- Còn một điểm, để Lôi Đan thời khắc đi theo chủ nhân, chỉ cần gặp lôi lực chủ nhân có thể yên tâm trực tiếp hấp thu, trừ phi gặp được lực lượng siêu việt Lôi Đan, nếu không ở trước mặt chủ nhân lôi lực chỉ có thể bị hấp thu luyện hóa.
Nghe đến đó hai mắt Thần Dạ phát ra tinh quang, ưu đãi thứ hai Thần Dạ có thể không quan tâm, dù sao với độ cường hãn của thân thể hắn hiện giờ cùng với tính đặc thù của năng lượng huyền khí, cho dù lôi lực xâm nhập thân thể hắn cũng có thể trong thời gian ngắn nhất đem luyện hóa, hoặc bức ra ngoài.
Chân chính làm cho hắn động tâm chính là ưu đãi thứ nhất.
Giai đoạn hồn biến hóa hình gặp phải thiên uy cuồn cuộn vô cùng, lúc ấy nếu không có Hỗn Nguyên Châu cùng cỗ u lãnh hào quang của Quỷ Thi, chỉ sợ bản mệnh hồn phách đã không chịu nổi.
Lần này đúng như lời của Đao Linh, hắn đã thu hoạch lớn, chẳng những thành công sinh tồn trong Cấm Kỵ hạp cốc, còn mượn nhờ năng lượng hỗn hợp độc đáo làm thực lực tu vi đại tiến, chiếm được Lôi Đan, mà Thiên Đao cũng đã khôi phục, dù sao chuyến đi này thật đáng giá.
- Nhưng có một chuyện chủ nhân phải nhớ kỹ đừng quên.
Đao Linh xoay chuyển lời nói, mang theo vẻ ngưng trọng.
Nghe vậy Thần Dạ nhướng mày hỏi:
- Chuyện gì?
Đao Linh trầm giọng nói:
- Hôm nay ta hoàn toàn khôi phục, đã là Hỗn Độn chí bảo chân chính, thần vật như vậy trên thế gian cơ hồ ít ỏi không có mấy, tuy không có nhiều người biết được nhưng cũng không thể đoán trước có cao thủ nào ngoài chủ nhân Tà Đế Điện có thể cảm giác ra được hay không.
- Tu vi cùng thực lực của chủ nhân dù tiến bộ phi phàm, nhưng nói thật lòng chờ sau khi ngươi tới Trung Vực sẽ rất nhanh hiểu được cái gì là cao thủ…
Thần Dạ phất tay, nói:
- Ta hiểu được ý tứ của ngươi, một ngày thực lực chưa đủ, ta sẽ không hoàn toàn bại lộ ngươi ra ngoài, mà sau này, Đao Linh, dùng lực lượng Thiên Đao trực tiếp truyền vào cơ thể ta, với thân thể ta hiện tại đủ tiếp nhận lực lượng của ngươi, như vậy vạn nhất ở trước mặt người khác ngươi nhiều nhất chỉ là thanh thần binh mà thôi, dù là hồn nguyên chi bảo cũng sẽ không gây chú ý quá lớn.
- Đao Linh, đã khôi phục hay chưa, nên rời đi rồi.
Tâm tình Thần Dạ thật tốt, chợt cười nói.
- Đã sớm khôi phục, chủ nhân, trong lòng ngươi đang vội vã muốn gặp Trưởng Tôn cô nương đi, tương lai ta có nên xưng hô nàng một tiếng chủ mẫu hay không đây.
Tâm tình của Đao Linh cũng rất tốt, cười trêu chọc.
- Ngươi đúng là nói nhiều.
Thân hình Thần Dạ vừa động đã bay ra ngoài, vẻ tươi cười trên khuôn mặt nháy mắt đã biến mất không còn nhìn thấy.
Hiện tại hắn không thể phụ lòng Trưởng Tôn Nhiên, nhưng ngoại trừ nàng, hắn còn có Tử Huyên…nếu hắn không thể phụ lòng Trưởng Tôn Nhiên, thì ý nghĩa phải có lỗi với Tử Huyên.
Thậm chí chẳng những có lỗi với Tử Huyên, còn có lỗi với Trưởng Tôn Nhiên.
- Thần Dạ, Thần Dạ.
Trong băng tuyết ngập trời, khi nhìn thấy thân ảnh đang bay nhanh tới, Trưởng Tôn Nhiên vẫy tay, lập tức bổ nhào vào trong lòng hắn.
- Thần Dạ, huynh hỗn đản, huynh là kẻ lường gạt, huynh để uội ở đây lo lắng, huynh đã nói chúng ta cùng đồng cam cộng khổ, cùng nhau đối mặt, huynh là người xấu…
Trưởng Tôn Nhiên chảy nước mắt, hai tay đấm mạnh vào ngực Thần Dạ.
- Thật xin lỗi…
Giờ phút này Thần Dạ chỉ có thể nói ra ba chữ này.
Trưởng Tôn Nhiên lắc đầu:
- Muội không muốn nghe huynh nói xin lỗi, muội chỉ muốn huynh đáp ứng muội, sau này không được gạt muội, không thể để một mình muội ở lại chờ đợi, huynh biết không, chờ đợi thật sự rất đau khổ, rất đau khổ…
- Được rồi, đừng khóc, ta đâu có việc gì.
Vỗ vỗ lưng Trưởng Tôn Nhiên, Thần Dạ nói:
- Chúng ta nên rời đi nơi này.
- Công tử.
Trạc Ly tiến lên, trong giọng nói bất tri bất giác mang theo tia kính sợ.
Lần đầu gặp nhau tại Nhất Tuyến Thiên, thanh niên nhân này chỉ là võ giả địa huyền, khi rời đi đã là địa huyền tứ trọng.
Mà hôm nay chỉ mới qua vài tháng thời gian ngắn ngủi, một chuyến đến Cấm Kỵ hạp cốc hắn đã đi lên hàng ngũ địa huyền cửu trọng. Tốc độ tu luyện này làm cho người xem thật sự không lời nào để nói.
- Công tử, tiếp theo chúng ta đi đâu?
- Thần Dạ, đi Kiếm Tông đi, huynh đã đáp ứng muội, nói thế nào huynh cũng phải giữ lời đã hứa.
Không chờ Thần Dạ trả lời, Trưởng Tôn Nhiên giành nói trước.
Thần Dạ bất đắc dĩ cười cười:
- Bây giờ ta chưa thể đi Kiếm Tông, uy, đừng trừng ta, không phải ta không giữ lời mà là muốn tìm mục tiêu kế tiếp, ta đi tới Bắc Vực không lâu thì đã muốn đi tới đó, hiện tại thời cơ chín muồi cũng không thể buông tha.
- Là địa phương nào?
- Ha ha, sau khi tới mọi người sẽ biết.
Thần Dạ cười, nhìn Trạc Ly nói:
- Tiền bối, vẫn là quy củ cũ, không có ta cho phép, ngươi không được xuất hiện, càng không thể động thủ.
Cao thủ tôn huyền tự nhiên là bảo tiêu tốt nhất cho hắn hiện tại, nhưng nếu mọi chuyện đều ỷ lại, sẽ không thể tiến bộ, thậm chí nếu không đối mặt sinh tử, hắn cũng không muốn vận dụng Thiên Đao cùng Cổ Đế Điện, huống chi là nhờ vả Trạc Ly.
Trạc Ly cười nói:
- Công tử yên tâm, với thực lực cùng thủ đoạn hôm nay của công tử, người bình thường cũng không làm gì được ngươi.
- Ha ha, đi thôi.
Thần Dạ cười to, thân ảnh vừa động đã bay lên không, sau đó biến mất ở chân trời, Trưởng Tôn Nhiên cùng Trạc Ly đều đi theo sát phía sau.
Hiện tại địa giới Bắc Vực vô cùng náo nhiệt.
Không bao lâu trước Kiếm Tông đột nhiên có hành động thật lớn, dùng kiếm thế vô thượng náo động cả thế giới Bắc Vực, lập tức mời vô số người đến Kiếm Tông tự mình chứng kiến vô thượng kiếm thể xuất thế.
Hiện tại dù đã hai tháng trôi qua, nhưng náo động kia vẫn chưa suy giảm bao nhiêu, nơi nơi đều đang đàm luận một màn kinh thiên ngày đó, bởi vì điều này, nữ tử áo vàng trở thành nữ thần trong lòng vô số người không cách nào quên lãng.
Khi sự kiện kia còn chưa giảm bớt, lại thêm một tin tức khác, tuy rằng không kinh người như hành động của Kiếm Tông, nhưng đồng dạng cũng làm thế giới Bắc Vực dị thường chấn động.
Tin tức này đến từ Tam Thiên Thanh Huyễn Lưu.
Đây là một dãy sơn mạch có chút kỳ lạ.
Diện tích dãy núi không quá lớn, ít nhất trong những năm nay sấm đãng, Thần Dạ từng nhìn thấy qua không ít thế lực tông môn, nhìn thấy sơn môn của bọn họ, nhưng so sánh những địa phương khác thì dãy sơn mạch trước mắt có chút lạ lùng.
Dãy núi cơ hồ liếc mắt liền có thể chứng kiến toàn bộ phương vị, khác với những nơi khác, nơi này xanh um tươi tốt, màu xanh biếc tràn ngập, thiên địa linh khí nồng đậm, còn cách xa xa đã có được cảm giác vui sướng.
Sở dĩ nói nơi này kỳ lạ đó là bởi vì bên trong dãy núi có số lượng yêu thú cực kỳ đông đúc, điều này có chút làm người kinh ngạc.
Núi non càng lớn càng sâu mới là hoàn cảnh sinh tồn tốt nhất của yêu thú, nhưng nơi này…
Vô số yêu thú chiếm cứ khắp các nơi trong núi, làm cho người ta cảm giác có chút kỳ quái chính là yêu thú không có bao nhiêu hung tính, giữa yêu thú lại ở chung hòa thuận, không hề cảm ứng được chút mùi vị máu tanh nào.