Đế Quốc Bóng Tối

“Vậy đành phải dành dụm jeton[1], lần sau cược lại ván nữa.” Âm giọng của Akinobu rất nhẹ.

“Cậu không hiểu thế nào là buông bỏ à?”

“Chỉ cần không ngừng cố gắng thì vẫn sẽ còn cơ may thắng. Nhưng nếu đã chọn buông bỏ rồi thì đồng nghĩa rằng đã chọn thất bại.” Akinobu cúi thấp đầu, cằm gác trên mái đầu Shinichi, “Miễn là tôi còn chưa chết, có nghĩa vẫn còn cơ hội thắng, cớ gì phải buông bỏ?”

Shinichi nhắm chặt mắt lại, không một lời nói có thể thốt ra được nữa.

Hai ngày sau, cậu và Eva lên máy bay trở về New York.

Khoang máy bay buổi đêm thật tĩnh lặng, chỉ còn lác đác vài người vẫn còn thức xem phim.

Shinichi ngửa đầu, nhìn đăm đắm mãi lên trần cabin tối thui, Eva ngồi cạnh phát làm lạ mà lên tiếng nhận xét, “Shinichi, anh không bình thường.”

“Hửm?” Shinichi hơi nhếch miệng, thầm tự hỏi bộ dạng mình trông uể oải cỡ nào mà Eva cũng phải hoài nghi thế nhỉ?

“Bình thường vừa lên máy bay cái là anh ngủ luôn, hôm nay lại thao thức.” Eva bắn tia mắt tò mò sang cậu, “Vụ nổ bom đó vẫn còn dọa anh sợ à?”

“Không phải. Lúc nổ anh đâu có ở bãi đỗ xe đâu.” Shinichi lắc đầu, khẽ khàng thở hắt.

Eva vươn tay đi xoa đầu cậu như thể bà mẹ đang dỗ dành thằng con, “Được rồi, anh thân yêu, nếu anh mơ thấy ác mộng, hay là anh bị nghe thấy ảo giác hoặc là vấn đề gì nữa, nhất định phải đi gặp ‘chuyên gia’ nha.”

Chịu thua mà lắc đầu, Shinichi chuyển tầm mặt đi, rồi thật lâu sau, cậu lại chuyển mặt sang chỗ Eva.

“Èo, rốt cuộc anh bị sao hả?”

“… Em đã từng yêu ai bao giờ chưa?” Ngữ khí của Shinichi dẫn theo một cảm giác dè dặt.

Vấn đề này tựa hồ khiến Eva hứng thú lắm, “Thế định nghĩa ‘rất yêu rất yêu’ của anh là dư lào lào?”

“Thì là… không quan tâm đến vị trí mà mình có được, vô luận có bị từ chối biết bao lần… Thậm chí ngay cả tính mạng cũng…” Shinichi cau chặt mày lại, nói đến đó thì ngưng.

“Em chỉ thấy yêu như vậy không thực tế lắm đâu. Chỉ là, nếu thật sự có ai có khả năng yêu đến nhường vậy, em cũng phải khâm phục dũng khí của người đó.”

“Dũng khí?”

“Dùng tất cả của mình để đánh đổi, kết quả đổi lấy có lẽ chính là…” Eva khum tay thành hình số 0, “Có thể điều người đó quan tâm không hẳn là kết quả cuối cùng, mà chỉ đơn thuần là muốn yêu mà thôi.”

“Cho dù người mà người đó yêu không thể yêu người đó được như vậy?”

Eva cười phì, nhẹ giọng nói, “Em chưa bao giờ cho rằng ‘yêu’ có thể đong đếm bằng số lượng, nó chỉ một tiêu chuẩn duy nhất là, ‘yêu’ hay ‘không yêu’.”

Shinichi sửng sốt, nhìn hoài Eva đã đội cái bịt mắt lên rồi, bày dáng chuẩn bị đi ngủ.

“Shinichi… Nếu, em là nói nếu nha… Nếu có ai yêu anh như lời anh vừa nói, vậy đừng để cho người ta đau khổ.”

“Ừm…” Shinichi mím môi lại.

Trong một bệnh viện nào đó tại Manchester, Ogata Kenwa khoanh hai tay ngó nghía thằng bạn thân đang ngồi dựa trên giường bệnh, “Tôi nhớ cậu tí thì toi do bom nổ chứ không phải là do súng lục bắn đâu chứ nhỉ?”

Akinobu không đáp.

“Thôi được rồi, vụ đánh bom không đề cập gì đến tên cậu, chỉ nói qua loa một chủ tịch tập đoàn trời ơi đất hỡi nào đó, xem ra Bộ xã giao của tập đoàn Saionji đã làm việc không tệ, tối thiểu thì phần cổ đông cũng không có bị chấn động do ảnh hưởng.” Kenwa thảy đống Thời báo New York[2] và báo chí bản địa Manchester đến trước mặt Akinobu.

Y cũng chẳng buồn lia mắt qua nhìn, “Không nhất thiết. Tôi muốn tất cả mọi người đều phải biết mục tiêu vụ đánh bom lần này là tôi.”

Kenwa trợn lớn mắt, đoạn lộ ra một ý cười, “Kiểu này thì mong muốn mượn sự kiện Tụ hội để chứng tỏ thực lực của Lucerne chỉ sợ phải nhỡ nhàng rồi, bởi vì lão ta đã không bảo vệ tốt an toàn cho cậu được.”

“Là lão tự chuốc lấy.”

“Vậy nếu chúng ta suy đoán chính xác, e rằng Lucerne là bên ủng hộ phe cánh cho đối thủ của Pabill, chắc chắn lão ta đã cài người vào cạnh Pabill hoặc là cậu để rồi tiết lộ cậu đã đi ủng hộ Pabill, có điều lão ta lại không ngờ đối phương lại nhằm đúng dịp Tụ hội lão ta tổ chức để mà diệt trừ cậu.”

Vừa vặn Aso bước vào, giao một tập văn kiện cho y. Y xem qua một hồi liền trả lại Aso ra lệnh, “Đốt.”

Kenwa vươn tay với tập văn kiện lại, lật lật trớt quớt, khẽ hừ một tiếng, “Có vẻ Takaomi cũng không phải là kẻ lơ là đi được nhỉ? Trước có Amanda, sau lại có Takaomi Reading, cộng thêm cả cái cậu dùng chính súng cậu đòi ‘giết’ cậu nữa chứ… Akinobu, một khi cậu ta thật sự không yêu cậu thì sao không dừng lại đi cho rồi?”

“Aso cũng đâu có yêu cậu, cậu có thể dừng lại được sao?” Akinobu nghiêng mặt đi nhìn về phía Kenwa.

Aso đứng tần ngần một bên giật giật khóe miệng, “Sao lại lôi cả tôi vào thế này…”

“Đúng vậy, tôi không dừng được.” Kenwa nhún vai, “Nhưng tôi cũng chả có tốt bụng như cậu đâu. Nếu tôi mà không có được, tôi cũng sẽ không để cho ai có được.”

Aso rút lấy đống tài liệu từ trong tay Kenwa, nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.

“Đã thế thì đừng có yêu cầu tôi dừng.” Akinobu trầm giọng xuống.

Xách valy trở về căn hộ, việc đầu tiên Shinichi làm là gọi điện cho Shuusuke, sau đó fax cho Andre lịch thi đấu tháng tới, rồi thì tắm rửa, giặt quần áo, cứ cắm đầu cắm cổ làm giống như tiếng nước chảy cùng tiếng máy giặt ồ ồ có thể xua đi mớ suy nghĩ ùn ùn trong đầu cậu.

Chợt có tiếng chuông cửa, qua lỗ cửa[3], Shinichi nhìn thấy một nhân viên chuyển phát nhanh, bất giác một linh cảm xấu chợt nảy dội lên trong lòng cậu.

Mở cửa, ký tên rồi nhận đồ, có chút khẩn cấp bóc bao bì ra, một cái hộp màu lam xuất hiện trước mặt cậu.

Shinichi thở hổn hển, “Lạy Chúa phù hộ con.”

Đáng tiếc, Chúa phải phù hộ rất nhiều người, nên lời cầu xin của Shinichi không có đến được tai Chúa ~

Trong hộp nhung màu lam có gắn một vỏ đạn lóe ra ánh kim loại bén ngót, Shinichi bèn cầm điện thoại, bấm số gọi cho Monica.

FBI tức khắc vội tới, đối chiếu chán chê rồi liền rút ra kết luận, viên đạn này cùng với viên đạn lần đầu tiên gửi cho Shinichi đều thuộc chung một khẩu khương tuyến.

“Lần này… Là ai đã bị giết?”

Monica thoáng chốc im bặt, thế rồi vẫn quyết định hé lộ cho Shinichi, “Mauco Jiali, Thủ tướng Chính phủ lâm thời của M quốc Arab. M quốc nội chiến từ nhiều năm nay, cái chết của Mauco khiến cho đất nước đáng thương ấy lại càng thêm chia rẽ.”

“Đối thủ của ông ta là ai? Hoặc là nói… Ai gai mắt ông ta nhất?” Shinichi đứng cạnh cửa sổ, ráng chiều khúc xạ trên những khung kính thủy tinh của loạt dãy nhà thương vụ phản ra những tia sáng gay gắt đến chói mắt.

“Đương nhiên là Bọ cạp đỏ Pabill.” Monica nhíu mày.

“Thử kiểm tra tài khoản của gã ta thời gian tới xem, biết đâu lại tra được tung tích Ares.”

“Việc này phải nói là mò kim đáy bể, bất quá tôi cũng sẽ thử xem sao. Nhưng cậu Kobayakawa nè, cậu vẫn không cần chúng tôi bảo vệ thật?”

“Tôi nghĩ chẳng có ai vung ra cả ngốn tiền như thế để vời sát thủ đẳng cấp Ares tới giết tôi đâu.” Shinichi hơi chút buồn cười, mà Monica như đã dự liệu được đáp án, chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, lệnh nhân viên rời khỏi căn hộ của cậu.

Chẳng mấy chốc mà đêm tối đã đầy giăng, Shinichi nằm im trên giường, ngủ khá là sâu giấc, chuyến bay đường dài cùng với mỏi mệt suốt hai ngày qua cuồn cuộn xồ đến, tư duy gần như vừa chạm xuống gối là đã miết mải theo giấc ngủ trầm.

Láng máng, dường như có gì đó lướt qua vành tai cậu, rồi má, luồng thở ấm áp phả bên cổ, Shinichi cục cựa bả vai, vừa định vung tay gạt, cổ tay liền bị túm lấy.

Tại chớp nọ, thần trí cậu tỉnh táo lại ngay tức.

Không phải cậu đang mơ.

Người đang trong phòng cậu là ai vậy?

Akinobu? Không, tuyệt đối không phải.

Loại cảm giác này không phải cậu ta.

Shinichi cố tình chép miệng, giả bộ như vẫn còn đang ngủ mớ, đối phương thả cổ tay cậu ra, ngón tay tựa hồ đang chơi đùa với mái tóc cậu, đầu ngón tay vuốt qua vành tai, di dọc theo mạch máu chảy lướt xuống bên cổ, mò vào trong cổ áo ngủ phanh rộng.

Khoảnh khắc ấy, Shinichi có thể khẳng định 100% đó không phải Akinobu, động tác Akinobu luôn mang theo ý vị bức bách, chớm nhìn như là thô bạo kỳ thực lại cẩn thận vô cùng, mà hiện tại những gì vị khách không mời này đang làm chỉ thuần túy là khiêu khích.

Được rồi, mặc kệ ngươi là ai, ngươi cũng đã chọc giận ta rồi!

Shinichi đột ngột vùng dậy, chộp tay tới vai đối phương, tay kia thì bắt lấy cái tay đang lần mò trong vạt áo mình, một phát lật người, không liệu được thân hình đối phương lại nhanh nhẹn né qua.

“Thật không ngờ mới có hai tháng không gặp mà em đã tiến bộ lên rất nhiều.”

Shinichi nâng tầm mắt, bắt gặp một gương mặt xa lạ, mà chủ nhân của khuôn mặt này đang dùng một điệu bộ thích thú chống đầu nằm bên kia giường nhìn cậu.

“Ares… Helsing ——” Âm điệu Shinichi khó tránh khỏi cao lên, trái tim bất thần trong một giây ngừng đập. Cậu đã không xuể bao nhiêu lần tưởng tượng tình cảnh lần tiếp theo gặp lại giữa cậu và tên đốn mạt này sẽ là như nào, nhưng có nghĩ kiểu gì chăng nữa cũng không thể tưởng nổi là ngay trong nhà cậu.

Gió đêm lạnh se se, tung lên dải rèm mềm mại, giữa thênh thang màn đêm mơ hồ có thể thấy được nhấp nhánh những ngôi sao nhỏ.

Tựa thể phản xạ, Shinichi móc ra khẩu súng Monica để lại cho cậu từ dưới gối, gí trên trán Ares.

“Ngươi vào từ khi nào?” Âm thanh mở chốt trong căn phòng ngủ lại nghe ra sắc nét đặc biệt.

Mà mặt Ares thì chẳng xíu gì sợ hãi, ngược lại đáy mắt còn tỏa vẻ suy tư, “Từ lúc em bắt đầu lên máy bay, anh đã ở phòng em xem hết mấy bộ phim luôn rồi, nhân tiện còn giúp em uống hết bịch sữa qua một ngày nữa thôi là hết hạn, em yên tâm, anh không có lục lọi đồ đạc riêng tư gì của em cả đâu, tỷ như quần sịp hay là…”

“Thôi ngay!” Shinichi chọc súng vào trước đầu hắn, bắt hắn phải im miệng, “Lúc ta về thì ngươi ở đâu!”

“Hmm… Lúc em về, anh ở dưới gầm giường, lúc em tắm anh cũng chỉ dám tự tưởng tượng cái bộ phận…”

“Vậy lúc FBI đến?”

“Hình như em không thích lắm món quà anh tặng thì phải, do đó anh chui ra cửa sổ phòng ngủ của em, anh ngẫm nghĩ xem có phải anh nên mua một bó hoa ngào ngạt hay là Champagne cho em không nữa?”

“Câm miệng! Câm miệng!”

“Nếu em muốn anh câm miệng thì nói một lần đủ rồi.” Ngón tay Ares nhịp nhịp trên nòng súng, “Bộ không có ai dạy em rằng, khi bắn thì nòng phải cách mục tiêu ít nhất 1cm ư? Bằng không sẽ dễ bị nổ thân súng lắm đấy…” Nhoáng cái, ngón tay Ares đã lùa vào lòng bàn tay Shinichi, đầu hắn bất thình lình lệch khỏi nòng.

Song hắn không lường được là, khẩu súng ngay khi Shinichi thả lỏng tay thì xoay chuyển một cái liền đổi sang tay kia luôn, may mắn làm sao Ares phản ứng lại rất mau lẹ, đầu hắn xém tí nữa thì bị Shinichi đục cho thủng toác.

Sau một tiếng súng rít dội, mùi khói thuốc súng nhàn nhạt vẩn ra, trên gối bị xuyên thấu một lỗ nhỏ.

Giây tiếp theo, Shinichi phản công bấu lấy Ares, đối phương lại khít tay chặt một nhát trên cổ tay cậu.

“A…” Cơn đau nhói khiến cậu bị nửa giây chểnh mảng, mà cánh tay Ares lại vút qua mắt cậu, gáy cậu tức thì bị đối phương giữ lấy, xoạt một tiếng đã bị ấn vùi xuống gối mất rồi.

. / .

Chú thích:

1.Jeton là một vật đánh dấu hay một huy hiệu giống đồng xu được dùng để tính điểm thay tiền trong đánh bạc.

2. Thời báo New York (tức New York Times) một trong những tờ báo quan trọng nhất trong lịch sử Hoa Kỳ, được thành lập ngày 18 tháng 9 năm 1851 bởi Henry Jarvis Raymond và George Jones, là một nhật báo được xuất bản tại Thành phố New York bởi Arthur O. Sulzberger Jr. và được phân phối ở khắp Hoa Kỳ và nhiều nơi trên thế giới. Nó trực thuộc Công ty New York Times.

3. Lỗ cửa nho nhỏ ở cửa dùng để nhìn xuyên qua:

nhìn qua:


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui