Đế Quốc Bóng Tối

“Tốt thôi, vậy để tôi mở mang tầm mắt xem thử tập đoàn Saionji “sạch sẽ” tới độ nào nào.” Valentine xoay lưng ra khỏi phòng thẩm vấn, hắn đi đến trước máy bán hàng tự động, có chút bức thiết nhét tiền xu vào máy.

“Hey, anh sao thế hử? Thằng sếp cái tập đoàn đó vẫn chưa chịu khai sao?” Một đồng nghiệp cả cười đập xập giấy tờ lên vai hắn, “Cấp trên chuẩn bị phái chuyên viên đi điều tra tất cả tình hình kinh tế của nó rồi, cam đoan chỉ cần hé chút cái gì mập mờ là nó có trốn cũng chả thoát.”

Cầm đồ uống trong tay, Valentine cười cười gục gặc, nhưng mà lại không rõ vì điều gì, hắn cứ mơ hồ cảm giác Saionji Akinobu chính là một vùng đất cấm, cả thảy mọi nỗ lực của hắn cũng chỉ có thể dừng lại ở đây.

Mấy ngày rày, Shinichi không có năng nổ đi tập luyện nữa, hầu hết cậu dành thời gian để cùng bố tiến hành trị liệu, cậu trở nên nhạy cảm với tất tần tật tin tức, thậm chí còn bắt đầu chú ý đến báo kinh tế tài chính mà cậu tịnh chẳng hề chú ý bao giờ. Rồi khi tin tức cổ phiếu của tập đoàn Saionji đang chấn động bần bật trước mắt cậu, cậu luôn luôn có một loại cảm giác bứt rứt.

Chiều thứ ba, cậu tập bắn đĩa, thành tích có hơi chút rối bòng bong, huấn luyện viên bèn khuyên cậu nghỉ ngơi một tuần, chờ cho mọi chuyện phiền lòng qua bơn bớt đã rồi hẵng tính tiếp.

Thời điểm dọn túi súng, có người gọi cậu.

Cậu thoáng ngạc nhiên, vì người kia là Takaomi, từ sau giải đấu thế giới ở Manchester đến giờ, cậu vẫn chưa có dịp gặp lại thằng bé.

Takaomi vẻ chừng căng thẳng, mân mân mê mê ngón tay hoài, “Xin hỏi, anh có biết ngài Saionji rốt cuộc thế nào rồi không? Tuần sau là lễ tốt nghiệp của em…”

Shinichi ngấm ngầm thở dài trong bụng, cậu cứ phải đi trấn an người khác mãi mà sao chẳng có ai đến trấn an cho cậu đây, “Anh tin chuyện này rất nhanh sẽ được làm sáng tỏ, những gì chúng ta có thể làm hiện tại duy chỉ có chờ đợi mà thôi, Takaomi à.”

Thằng nhóc toan muốn nói gì đó nữa thì di động Shinichi đột nhiên rung, chất giọng nhã nhặn không lẫn đi đâu được của Kenwa truyền tới.

“Kobayakawa-kun, một tiếng nữa, tôi sẽ đại diện cho đại sứ quán Nhật Bản tới hỏi thăm tình hình Akinobu, thời gian là hai tiếng đồng hồ, toàn bộ đều trong tình trạng giám thính, cậu có đi không?”

“Chúng ta gặp nhau ở đâu?” Toàn bộ đều trong tình trạng giám thính có nghĩa tất cả nội dung chuyện trò, biểu cảm, hành động đều nằm dưới sự giám thị của Valentine.

“Xe của tôi đang ở ngay ngoài trường bắn.”

Shinichi cạch một tiếng đóng điện thoại, xách ngay túi lên đi ra phía cửa, “Anh xin lỗi nhé, Takaomi, giờ anh đang có chút chuyện, có gì em cứ gọi điện hỏi Aso hoặc là Ogata ấy nhé!”

Chạy ra ngoài trường bắn, một chiếc xe đen tin tin còi về hướng cậu, cậu liền mở cửa ngồi vào.

Kenwa tế nhị không nói bất kỳ điều gì, trực tiếp lái xe phóng đi.

Valentine tựa hồ rất khó chịu việc Shinichi cũng có thể vào gặp Akinobu được, ngược lại Kenwa vẫn cứ lịch thiệp mở lời giải thích, “Cậu Kobayakawa đại diện tới thay cô Woolf, thuận tiện muốn nói chuyện, nói chuyện không chính thức càng nhiều, anh càng có thể nắm được nhiều manh mối, không phải ư?”

Khoảnh khắc cửa phòng gặp được mở, Shinichi cơ hồ là ngừng thở mà rê chân tới, cậu vô vàn căng thẳng, thậm chí cổ tay khi kéo ghế còn run lên bần bật. Cậu đặt tay lên bàn, nhìn đến Akinobu phía đối diện đang ngồi thật ngay ngắn.

Không một tia mỏi mệt nào dặm nổi lên thần sắc đối phương, đôi mắt vẫn thế, Shinichi thậm chí còn có một cơn lỗi giác rằng cậu đang tham dự một buổi hiệp đàm. Tại một bên, Kenwa đã bắt đầu làm việc, Akinobu cũng chỉn chu trả lời đủ mọi câu hỏi của hắn, trừ bỏ hai mắt trước sau không hề có dấu hiệu xê dịch cứ một mực dừng trên gương mặt Shinichi.

Kenwa gấp bản ghi chép, nhìn sang Shinichi bên cạnh mà bảo, “Được rồi, hiện tại là thời gian của cậu Kobayakawa.”

“Cậu thừa nhận hàng hóa là của cậu, tại sao?” Có lẽ cậu đã biết đáp án, thế nhưng thâm tâm cậu lại không muốn tin tưởng, bởi lẽ, nếu đáp án kia là thật, cậu quả đúng không biết phải dùng cái gì để báo đáp sự trả giá của người con trai trước mắt nữa.

Lần đầu tiên Valentine kinh ngạc phát giác Saionji thay đổi tư thế ngồi, y nghiêng đầu đi khiến cho người ngoài cửa kính không thể thấy được vẻ mặt, tay y chống cằm, dải tóc đen sau đầu xõa qua hai vai, đẹp đẽ tới độ làm lòng người phải ai oán.

“Tôi rất nhớ lẩu oden gần trường Tateno.” Sự nhu hòa từ ánh mắt y trấn an nỗi lòng căng thẳng trong cậu.

“Gì?” Lúc này rồi còn nhắc tới lẩu oden làm cái gì?

“Vì ăn rất ngon.” Thanh âm Akinobu ngân ra thật khẽ, đôi mắt chầm chậm khép lại, giữa nét mặt lại có dăm phần mệt nhoài thoáng qua lại càng như đang chìm vào giữa bạt ngàn ký ức, “Cậu nhớ lại… Hoa anh đào vẫn còn nở, gió chỉ cần hơi xôn xao qua, hoa sẽ lả tả rơi xuống. Tháng ba, tháng tư hẵng còn se se lạnh, nếu trong tay có thể có một bát oden nóng hổi, sau đó bạn cậu sẽ nói với cậu ‘Lẩu oden sẽ chẳng làm giảm tí tẹo nào nhan sắc của cậu đâu’…”

Shinichi ngỡ ngàng, đó là những chuyện đã thật lâu thật lâu lắm, cậu từng nói lời gì đến cả cậu cũng đã quên , vậy mà sao Akinobu vẫn còn nhớ rõ ràng vậy?

“Tuyệt vời nhất là người bạn đó của cậu sẽ nghiêng đầu đến, giúp thổi nguội viên bạch tuộc…”

Shinichi ngoảnh mặt đi, ánh mắt dấy lên chua chát, “Cậu có nghĩ rằng là, cho dù hiện giờ cậu vượt qua được mọi khó khăn, mua vé máy bay bay về Tokyo rồi, hương vị cậu nhớ chưa chắc cậu đã còn có thể ăn được lần nữa. Thế nên, đừng bận hoài vì hương vị đó nữa, căn bản không đáng đâu.”

“Hương vị cho tới bây giờ vẫn không thay đổi, thay đổi chỉ có tâm tình ăn của người mà thôi.”

“Cậu nên thay đổi khẩu vị, cậu Saionji ạ.”

“Ừm… Tôi không kiểm soát được khẩu vị của mình, có điều được nghe cậu Kobayakawa khuyên tôi thay đổi khẩu vị, tôi thà nghe cậu nói về chuyện khác.”

“Cậu sẽ không có việc gì chứ?” Giọng nói Shinichi đã có điểm nghẹn ngào.

“Đương nhiên sẽ.”

“Vậy cảm ơn cậu.” Shinichi đứng lên, chủ động cầm lấy ngón tay Akinobu, sắc còng tay sáng loáng kia làm mắt cậu đau xót. Nhanh chóng buông tay Akinobu ra, Shinichi mở cửa phòng gặp mặt cất bước ra ngoài.

Kenwa vỗ vỗ vai Akinobu rồi cũng ra theo sau.

Valentine liền ra níu vội lấy Shinichi, gấp rút dò hỏi, “Lẩu oden có phải ám chỉ hoạt động vận chuyển vũ khí lậu nào đó của các cậu không? Hoa anh đào thì ám chỉ cái gì? Thay đổi khẩu vị lại có ý nghĩa gì?”

Shinichi mạnh bạo đẩy Valentine, trừng mắt nhìn hắn gằn từng chữ, “Vị nhân viên Interpol này, tôi không biết ngài có bị hoang tưởng không nữa! Giờ tôi thực hoài nghi ngài lôi hai chủ tịch tập đoàn tài chính lớn vào lằng nhằng phải chăng cũng chính là bởi cái chứng hoang tưởng ‘thế giới tràn ngập toàn các giao dịch mờ ám’ của ngài đấy!”

Valentine còn tính giữ chặt Shinichi lại, đâu dè đối phương đột ngột túm chặt đầu vai hắn, lực độ ngón tay mạnh tới nỗi khiến hắn đau quên cả phản kháng, một trận xoay vòng, cánh tay của hắn bị ngoặt ra đằng sau, mặt thì bị nện trên tường cứng.

“Sức chịu đựng của tôi có hạn, nếu anh dư dả thời giờ đi hoang tưởng thì tôi mong anh nên tìm cho ra là kẻ nào đã giấu giếm món hàng đó vào Quý Bà Bóng Tối thì hơn đấy!” Shinichi buông mạnh tay, Valentine bị đau ôm rịt lấy bả vai, nhìn theo bóng Shinichi mà thở hồng hộc.

Kenwa cầm văn kiện đi qua bên người hắn, “Anh đã tạo một phiền toái rất lớn cho đại sứ quán Nhật Bản, tôi hy vọng anh đừng có lấy một cái danh nghĩa tra án nào khác tiếp tục đến quấy rầy cuộc sống của một công dân Nhật Bản.”

Hắn theo Shinichi tiến vào WC.

Nhân vật tên tuổi của giới bắn luôn luôn trấn định bình tĩnh trong tất cả trận đấu thế giới, giờ phút này hai cánh tay đang run rẩy chống trên bệ rửa tay, đầu cúi gục.

Kenwa chẳng cần tới gần cũng biết dòng nước đang chảy xuôi xuống cằm cậu là gì.

“Căn bản đâu có đáng! Tôi vĩnh viễn không thể yêu cậu ấy được như vậy!”

“Nó luôn chọn lối đi không đường về. Thế nên vô luận ra sao, nó cũng sẽ không quay đầu lại. Điều đó không liên quan gì đến cậu yêu nó bao nhiêu… hay là có thể yêu nó hay không.” Kenwa từ tốn nói.

Tối hôm ấy, sau khi đưa Shinichi về nhà, Kenwa gọi vào di động Aso, tiếc thay cái anh kia thẳng thừng tắt luôn cuộc gọi, chung quy mãi hơn mười cuộc rồi, đối phương rốt cuộc cũng chịu nhận nghe.

“Cậu có điên không đấy! Tôi tắt nhiều vậy rồi mà cậu vẫn còn gọi!”

Kenwa tốt tính nở nụ cười, “Nếu anh không muốn nghe thì có thể tắt hẳn máy mà.”

“Chung quy bị làm sao? Tôi bận lắm!”

“Có ngày nào đó, anh sẽ khóc vì tôi không?”

“Dĩ nhiên là có, ngày cậu chết đó, tôi sẽ cười đến rớt nước mắt luôn!”

Kenwa ngập ngừng, thế rồi nhẹ giọng, “Hiện tại tự dưng tôi ngưỡng mộ Akinobu quá…”

Shinichi về phòng cậu, Shuusuke đã đi ngủ từ sớm rồi, ngược lại Eva lại vẻ chờ cậu từ lâu.

“Nghe nói hôm nay anh đi thăm anh Saionji hả.” Cô thấp người xuống, ngồi lên mép giường Shinichi.

“Ừ, vì cảnh sát sẽ không cho hai người bọn em gặp… Thành ra lúc Ogata gọi tới, anh đi luôn, quên mất còn chưa cảm ơn cậu ấy nữa.”

“Ừ…”

Đột nhiên sực nhớ điều gì nữa, Shinichi ngước lên hỏi Eva, “Hôm đó người kiểm nghiệm hàng hóa và phụ trách vận chuyển cuối cùng là ai?”

“Em nè, Will nữa, và cả Robin… Người ở lại cuối cùng là Robin!” Eva sững người.

“Robin? Robin nào?”

“Robin con trai ngài Smith! Từ hồi ngài Smith bị Ares ám sát ở Fair xong, anh ta kế thừa tất cả cổ phần công ty của ông bố!”

“Vậy thì có lý do gì để Robin…”

“E là… E là…” Eva nhíu chặt mày tự hỏi, “Anh ta chắc hiểu lầm cái chết của ông bố nguyên nhân là ở em.”

“Chẳng hạn?”

“Chẳng hạn anh ta ngờ rằng em ghi hận bởi cha anh ta đã từng định bán cổ phần công ty cho Lucerne… Nguyên nhân em không để cho anh ta phụ trách làm ăn là do anh ta là một thiếu gia sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng[1], rất nhiều chuyện anh ta không hiểu biết. Nếu em không tín nhiệm anh ta, sao lại để anh ta quản lý số hàng của ngài Saionji cơ chứ?”

“Khoan nào, Eva, chưa chắc là anh ta cơ mà.” Shinichi đè lại vai cô, lại nói, “Giờ việc chúng ta cần làm là nói chuyện với anh ta thử, và quan sát phản ứng.”

“Được…” Eva gật đầu, “Chỉ là nếu thật đúng anh ta, làm như nào để anh ta thừa nhận?”

“Do đó chúng ta phải thuyết phục anh ta tin rằng Lucerne mới là kẻ thù đã giết cha anh ta, còn nếu anh ta cứ tiếp tục kéo dài những chuyện thế này, Lucerne chỉ càng được lãi trong khi anh ta thì lại chỉ đang phục vụ cho hung thủ giết cha mình.”

“Chứng minh như nào?”

“Kiểm kê tất cả văn kiện cùng tư liệu từ trước đến giờ, tốt nhất là tất cả hợp đồng khi còn sống ngài Smith có để lại, chỉ cần có thể chứng minh cha Robin từng từ chối lời mời mua cổ phần từ Lucerne thì Eva em làm gì có lý do để mà ghi hận, chí ít cũng có cơ may giúp anh ta nghĩ thông suốt!”

. / .

Chú thích:

1. Sinh ra đã ngậm thìa khóa vàng hoặc Sinh ra đã ngậm thìa vàng chỉ những tiểu thư, cậu chủ sinh ra trong nhà giàu nhiều tiền nhiều quyền và được chiều chuộng từ nhỏ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui