quý trọng mình nhưng thủy chung vẫn ở bên cạnh, Trường Tôn Nhiên tin tưởng đó là một mở đầu tốt.
Kế tiếp chỉ cần làm tốt thì việc kéo lại khoảng cách giữa hai người cũng không phải là điều gì xa xôi.
- Đương nhiên.
Thần Dạ cười nói, kể từ khi biết Trường Tôn Nhiên vì cứu hắn bỏ ra sở học cả đời còn không nói, mà ngay cả tấm thân xử nữ cũng giao ình, vậy thì mặc kệ trong lòng nghĩ thế nào thì nhất định cũng phải chiếu cố tốt cho Trường Tôn Nhiên mới được.
Chuyện tương lai tạm thời không nghĩ nhiều, ít nhất giờ phải lập tức cho Trường Tôn Nhiên một hoàn cảnh sinh hoạt tự do không bị trói buộc, đây là đảm đương và trách nhiệm mà nam nhân nên gánh vác.
Trường Tôn Nhiên trùng trùng điệp điệp gật đầu, nước mắt lăn dài trên má, đã bao nhiêu năm từ khi rời khỏi Đại Hoa Hoàng Triều vẫn hi vọng có ngày có thể được ở bên người mình yêu, hôm nay rốt cục đã được như mong muốn.
- Chúng ta tiến vào Truyền Thừa Đại Điện thôi.
Thần Dạ đi tới sau lưng xe lăn phụ giúp Trường Tôn Nhiên chậm rãi tiến vào trong Truyền Thừa Đại Điện.
Trấn Điện Thần Thú khổng lồ đã lui qua một bên, truyền thừa đại môn từ từ mở ra, một cổ khí tức già nua cường đại từ sâu trong cung điện dần tán phát ra. . . . Phảng phất như tang thương tuế nguyệt vậy.
Nhìn hai người đi đến đại môn, Trấn Điện Thần Thú đã im lặng hồi lâu nhịn không được mở miệng:
- Người trẻ tuổi, đợi một chút.
- Có lời cứ nói
Thần Dạ không quay đầu lại thản nhiên nói
Trong mắt Trấn Điện Thần Thú không khỏi lướt ra một vòng lửa giận, nhưng vẫn vững vàng thanh âm nói:
- Đại điện có tất cả ba cửa, mỗi một cửa đều có Thủ Hộ Giả, dùng thực lực tiểu thư hôm nay tuy có thể tiến quân thần tốc đến cửa cuối cùng đạt được truyên thừa, nhưng trong hai cửa trước các ngươi không ngại có thể đi xem một chút, nói không chừng sẽ có thu hoạch ngoài ý liệu cũng nên.
Nghe vậy bên khóe miệng Thần Dạ lộ ra một nụ cười thản nhiên. . . .
- Ngươi tuy rằng không thông minh nhưng hiểu được lựa chọn như thế nào mới tốt.
Thần Dạ cười nhạt một tiếng, thân ảnh thời gian dần biết mất trong đại môn
Trấn Điện Thần Thú giận dữ không thôi, tuy rằng đã đáp ứng hợp tác nhưng không có nghĩa là nó có thể tùy ý bị giễu cợt. . . .
- Trấn Điện Thần Thú. . . .
Vào lúc này một đạo thanh âm đạm mạc không xen lẫn bất luận tình cảm gì từ phía sau đại môn chậm rãi truyền ra.
- Hôm nay ta và ngươi hợp tác có lẽ ngươi có chút không cam lòng, nhưng nhất định đây là quyết định chính xác nhất đời ngươi, bởi vì ngươi không giết được ta trong Nhất Tuyến Thiên thì dù đến thế giới chân thật ngươi cũng không làm được.
Tất cả nộ khí trong lòng Trấn Điện Thần Thú đều bị quét sạch, bất tri bất giác còn có chút kiêng kị.
Dùng thực lực của nó không giết được Thần Dạ nghe thì có vẻ buồn cười nhưng bản thân Trấn Điện Thần Thú hiểu rõ vô luận ở nơi nào thì mình quả thật không giết được hắn.
Trấn Điện Thần Thú kiến thức bất phàm, một điện một tháp kia nó tự nhận không cách nào phá vỡ được.
Nhưng đó cũng không phải là nhân tố chủ yếu, người này còn trẻ vậy mà đã có được Chân Long chi thân, đây mới là chỗ Trấn Điện Thần Thú kiêng kỵ nhất, nó tuy có thể không thèm để ý đến khí tức Chân Long uy áp nhưng chỉ cần rời khỏi Nhất Tuyến Thiên thì người trẻ tuổi này tuyệt đối không phải nó dám giết
Long tộc cường đại, thân là yêu thú nó càng hiểu rõ hơn nhân loại nhiều... Huống chi một nhân loại có mang Long khí thuần khiết, hàm nghĩa trong đó Trấn Điện Thần Thú vô luận thế nào cũng không đoán được.
Nếu đã không đoán được thì đã chú định Trấn Điện Thần Thú không dám mạo hiểm ra tay rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui