Đế Quốc Bóng Tối

“Hề hề…” Shinichi ngây ngô cười, thầm nghĩ may mà Eva chưa có xông vào toilet “bắt quả tang đôi gian ***” à nha, “À mà, Saionji đâu rồi?”

Chắc vẫn còn đang trong WC tự xử lý “nhu cầu” ấy nhỉ. Shinichi mường tượng cậu cố tình bật điện thoại cho y nghe cốt để y dừng lại, chả biết tên hấp đó có âm mưu bắt mình đền bù ở cái chỗ nào tệ hại hơn thế nữa không cơ.

Amanda nhún vai, “Lúc nãy gọi điện cho anh ấy thấy bảo là nói chuyện xong rồi, cũng chịu chả biết sao giờ vẫn chưa về.”

Lời vừa dứt, di động của cô rung lên, đọc tin nhắn xong cô bèn thở dài, “Haizzz, ngài Saionji của chúng ta hình như lại bận bịu chuyện khác rồi.”

“Thật thế á?” Shinichi rướn cổ qua hỏi.

Eva ngồi kế bên buồn cười châm chọc, “Sao trông cái mặt anh như kiểu anh Saionji không trở lại làm anh vui lắm ý?”

“Đâu ra, anh là muốn nói cậu ta đúng là bận mà.” Lại chả, cậu ta không trở lại đương nhiên anh mừng rồi, chứ không vừa ăn vừa bị “quấy rối” lại còn bị xxx bằng mắt thì ăn uống nỗi gì nữa đây…

“Kệ đi.” Amanda nhanh chóng reply một tin nhắn ngăn ngắn, “Gần đây anh ấy đang đầu tư một hạng mục nào đó của Chính phủ, quả tình bận thật, không có cái tảng băng ấy ngồi cùng chúng ta ăn cơm càng thoải mái hơn, đúng chưa? Mà Eva em ăn thêm đi, phần ăn Akinobu gọi em cứ ăn luôn đi nhé!”

Đàn bà phụ nữ bao giờ có có cả lô cả lốc chuyện để tám, từ thời trang đến nhà cửa, Shinichi cảm giác mình như người của thế giới khác ấy, có điều ít ra ăn uống cũng được cái nhàn hạ.

Cuối cùng, Amanda tựa hồ cũng thấy Shinichi chưa có lên tiếng, thế nên mở chủ đề, “Hai ngày nữa em, Kerenann với Lydia – bạn gái anh ấy, đi đánh tennis đó. Anh Shinichi cũng đến nhé?”

“A? Anh à?” Nhắc đến Kerenann, Shinichi bất giác nhớ tới lời cảnh cáo của Akinobu, đành rằng cái lời cảnh cáo đó có vẻ kỳ quặc, song nói hẳn ra trong trường hợp cậu coi như ngó lơ lời nói của y đi thì hậu quả vẫn sẽ trầm trọng lắm đó ~

“Ừm, Eva cũng đến luôn, dù đang mang thai thì không chơi thể thao được, nhưng mà thôi, nếu Shinichi vào sân thì Eva dĩ nhiên phải tới cổ vũ chứ nhỉ, vả lại phơi nắng một chút cũng tốt cho thai mà, không phải sao?”

Eva vuốt vuốt bụng, cười nói, “Em cứ cảm giác chị mời Shinichi đi là có tính toán gì khác thế?”

“Úi, bị em phát hiện rồi.” Amanda bày ra vẻ cười giảo hoạt, “Định gọi Akinobu làm partner của chị cơ, hiềm nỗi ngày kia anh ấy phải tham gia một cuộc họp cực kỳ quan trọng. Kerenann và Lydia thì ăn ý khỏi phải nói rồi, cùng là chơi thể thao, chị mong nhờ vả được anh Shinichi lắm đó!”

Shinichi mấp máy mồm toan nói thì Eva ngồi cạnh đã cười hớ hớ, “Đừng đùa, bắn súng và tennis là hai phương diện khác nhau mà, nếu muốn Shinichi thi bắn với Kerenann còn được, chớ tennis thì… Haha…”

“Quan trọng là đánh chơi, quan trọng là đánh chơi.” Tuy rằng Eva nói đều đúng hết nhưng Shinichi vẫn bị một cục tự ái nho nhỏ. Ai kêu cậu chỉ biết có mỗi bắn súng thôi nào, cậu cũng rất thích chạy marathon lẫn leo núi nữa đấy.

Chỉ là vấn đề giờ ở chỗ, cậu nhớ lần đó mình say mèm một cách kỳ lạ tại quán bar, sau rồi tỉnh lại phát giác mình đang trong khách sạn, người duy nhất cậu gặp chỉ có Lydia thôi, cô gái ấy còn tự xưng là bạn gái Kerenann nữa. Thực ra cũng không nên suy nghĩ nhiều nhặn, nhưng mà lạ lắm, một ly Gimlet mà cũng có thể chuốc say mình được ư? Chưa kể, là Lydia đưa mình đến khách sạn sao? Lẽ gì mà lúc đó Akinobu lại bảo… Chính Ares đã đưa mình vào căn phòng đó của khách sạn?

Cậu có nghi vấn. Cậu cần đáp án.

“Hì hì, hồi đi cưỡi ngựa Shinichi đẹp trai không thể tưởng nổi đâu, cho nên ngày kia đi đánh tennis —— em thật là mong ngóng đó.” Amanda kéo suy nghĩ của cậu quay trở lại hiện thực.

“Không được phép làm em muối mặt nghe chưa!” Eva cũng nhấc tay hung hăng nhéo má cậu, phụ nữ khi mà bạo lực… thật sự là không thể diễn tả nổi.

Song song lúc này, Akinobu đã đến trước cửa nhà Takaomi, mở cửa cho y là Kenwa, mặt mày vẫn thường trực nụ cười đủng đỉnh.

“Akinobu, tự nhiên mặt trông xấu zai thế này, đừng nói cuộc điện thoại của tôi đã phá hủy chuyện vui của cậu đấy nhé?”

Akinobu đi ngang qua hắn tiến vào bên trong, Takaomi đang mặc T-shirt ngồi khoanh chân trên ghế, hai mắt dán chăm chú vào máy vi tính trên bàn, vẻ chừng có gì đó đang cuốn hết mọi sự tập trung của nó.

Ngay nháy mắt Kenwa chuẩn bị đóng cửa, có người lại chặn cửa lại, chen mình vào.

“Ngài Ogata không chào đón em sao?” Một cô bé trẻ măng bước đến, ngữ điệu thánh thót, trong trẻo, Takaomi bị giọng nói ấy hấp dẫn bèn ngoái đầu lại, trông thấy một nụ cười xinh xắn.

“Elle, tôi không chào đón em mà được à? Tại không ngờ em đến nhanh thế thôi.”

“Chỉ cần là chuyện có thể chơi cho Lucerne một vố, em đều đến rất nhanh.” Elle vào phòng, Takaomi ngơ ngác nhìn cô bé đi tới trước mặt mình, rõ ràng rèm đều đã kéo kín, thế mà sao côbé kia vẫn tản ra những tia sáng nhàn nhạt.

“Ây, anh là Takaomi Reading? Cái người tí thì trộm hết sổ sách kế toán của tập đoàn Saionji xuống nộp cho Lucerne ấy hả?” Elle nhíu mày, húc đầu gối lên lưng Takaomi.

“Tôi…” Như ngợ ra được cái gì, Takaomi che lưng lại, “Tôi là có lý do bất đắc dĩ mà.”

“Ngài ấy có biết liệu bây giờ anh có còn làm việc cho Lucerne nữa hay không?” Elle kéo một cái ghế qua, cứ thế mà ngồi bên cạnh Takaomi, trong khi Kenwa một bên chống má vẫn duy trì bộ dạng thưởng thức kịch hay suốt.

“Được rồi, cho dù tôi đã từng làm gì cho Lucerne nhưng tôi cũng đã chuộc lỗi rồi mà.” Không rõ vì sao, bị cô bé này hiểu lầm sẽ làm Takaomi cảm thấy rất khó chịu, “Tôi đã giúp ngài Saionji lập trình một tường lửa[1] cùng một hệ thống theo dõi, thậm chí còn dùng hệ thống này tìm ra hai hacker xâm nhập nổi danh thế giới, tập trung được cả khu vực lẫn ID sử dụng của bọn họ…”

Phiến môi Elle cong ra một độ cung khéo léo, “A em biết, cuối tuần trước báo chí có đăng tin hai hacker đã khiến CIA đau đầu nhức óc từ lâu đã bị sa lưới, nghe nói có vô số công ty tầm cỡ từng thuê họ moi móc những thông tin kinh doanh cơ mật, Lucerne cũng vì chuyện này mà bị xét hỏi. Đấy chính là nhược điểm của thuê hacker đấy, không thể biết được chữ tín của hắn thế nào, cũng không thể lường được liệu hắn có thể lộn trở lại cắn mình hay không.”

Takaomi không đáp, nó hiểu Elle đang ám chỉ điều gì, có thanh minh cũng là vô ích thôi, nó im lìm xoay người, từ ổ cứng mở ra một văn kiện bị mã hóa, “Đây là văn kiện tối qua tôi download được từ máy chủ của Lucerne…”

“Từ từ? Anh phá được tường lửa của tập đoàn Lucerne ư?” Elle nghiêng đầu nhìn chòng chọc nó.

Sự hoài nghi tới tấp của Elle khiến Takaomi càng lúc càng khó chịu, nó ngẩng đầu nhìn về phía Akinobu, đối phương gật đầu ý bảo nó nói tiếp, “Phải, tôi đã xâm nhập vào lỗ kết nối của máy in, đây là nơi có tường lửa yếu ớt nhất, nhưng mọi người yên tâm là tường lửa của tập đoàn Saionji mà tôi thiết lập đã được lấp kín lỗ hổng này rồi. Từ hồi đầu tôi download được nó, tôi đã bắt tay vào giải mã. Độ dài đoạn mật mã này gồm có mười hai ký tự, tôi đã thử mọi tổ hợp chữ số cùng chữ cái viết hoa lẫn viết thường cũng đều vô pháp gỡ mã được. Sau đó tôi chợt nhớ đến dạo này Lucerne có làm giao dịch với Đảng K của Nga, vì thế tôi điền thêm cả ký tự tiếng Nga vào, tiếp tục nhận được —— văn kiện mã hóa thứ hai.”

“Hai tầng mật mã cơ à.” Kenwa bật cười, “Lão cáo già Lucerne làm ăn vẫn chi li như cũ nhỉ.”

“Nhưng kể cả là chữ tiếng Anh lẫn tiếng Nga trộn vào nhau lại còn số má, Takaomi, em thật nghi ngờ anh đã tháo bỏ nó được kiểu gì? Dù là dùng máy tính tốc độ cao cũng phải mất mấy tháng để thử chứ.” Elle vẫn giữ nguyên thần sắc ngờ vực.

“Bởi thế hacker có phương pháp giải quyết của hacker.” Takaomi bày ra vẻ mặt đắc ý, “Dùng phần mềm có tên Wenry này là có thể liên kết máy tính khắp thế giới về cùng một chỗ, chỉ cần “mượn” mỗi máy tính một ít khả năng xử lý là có thể tìm ra được đáp án trong vòng vài phút được rồi.”

Elle mỉm cười, “Được thôi, vậy anh cũng nên dùng phương pháp tương tự để mở mật mã thứ hai đi chứ. Đừng thừa nước đục thả câu, chi bằng trực tiếp để mọi người cùng xem cái văn kiện lão đểu giả đó chú tâm đến rốt cuộc là cái gì?”

Takaomi hơi hé miệng, dời tầm nhìn sang Akinobu lẫn cả Kenwa, phảng đôi phần áy náy, “Mật mã thứ hai nằm ngoài phạm vi khả năng của tôi, nếu kiên quyết bẻ mã sẽ làm tổn hại văn kiện…”

“Có mật mã mà anh không giải được ư?” Đuôi lông mày của Elle lại nhướn, song Takaomi hiểu, hiện giờ cô bé không phải đang mỉa mai nó mà là kinh ngạc thật sự.

Takaomi di di chuột, màn hình liền hiện ra một đề toán hàm số, “Toán tôi cũng không tệ, đâm ra cũng có thể rõ đại lượng biến thiên của đề bài này tuy không có chiều rộng nhưng lại có chiều sâu…”

“‘Thách đố của Tracy’…” Elle ngó lom lom màn hình, nhỏ giọng cảm thán.

“Là gì?”

“Ba năm trước, chồng của nhà toán học người Mỹ nổi tiếng với quỹ tích tên lửa Tracy Rodvuitton bị CIA bắt giữ bí mật với tội danh gián điệp, về sau bà ấy trốn khỏi Mỹ, có người nói bà ấy bị ám sát, nhưng xem chừng có vẻ bà ấy ẩn trốn tại Nga.” Elle chau mày, “Đại bộ phận các chuyên gia tên lửa đều thừa nhận tên lửa hành trình chiến lược[2] K-2 tuy rằng uy lực rất gớm ghê nhưng quỹ tích sau khi phóng dễ bị điều tra ngược lại, hơn nữa chỗ thiếu hụt này khó có thể bù lấp cho đủ. Có lời đồn rằng Tracy đã căn cứ nguyên lý động lực học của vật lý để thiết kế ra một đề hàm số, giải được nó là coi như giải được đáp án làm thế nào hoàn thiện được hệ thống tên lửa kia.”

“Vậy chúng ta phải làm sao giờ? Đến đại học Harvard hay Massachusetts tìm một nhà toán học ư?” Mặt mũi Takaomi rúm ró hết cả lại.

“Chúng ta đã có một nhà toán học rất tuyệt rồi.” Akinobu ôn tồn nói, thế rồi ngồi xuống sofa, dáng vẻ chừng như chẳng có gì lấy làm nóng vội, “Giải nó đi, Elle.”

Elle thừ người ra, đoạn nở nụ cười, “Em nghĩ có khi em dùng đáp án của đề bài này đi xin bằng tiến sĩ cũng được mất. Anh Takaomi, em cần anh dùng máy tính kiểm tra độ chính xác các bước tính toán của em.”

“Hả?” Takaomi thật không ngờ Elle lại mở miệng nhờ nó hỗ trợ.

“Máy tính mãi mãi không bao giờ có thể thay thế tính sáng tạo của não người, mà não người cũng không cách chi đạt chuẩn tính toán được như máy tính.” Elle rút giấy từ máy in của Takaomi ra, rải khắp nền nhà, đeo kính vào xong bắt đầu tính toán.

Một ngày cứ như thế mà trôi qua, hừng đông đã ló lên chân trời, Elle vẫn xoãi người trên đất không ngừng giải toán, còn Takaomi thì ở cạnh cô bé đối chiếu kết quả.

Nắng tầm chín, mười giờ mang một vẻ lóng lánh trong veo.

Shinichi đeo vợt đi cùng Eva đến sân tennis mà Amanda đã hẹn.

Vừa thoáng thấy cậu, Amanda liền sà tới ôm, “Hahaha, hôm nay anh em mình phải cho Kerenann biết mùi!”

Xuyên qua tấm lưới, Shinichi bắt gặp Kerenann đội mũ, vận đồ thể thao màu trắng nơi đối diện.

“Chậc, người mẫu đúng là người mẫu mà, dẫu mặc đồ thể thao thôi mà cũng vẫn người mẫu quá đi.” Eva bước ra ghế ngồi bên ngoài sân, dáng vẻ sắp được xem chiến tranh thế giới bùng nổ.

Trong khi đó ánh mắt Shinichi chỉ dán miết trên một bóng người xinh đẹp. Cô gái tóc dài buộc sau đầu chặt chẽ thành đuôi ngựa, đẹp giản dị mà tràn đầy sức sống, “Cô ấy… là cô Lydia phải không?”

“Ều, anh sắp làm bố rồi à nha, đừng có thấy người ta đẹp là mất hồn như thế chớ —— Vả lại Lydia là người yêu Kerenann rồi, đây chính là sự thật không sai của giới thời trang đó.” Amanda buồn cười vỗ vỗ lưng Shinichi.

Nếu cô gái này là Lydia… Vậy thì Lydia ngày đó mình gặp ở quán bar là ai?

“Hi, anh chính là Shinichi đúng không?” Bấy giờ Lydia đã đi tới gần cậu, chìa tay, “Tôi là Lydia, bạn gái Abel. Hôm đi cưỡi ngựa về, Abel cứ tấm tắc suốt là cuối cùng cũng tìm được một người bạn cưỡi ngựa giỏi đấy.”

“A, thật ra tôi cưỡi không có giỏi như anh ấy khen đâu.” Shinichi cũng bước qua, phát hiện xương mũi của cô khác hoàn toàn với người trong quán bar mà cậu gặp. Mũi Lydia cao thẳng nhưng xinh xắn, mang dáng dấp Latin, mà người phụ nữ ngày đó, xương mũi lại biểu thị cô ta mang huyết thống Caucasus[3] thuần chủng. Độ dài cằm lẫn độ cao xương gò má cũng không giống nhau.

Chớ nói rằng Ares cải trang thành phụ nữ đến quán bar làm mình xỉu đó chứ…

“Shinichi? Có chuyện gì vậy?” Giọng nói Kerenann vang lên, lúc này Shinichi mới giật thót cậu hẵng còn nắm tay Lydia.

“A, rất xin lỗi, chỉ tại tôi thấy chị Lydia thoạt nhìn có điểm quen quen thôi.” Shinichi hơi hơi khó xử.

“Lại chả quen, mỹ nữ nào anh đều chả thấy quen!” Eva ngồi ngoài sân hét lớn, lập tức tất cả mọi người đồng thời bật cười.

Xem ra, cái cô thần bí đêm đó là ai, mình không mò nổi đáp án được rồi.

Shinichi lắc lắc đầu cậu. Bốn người hàn huyên dăm ba câu xong thì bắt đầu đấu đôi.

Khả năng tennis của Amanda không tồi, Shinichi phối hợp với cô rất mực ăn ý. Mỗi tội Kerenann cũng chẳng phải đèn tiết kiệm[4], Shinichi thật sự hoài nghi hắn liệu có phải siêu nhân không, làm sao mà cả đua ngựa lẫn tennis đều ngầu như này. Trái lại Lydia lại không được nhanh nhẹn như Amanda, thành ra Kerenann cứ phải thường xuyên đi cứu bóng suốt.

“Ya! Xấu tính quá!” Lydia ra vẻ bực bội vung vung cây vợt, “Đừng thấy tôi chơi không giỏi là cứ nhắm vào tôi miết thế chứ!”

Được trông thấy Kerenann bình thường luôn lịch thiệp ung dung lại bởi lo đi cứu bóng mà mệt rũ sa sút hết cả vẻ đẹp, Shinichi cười váng, “Không nhắm vào cô nữa, nhắm sang Kerenann đây!” Hiệp tiếp theo là bên Kerenann phát cầu, Shinichi vung vợt đánh văng cầu đi, cầu bay vèo về hướng chân trái Kerenann, đối phương nhẹ nhàng nhảy lên, quả bóng liền lăn xuống dưới giày hắn.

Shinichi tươi cười lùi về đường biên ngang, song không ai phát hiện nụ cười đã cứng đờ trên mặt cậu.

Cú nhảy nhẹ nhàng vừa rồi của hắn, lặng yên tựa thể rơi xuống từ trong thinh không, cái loại cảm giác này bất giác làm Shinichi nhớ tới một hình ảnh…

Đã hơn một năm trước ở Sydney, khi cậu đuổi theo sau Ares, phát súng đầu tiên nhắm vào chân trái hắn. Thế nhưng Ares chỉ nhẹ nhàng nhảy lên, tia lửa viên đạn chỉ có thể xẹt qua đế giày.

Có điều, Shinichi nhớ mãi không thôi cái cảm giác Ares nhảy lên lúc ấy, hệt như muốn nói —— Ngươi vĩnh viễn không thể bắt được ta đâu.

Shinichi vì chính ý nghĩ của cậu mà cho rằng mình thật khùng.

Chỉ là một cú nhảy mà thôi… Không thể chứng minh được điều gì. Huống hồ Kerenann chẳng có điểm gì giống Ares hết.

Nghĩ đến đây, Shinichi không nhịn được mà buông tiếng cười nhạo, nói thẳng ra thì, lần nào lần nấy cậu chạm trán Ares, hắn làm gì có khuôn mặt nào giống khuôn mặt nào đâu.

Tại một khắc phân tâm, trái bóng bay vút tới, Shinichi tường tận cái mũi của mình bị đập dữ dội, kế đó là tiếng Lydia thét lên, “Shinichi! Tôi không cố ý!”

“Chúa ơi, sao anh không tránh đi hả!” Amanda cũng nhanh chân chạy tới, trông thấy máu mũi Shinichi chảy ròng ròng.

“Nào, Shinichi…” Kerenann vén lưới ra đi tới bên chỗ cậu, nâng cằm cậu lên để cậu ngửa đầu, “Tôi đưa cậu đến WC rửa nhé!”

Eva cũng đi qua đưa khăn mặt cho cậu, “Ban nãy thất thần cái gì thế hả? Sao lại không tập trung? Hễ bóng của mỹ nữ là anh lại không tránh được là dư lào?”

Shinichi muốn cười nhưng xương mũi lại nhói buốt cơn đau.

Kerenann bèn dìu cậu đến WC ngoài sân bóng.

Dòng nước rửa nhạt đi sắc đỏ thẫm, Shinichi chống tay hai bên bệ rửa tự ngắm mình trong gương mà oán nhỏ, “Hên là chưa có gãy mũi.”

Kerenann đứng bên đưa khăn mặt tới, cười bảo, “Đúng vậy, cái mũi đáng yêu như vậy mà bị gãy thì rầu lắm thay.”

“Ừm?” Shinichi vừa lau mặt vừa than thở, “Tôi đâu phải con nít, dùng từ đáng yêu để tả đâu có hợp.”

Khóe miệng Kerenann lại vẽ lên ý cười, hắn đổi sang một tư thế thoải mái hơn tựa vào bệ rửa, ánh mắt như nước lướt hờ qua thân thể Shinichi, “Cậu biết không, cuối tuần này CK[5] mời tôi quảng cáo đồ lót nam cho bọn họ.”

“Tốt quá rồi còn gì.”

“Nhưng mà tôi đã từ chối.”

“Sao lại vậy?” Với tiếng tăm của Kerenann hẳn có thể đòi được một cái giá cao ngất ngưởng ấy chứ.

“Bởi vì là… Đạo diễn yêu cầu tôi mặc đồ lót sau đó để nước ướt sũng toàn thân tôi, như thế mọi ‘đường cong’ cái chỗ kia của tôi sẽ đập vào mắt toàn bộ thế giới mất.”

“Thật không ngờ anh lại thẹn thùng như vậy.” Shinichi buồn cười đưa tay vỗ vỗ ngực đối phương.

Lại đâu dè đối phương duỗi tay, ngón tay sượt qua hai điểm nhô trước ngực cậu, hóa ra vừa rồi rửa mặt, nước đã làm ướt ngay trước ngực một mảng lớn, thậm chí ngay cả màu sắc cũng gần như lộ liễu thấu qua lớp áo T-shirt.

“Tôi nghĩ hiệu quả đạo diễn muốn chính là như này này.” Tầm đầu Kerenann bỗng nhiên nghiêng đến bên tai Shinchi, “Gợi cảm tới độ thúc tình.”

Cơ hồ là theo phản xạ, Shinichi thụt lùi ra sau vài bước, thần tình cảnh giác nhìn đăm đăm đối phương.

“Hahaha~” Kerenann nhếch môi cười, tiếng cười lẩn vẩn hoài trong WC, “Phản ứng của cậu dễ thương thật đó!”

Shinichi thở dài sườn sượt, cậu không thích đối phương đùa cợt kiểu này, đặc biệt khi hơi thở của hắn phả vào trong lỗ tai cậu…

Đột nhiên, cậu lại nhớ tới hồi cậu còn chưa dọn về ở chung với Eva, Ares đặt cậu nằm xuống giường, cúi xuống kề sát lỗ tai cậu mà nói.

Rốt cuộc mình bị làm sao thế này?

Chẳng lẽ mình bị chứng hoang tưởng?

. / .

Chú thích:

1. Tường lửa

Trong ngành mạng máy tính, bức tường lửa (tiếng Anh: firewall) là rào chắn mà một số cá nhân, tổ chức, doanh nghiệp, cơ quan nhà nước lập ra nhằm ngăn chặn người dùng mạng Internet truy cập các thông tin không mong muốn hoặc/và ngăn chặn người dùng từ bên ngoài truy nhập các thông tin bảo mật nằm trong mạng nội bộ.

Tường lửa là một thiết bị phần cứng và/hoặc một phần mềm hoạt động trong một môi trường máy tính nối mạng để ngăn chặn một số liên lạc bị cấm bởi chính sách an ninh của cá nhân hay tổ chức, việc này tương tự với hoạt động của các bức tường ngăn lửa trong các tòa nhà. Tường lửa còn được gọi là Thiết bị bảo vệ biên giới (Border Protection Device – BPD), đặc biệt trong các ngữ cảnh của NATO, hay bộ lọc gói tin (packet filter) trong hệ điều hành BSD – một phiên bản Unix của Đại học California, Berkeley.

Nhiệm vụ cơ bản của tường lửa là kiểm soát giao thông dữ liệu giữa hai vùng tin cậy khác nhau. Các vùng tin cậy (zone of trust) điển hình bao gồm: mạng Internet (vùng không đáng tin cậy) và mạng nội bộ (một vùng có độ tin cậy cao). Mục đích cuối cùng là cung cấp kết nối có kiểm soát giữa các vùng với độ tin cậy khác nhau thông qua việc áp dụng một chính sách an ninh và mô hình kết nối dựa trên nguyên tắc quyền tối thiểu (principle of least privilege).

Cấu hình đúng đắn cho các tường lửa đòi hỏi kĩ năng của người quản trị hệ thống. Việc này đòi hỏi hiểu biết đáng kể về các giao thức mạng và về an ninh máy tính. Những lỗi nhỏ có thể biến tường lửa thành một công cụ an ninh vô dụng.

Tường lửa làm nhiệm vụ bảo vệ:

Tường lửa ngăn phần mềm gián điệp:

2. Tên lửa hành trình chiến lược

thực sự mà nói thì tớ không rành lắm về vũ khí và quân sự, tìm hiểu về cái tên lửa này thì hầu như không thấy thông tin đầy đủ và xúc tích, chỉ có lắt nhắt rời rạc. Đọc chán đọc chê thì có thể tóm gọn sơ sơ về nó như này: Nó là 1 loại vũ khí tên lửa có cánh, tầm bắn rất xa, cỡ 300-5000 km, có trang bị đầu hạt nhân với lượng nổ từ vài trăm kiloton đến vài chục megaton :-ss

.

3. Caucasus là một khu vực địa lý nằm ở biên giới giữa châu Âu và châu Á. Nơi đây có dãy núi Kavkaz, bao gồm ngọn núi cao nhất châu Âu là núi Elbrus.

.

4. “Đèn tiết kiệm” ám chỉ những người biết điều, hiền lành, không gây sự. Khi nó đã đi kèm thành cụm “Không phải đèn tiết kiệm” ý nói về những kẻ khó chơi, khôn khéo. Cụm từ này đã lưu hành rộng rãi từ văn học, điện ảnh, kịch và cả ngôn ngữ thường ngày của người dân Tung Của.

.

5. Clavin Klein (tắt là CK) là nhãn hiệu thời trang được thành lập năm 1968 bởi nhà thiết kế người Mỹ Calvin Klein, công ty được đặt trụ sở ở Midtown Manhattan, New York.

hohoho mình thích underwear CK lắm đó =)))))))))))~

này thì underwear ướt làm lộ “đường cong chỗ đó” của anh rứt-ngầu này, đề nghị các bạn để ý không xem nơi đông người =)))))))))))))))))~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui