Cậu ngẩng đầu, trên giường là Eva cuộn chăn tròn thu lu.
Cậu biết, hễ cô bị đả kích nặng nề là sẽ dùng cách này để tự chui vào vỏ ốc, lần đầu tiên tham gia giải bắn mà không trúng bia, rồi lần ba cô qua đời, đều là như vậy.
Ngồi xuống bên giường, Shinichi chầm chậm xốc một góc chăn lên, trần ra mái tóc vàng của Eva, cậu dùng ngón tay xoa mơn trán cô hỏi, “Em thân yêu… Nói anh nghe em đã bị gặp chuyện gì nào.”
Từ trong tấm chăn truyền ra tiếng thở dài ừ hử.
“Hồi Jefferson cạnh tranh giá đấu thầu một hạng mục vận tải cỡ lớn của K quốc Arab cùng Lucerne, em đã thấy kỳ quái… Tại sao Lucerne lại có thể rành rẽ quyết định của bọn em đến vậy?”
“Này cũng đâu có nghĩa… Peter làm cái gì đâu? Chắc là do vấn đề bên trong tập đoàn thôi à.”
“Vâng, em cũng đã tự an ủi mình như thế.” Eva từ từ chuyển mình lại, Shinichi trông thấy cặp mắt sưng đỏ của cô, lòng liền trỗi lên cơn đau xót, “Em nhớ rõ, có một lần em cùng ăn tối với anh ta, thật sự hạnh phúc lắm, nhạc dương cầm rất lãng mạn, ánh mắt anh ta rất chân thành, lời nói của anh ta khiến em cười vui… Sau rồi ngài Beruili gọi điện tới, báo cho em cái giá dứt điểm mà công ty đã thống nhất, em sơ ý lặp lại cái giá đó… Em không ngờ lại làm đúng dịp…”
“Làm đúng dịp cho Peter nhớ cái giá ấy hả?” Shinichi nhắm lại hai mắt, cậu hiểu Eva luôn rất dễ dàng chủ quan với người khác, luôn rất dễ dàng tin tưởng người khác, y hệt như cậu.
“Vì thế, em đã chỉnh lý lại tài liệu buôn bán vận chuyển của Bộ kế toán công ty mấy năm trước rồi đặt trên bàn làm việc… Sau khi anh đi xong, em cố tình giả bộ đi tắm, anh có biết em nhìn thấy cảnh gì không?”
“Eva, em đã nói anh ta là kế toán mà, có lẽ anh ta chỉ là xem qua thứ có liên quan đến chuyên ngành của anh ta mà thôi…”
“Đâu phải chỉ có xem qua chớ!” Eva ngồi bật dậy, còn rất nghiêm túc xoáy thẳng vào hai mắt Shinichi, “Anh ta đã dùng di động chụp lại toàn bộ bảng biểu!”
Một khắc ấy, Shinichi rõ cậu hoàn toàn không cần phải an ủi Eva lái suy nghĩ sang chiều hướng tốt nữa.
“Vậy là… Anh ta làm việc cho Ska Lucerne.”
“Đích xác.”
“Thế thì Eva…” Shinichi nắm chặt lấy tay cô bảo, “Giờ việc em cần làm không phải ân hận mà là triệu tập họp khẩn cấp, đặc biệt phải nhớ lại kỹ càng xem có những chi tiết gì có thể đã bị Peter nắm được rồi, tất cả kế hoạch có thể sửa đổi phải lập tức sửa đổi ngay.”
.
“Giờ em chẳng muốn làm gì cả… Shinichi à…” Eva vẻ kiểu muốn rụt mình vào chăn, lại bị Shinichi kéo lại.
“Nghe này, Eva, nếu em là một cô gái bình thường, anh sẽ cho em mượn ngay vai anh hoặc là sẽ cùng em trút xả hờn tủi ngay trong này, nhưng anh không cho rằng em dư thời gian như vậy. Nếu em vẫn tiếp tục ở lỳ trong phòng tự dằn vặt bởi một người đàn ông có khi còn chưa từng bao giờ yêu em, có lẽ điều mà em đã lãng phí sẽ không chỉ đơn giản là ngày một ngày hai mà còn là tâm huyết của cả một đời ba em mà em đã từng phát thề rằng em phải bảo vệ. Có lẽ hiện tại, kẻ thù giết ba em, kẻ địch của em —— Ska Lucerne đang tự rót một ly vang đỏ cho lão, chúc mừng lão chưa cần phải tốn một cắc USD nào cũng đã có thể chém cho một đối thủ nguy hiểm phải ngã ngựa!”
Eva thẫn thờ, cô nhận được từ trong ánh mắt Shinichi một luồng sức mạnh lớn lao, một luồng sức mạnh khiến cho trước nay cô vẫn nghĩ cô thật giống cậu song thực tế thì lại tuyệt đối không phải.
Cô đứng nhanh dậy khỏi giường, lục tủ quần áo lấy ra một bộ Tây trang, thoăn thoắt vừa mặc vừa gọi điện thoại cho Beruili, gọi ông ấy đến họp khẩn cấp.
Thời điểm cô xách cặp hồ sơ ra khỏi phòng ngủ, trước khi chào cô còn cười với Shinichi mà nói, “Nếu em mà là lão già Ska Lucerne, em sẽ mở hẳn một chai vang 1912 chứ chả thèm Champagne rẻ tiền.”
Shinichi mỉm cười, nhìn theo bóng Eva đi khỏi, thế rồi lại đảo ánh mắt chuyển về gian phòng ngủ loạn um lên, “Được rồi, Nữ hoàng của anh, anh là đầy tớ không lương của em mà lại.”
Con người luôn như vậy, vì vuột mất điều gì đó mà trầm thống đau thương, như thế cũng đồng nghĩa sự vuột mất chỉ ngày càng thêm nhiều.
Mà hết thảy những gì cậu có thể làm cho cô ấy, duy nhất có thể là sự khuyên nhủ thiện ý thế mà thôi.
Kenwa ngồi trước TV tràn trề thư giãn bấm lia lịa phím điều khiển chơi game, chốc chốc lại ngoảnh lại ngó sang thằng bạn thân đang ngồi trên sofa đọc văn kiện.
“Này, Akinobu, cậu biết không? Cái trò này tôi khoái chơi từ tận hồi tiểu học lận thế mà vẫn chưa thể về nước nổi! Cậu có nghe tôi nói không đấy?”
“Có.”
“Nghe bảo cậu cho Elle Svenson vào làm việc trong tập đoàn Saionji hả, chức vụ là cái gì gì ấy nhỉ…”
“Chỉ là một nhân viên tạm thời thôi, con bé đó sắp nhập học Massachusetts.”
“Nhưng mà cậu sắp xếp như vậy thành ra cậu loan báo cho Ska biết cậu đối nghịch với lão rồi còn gì.” Kenwa vừa dứt câu xong, một xập ảnh ném sột soạt thẳng vào mặt hắn, thời gian tay hắn cuống lên, màn hình xuất hiện chữ Game Over to đùng đùng.
“Khônggggggggggggg! Tôi sắp về nước rồi mà!” Kenwa cúi xuống nhìn thấy đống ảnh tá lả dưới chân, “Oh, đây là vũ khí hạng nhẹ cậu mới khai thác đấy à? Có vẻ như là súng tiểu liên đời cũ đã qua ráp chỉnh phải không.”
“Elle cải tiến đấy, loại súng tiểu liên đời cũ này dễ bị kẹt đạn, có điều chi phí chế tạo rất rẻ, hơn nữa qua nâng cấp linh kiện xong công năng cũng không hề kém cạnh so với J925 đời hiện đại.”
Kenwa dùng ngón tay gảy gảy tấm ảnh, “Song lại tiện lợi hơn rất nhiều, xem ra cậu thu nhận Elle thực là một quyết định sáng suốt, chỉ cần bản thiết kế này cũng đủ gây cho doanh số bán vũ khí hạng nhẹ ở Thế giới thứ ba[1] của Lucerne tối thiểu cũng bị giảm mất 1/5 đấy nhỉ.”
“Nhưng tôi cũng không có suy tính chỉ để cho con bé cải tiến loại vũ khí hạng nhẹ này, chẳng khác gì trò chơi bọn trẻ con.”
“Cậu còn định giúp nó nghiên cứu tên lửa? Đầu đạn Hydrogen[2]? Hay là vũ khí hạt nhân?” Kenwa phóng tia mắt buồn cười sang thằng bạn, đến khi đối diện thẳng thừng với ánh mắt y, hắn chợt hiểu đối phương đang nghiêm túc, “Akinobu, chưa nói đến cậu sẽ sản xuất mấy thứ này như nào, thế nhưng nếu cậu muốn buôn bán… Một khi mà bị phát hiện rồi, cho dù cậu có lại…”
“Ai nói là tôi muốn tiếp tục tiêu thụ phi pháp?”
“Cậu muốn trở thành… nhà sản xuất hợp pháp?” Kenwa chòng chọc nhìn y.
“Thế mới gọi là đế quốc bóng tối đúng nghĩa.”
Nắm giữ được thắng bại chiến tranh, đó không chỉ có được lợi thế về mặt chính trị mà hơn cả còn là một lực khống chế cực kỳ cường liệt áp đảo khác nữa.
Kenwa ngơ miệng, thế rồi lập tức bật cười, một lần nữa khởi động lại trò chơi, “A… Vậy là từ giờ tôi lại phải bận bịu.”
“Ừ.”
“Cậu biết chuyện Lucerne phái thằng nào đó đến cạnh Eva không? Hiện thời đã là thời đại khắp nơi lúc nhúc lũ gián điệp thương nghiệp, cậu bật mí cả dã tâm to oành khủng bố như vậy cho tôi biết, không sợ tôi cũng là người Lucerne phái tới sao?”
“Việc cậu làm mà giống gián điệp nhất duy chỉ có việc suốt ngày quấy rầy Aso làm anh ta vô pháp hoàn thành công việc hiệu quả được mà thôi.”
. / .
Chú thích:
1. Những từ ngữ “Thế giới thứ nhất”, “Thế giới thứ hai”, “Thế giới thứ tư” và đặc biệt “Thế giới thứ ba” được dùng để phân chia các quốc gia trên thế giới thành ba nhóm lớn. Từ “Thế giới thứ ba” được sử dụng lần đầu tiên năm 1952 bởi nhà nhân khẩu học Pháp Alfred Sauvy đặt ra khi liên tưởng đến Đẳng cấp thứ ba trong Cách mạng Pháp
“… bởi vì, cuối cùng thì, cái Thế giới thứ ba vốn bị khinh miệt, bị lờ đi và bị bóc lột sẽ như Đẳng cấp thứ ba, muốn trở thành một cái gì tương tự”.
Thế giới thứ ba sau đó trở thành từ ngữ chỉ các nước không thuộc thế giới phương Tây, cũng không thuộc hệ thống xã hội chủ nghĩa trong Chiến tranh Lạnh. Những nước này tham gia Phong trào không liên kết thành lập năm 1955 sau Hội nghị Bandung (Indonesia).
Tuy vậy, ngày nay, từ ngữ này để chỉ các nước đang phát triển, bất kể hình thức chính trị ra sao. Mặc dù không có định nghĩa khách quan về Thế giới thứ ba hoặc “nước thuộc Thế giới thứ ba”, thuật ngữ này vẫn được sử dụng rộng rãi. Đôi khi từ này không được ưa chuộng vì nó có thể ám chỉ ý kiến sai lạc rằng các quốc gia này không phải là một phần của hệ thống kinh tế toàn cầu. Mặc dù bị chỉ trích là lỗi thời, thực dân, phân biệt và không chính xác, thuật ngữ này vẫn được sử dụng thường xuyên. Thực vậy, nhà lý luận chính trị Hannah Arendt chỉ ra rằng, “Thế giới thứ ba không phải là một cái gì thực sự mà là một ý thức hệ”.
Nói chung, các nước thế giới thứ ba chưa tiến hành công nghiệp hóa và chưa có trình độ tiến bộ khoa học kỹ thuật như các nước thuộc Tổ chức Hợp tác và Phát triển Kinh tế (OECD), do đó từ ngữ hiện tại hay dùng là “các nước đang phát triển”. Những thuật ngữ như Nam bán cầu, các nước đang phát triển, các nước chậm phát triển, các nước kém phát phát triển, v.v… trở thành phổ biến để thay thế thuật ngữ Thế giới thứ ba.
2. Đầu đạn Hydrogen là thiết bị nhiệt hạch nhỏ trong đầu đạn của một tên lửa.