Kerenann đã ra khỏi WC, để lại Shinichi choàng khăn mặt đứng yên chỗ cũ.
Sau đó, Lydia và Amanda đấu một trận đơn nữ nữa, Eva thì tiếc ơi là tiếc, còn nửa đùa nủa thật rằng nếu không phải vì nhóc con trong bụng, cô cũng xông pha ra chiến trường luôn rồi. Những lời này nói ra, Shinichi không kìm được mà tự mình tưởng tượng, nếu trái bóng đập trúng cậu ban nãy là do Eva phang tới… Giờ dễ khi cậu đang phải ở bệnh viện chụp cộng hưởng từ hạt nhân[1] cũng nên…
“Nghĩ ngợi gì vậy? Tôi cùng lắm cũng chỉ là đùa chút thôi mà, giận ư?” Tay Kerenann huơ huơ mấy bận trước mặt cậu, gọi thần trí cậu phục hồi trở lại.
“…” Shinichi trề môi, “Cũng hơi giận.”
“Rồi rồi…” Kerenann giơ hai tay đầu hàng, đoạn đưa cậu một lon Coca, “Coi như tôi xin lỗi cậu nhé, chấp nhận không?”
Shinichi cười cười, nhận lon Coca nọ, khoảnh khắc mở lon, dường như cậu nảy ra ý định gì đó, song vẻ mặt vẫn một mực bình thản như cũ, tu hết lo Coca.
Chơi tennis xong, bốn người đi ăn ở ngay nhà hàng câu lạc bộ rồi ai về nhà nấy.
Shinichi mang theo lon Coca kia về phòng mình, ngoài cửa còn văng vẳng tiếng hô của Eva, “Ê —— nhớ tắm đó!”
Cười khổ, Shinichi cũng lớn tiếng đáp lại, “Biết rồi —— Nữ hoàng ơi ——”
Nghi ngờ và phỏng đoán vốn không phải tác phong của cậu, lại còn phí phạm thời gian lẫn óc não, thà rằng sử dụng phương pháp nhanh gọn lẹ nhất gỡ bỏ mối nghi vấn của mình luôn đi thì hơn. Thế là Shinichi rút điện thoại, gọi vào số của nhân viên FBI Monica.
“Chà, cậu Kobayakawa, lâu không gặp nhỉ…” Monica nghe thấy là tiếng cậu thì phấn khởi lắm, thế rồi lập tức ý thức được điều gì, “Ares lại gửi vỏ đạn cho cậu ư?”
“Tôi gọi điện thoại cho cô quả thực là có liên quan Ares, nhưng không phải do hắn gửi đồ cho tôi.”
“Thế thì là chuyện gì?”
“Còn nhớ vân tay Ares mà các cô thu được ở căn hộ của tôi không?” Shinichi he hé miệng nhìn chăm chăm lon Coca trong tay, “Tôi muốn gửi cho cô một lon Coca, mong cô có thể đối chiếu xem trên thân lon liệu có… vân tay Ares không nữa.”
“…” Trong điện thoại Monica quả nhiên ngơ người, trả lời tức khắc, “Không thành vấn đề, nhưng mà giờ tôi đang ở Boston, tối ngày kia mới về New York, cậu cứ gửi đến văn phòng tôi trước đi rồi khi nào tôi về sẽ tiến hành đối chiếu vân tay ngay.”
“Cám ơn cô nhiều.” Shinichi cúp điện thoại, chuẩn bị đầy đủ để sáng mai gửi lon Coca đi.
Song song lúc ấy, Elle vốn quỳ rạp trên đất tính tính toán toán ròng rã một ngày một đêm bất thình lình thở phào nhẹ nhõm. Takaomi ngồi trước máy tính nhận lấy tờ giấy cuối cùng, lạch cạch gõ bàn phím, đoạn hưng phấn kêu tướng lên, “A! Chính là nó! Chính là nó!”
Akinobu và Kenwa đang ngồi đánh cờ vua cùng đồng thời ngẩng đầu, con mắt Takaomi mở thật to, nhanh nhẹn nhập đáp án, ‘tích’ một tiếng nho nhỏ, văn kiện đã được mở ra bao gồm đầy đủ bảng biểu, hình ảnh lẫn cả đơn mẫu hợp đồng.
Elle cũng nằm gục xuống trước máy tính, nhìn thấy những hình ảnh dần dần hiển hiện ra, cô bé không khỏi sợ hãi than nhẹ, “Lá gan Lucerne cũng lớn dữ quá… Thứ này… Thứ này… Chúa ơi… Lại còn cả tên lửa đánh chặn[2] lẫn tên lửa FOF[3] nữa!”
“Nếu tuồn số tư liệu này cho Interpol, thật chả biết Lucerne sẽ xoay xở kiểu gì!” Takaomi gần như là đập bàn nhảy dựng.
“Vậy gửi cho Interpol đi.” Ánh mắt Akinobu chuyển về hướng bàn cờ, “Kenwa, trong vòng mười nước đi nữa, tôi sẽ ăn Vua của cậu.”
“Không thể nào? Lại là cậu thắng á?” Lông mày Kenwa nhăn tít lại thành hình chữ bát (八) nhưng lại không có tí vẻ ủ rũ nào cả.
“Gửi cho Inter… pol?” Takaomi ngoái lại sang phía ông chủ của nó.
“Ừ, gửi thẳng cho cái ngài Valentine kia ấy.” Akinobu gõ tay xuống mặt bàn, ý nhắc đã đến lượt đi cờ của Kenwa.
Takaomi cười sằng sặc, gõ liên hồi lên bàn phím, “Đúng đúng, cái ông Valentine đó chắc chắn sẽ giống con cẩu tổ chảng nhất ngoạm chặt Lucerne không tha, cho dù không cắn chết lão già cũng sẽ làm lão phải chảy máu hơi bị nhiều đó!”
Bất chợt, lưng nó bị vỗ cái bộp lên, giọng Elle lảnh lót, “Đúng lắm đúng lắm! Nhất định phải chơi cho lão ta thảm tới bến! Bằng không một ngày một đêm hành hạ em như thế này uổng phí quá rồi còn gì!”
Takaomi phì cười, cô gái nhỏ này cuối cùng cũng chịu chấp nhận nó.
Y xì như Akinobu đã cảnh báo, Vua của Kenwa sau mười nước đi đã bị chiếu tướng, hắn chỉ ung dung tháo kính cười mỉm, “Xem chừng hôm nay cậu đã nhận được một món quà sinh nhật tuyệt vời rồi.”
“Nhưng không phải là tuyệt vời nhất.” Akinobu nhàn nhạt đáp.
Dường như ngầm hiểu được, Kenwa gật nhẹ đầu.
Trong khi Eva đang đứng trước gương mặc thử váy để chuẩn bị ngày mai đi dự tiệc sinh nhật Akinobu thì Shinichi đột ngột đẩy cửa vào phòng.
“Ê ê ê!” Âm giọng cô nhất thời cao vút thêm tám quãng, “Đành rằng quan hệ hai chúng ta gắn bó tới độ có thể xuyên thủng một cái váy, nhưng anh không thể gõ cửa trước rồi hẵng vào được hay sao!”
Shinichi soạt một tiếng mở báo ra, giơ ra cho Eva nhìn, “Xem đi! Xem đi! Lucerne vì bị tình nghi tội buôn lậu tên lửa phi pháp mà đang bị Interpol điều tra đó!”
“Thật hay điêu vậy!” Eva giựt phắt tờ báo qua, “Êu ơi, chủng loại lẫn biểu giá không sót tẹo gì bị phơi trần ra hết thế này, tình hình đợt này căn cứ xác thực Interpol nắm được trong tay tỉ mỉ hơn nhiều so với hồi điều tra em với anh Saionji lắm á!”
“Chưa cần biết lần này Lucerne có thể thoát thân hay không…” Lời Shinichi còn chưa dứt, Eva đã nhanh nhảu chộp lấy di động.
“Ngài Beruili ơi? Cổ phiếu tập đoàn Lucerne tầm này chắc đang rớt giá thảm hại phải không? Chúng ta có nên mua vào không nhỉ? Dạ? Anh Saionji đã nhắn trước với ngài rồi ạ? Jefferson và Saionji cùng thu mua chung ư? Hay quá!”
Shinichi đành ngồi xuống bên giường mắc cười nhìn Eva đang nhảy tưng tưng.
Tắt điện thoại cái là Eva quay đi nhìn cậu, kế đó là vẻ mặt lấy làm lạ lùng, “Anh Saionji kỳ diệu thật đấy… Trước khi tin tức được đăng tải, anh ấy đã nhắn nhủ trước với ngài Beruili rằng hôm nay cổ phiếu tập đoàn Lucerne rất có thể sẽ rớt giá trầm trọng rồi!”
Shinichi chỉ đơn giản cầm tay cô mà bảo, “Anh tưởng em muốn Lucerne phải chịu cảnh chung thân trong tù hơn chứ.”
Eva hít sâu một hơi, ngả vào lòng cậu, “Anh cho rằng em vẫn còn là trẻ con sao, dù Lucerne có bị bỏ tù nhưng lão vẫn là kẻ thao túng đích xác đằng sau tấm màn của tập đoàn Lucerne, muốn giáng cho lão đòn trí mạng thì phải là làm sao cho lão phá sản được cơ… Shinichi, có phải anh cảm thấy em hoàn toàn đã không còn hiền lành như trước nữa rồi hay không?”
“Còn phải xem em định nghĩa cái sự hiền lành đó như nào nữa.” Cậu vỗ vỗ lưng cô, thủ thỉ, “Sự quyết định này của em hễ ai là dân làm ăn buôn bán cũng sẽ đều thế mà thôi, vả lại em chẳng thuê sát thủ đi khử đối thủ như lão đã là ‘hiền lành’ chán rồi, đúng chưa?”
“Cám ơn anh.”
“Ừm, nhưng Eva này… Làm sao mà em càng ngày càng nặng ra vậy?” Shinichi hỏi ghẹo.
Không ngoài dự đoán, Eva tung luôn cho cậu một cú đấm vẹo cả mặt đi, “Dớ dẩn, kiểu gì thì kiểu cũng năm tháng rồi còn gì, không nặng sao cho được!”
“Hôhô, mai nhớ đừng có đi guốc đó, đau chân em thì kệ em, cơ mà ngã ảnh hưởng đến đứa bé thì không ổn đâu à ~”
Eva liền liếc một phát sắc lẻm qua cậu, “Yên chí đê, ngã là ngã thế nào!”
Akinobu vừa mới kết thúc buổi họp thảo luận vấn đề thu mua tập đoàn Lucerne. Về đến nhà, chỉ kịp lôi chai nước khoáng ra khỏi tủ lạnh đã thấy chuông cửa reo, một nhân viên chuyển phát đứng sẵn ngoài cửa. Ký nhận xong rồi, Akinobu nhìn đến địa chỉ và tên người gửi, nơi đó để trống không, lại nhìn nhìn sang tin nhắn đính kèm, trên đó có viết Happy birthday, thoáng mấp máy miệng, thảng suy tư vài giây, vành môi bất giác nhướn hé khe khẽ.
Bóc lớp bọc bên ngoài, ở trong là một hộp nhung đen nhỏ xinh, chầm chậm mở, bên trong chiếc hộp là một cái kẹp cravat đính đá mặt trăng[4] nằm lẳng lặng, ánh sáng lấp lánh ưu nhã tỏa ra không hề thua kém vẻ lộng lẫy của trăng đêm, thoạt trông lạnh lẽo mà lại tiềm tàng một vẻ sâu sắc vi diệu.
Đầu ngón tay Akinobu lướt qua bề mặt viên đá, kỹ càng miết miết, đoạn rút di động từ trong túi ra, bấm một dãy số.
“Tôi nhận được quà của cậu rồi.”
Mà lúc này Shinichi đang ngồi xem phim hài bên máy tính, đúng ngay khúc cười đến long trời lở đất thì di động kêu, cậu không chần chờ nhiều mà nhận điện thoại, khoảnh khắc giọng nói Akinobu truyền đến, Shinichi xém chút nữa là ngã dúi dụi từ trên ghế xoay xuống đất, vất vả lắm mới giữ được thăng bằng, cậu có phần buồn cười hỏi, “Sao lại biết là tôi?”
“Tôi nhận ra được chữ cậu.”
Shinichi gãi đầu, thở dài thườn thượt, “Cậu sẽ không coi nó là rác mà vứt đi chứ?”
“Là báu vật đấy.” Akinobu kẹp điện thoại ở cổ, cười hiền, ngón tay mân mê chiếc kẹp cravat tinh xảo nọ, “Nếu có một ngày tôi chết, nói không chừng còn muốn mang nó thiêu thành tro cùng tôi luôn.”
“Này, không có gì thì đừng ăn nói dở mồm như thế.” Tôi ghét nhất cái giọng này của cậu đó… Cậu đã cho tôi nhiều nhường vậy, mà tôi chẳng qua mới chỉ cho cậu xíu xiu, cậu đã cảm thấy nó quý giá đến ngần ấy.
“Có nhớ tầm này năm năm trước, bọn mình đang làm gì không.” Giọng nói Akinobu trở nên sao mà êm ả, đến mức Shinichi đã vô thức chìm sâu vào xúc cảm của đối phương rồi.
“Tôi cũng không tin cậu còn nhớ rõ bọn mình đang làm gì đâu.” Phim đã được tắt, Shinichi ngả đầu trên ghế, xuất thần nhìn lên trần nhà.
“Cậu với tôi, đấu kiếm đạo tại Nhà chính Saionji.”
“A, là tối đó á hả? Chắc cậu không đến nỗi vẫn còn hậm hực tôi đã đâm trúng cổ cậu tới tận giờ chớ.”
“Bọn mình đã đấu với nhau đến khuya, sau đó bệt xuống đất ngơi nghỉ, tôi ngoảnh mặt lại liền được trông thấy sườn mặt của cậu, đẹp đẽ lắm, yên bình lắm, quá đỗi giống như không nên tồn tại trên thế giới này.”
Shinichi cười phì bảo, “Sao nghe cứ như một nghệ sĩ đang miêu tả Muse[5] của chàng ta thế hở? Tôi cũng đâu phải phụ nữ…”
“Lúc đó, tôi muốn được nói với cậu, ngày mai chính là sinh nhật tôi, liệu cậu có thể cùng tôi đón bình minh được chăng. Chỉ là tôi còn chưa kịp thốt thành lời, cậu đã báo ngay với tôi rằng cậu định sang Mỹ.”
Shinichi sửng sốt, làm sao cậu có thể quên khung cảnh ký ức sau đó, Akinobu đã gắt gao ghìm cậu trên mặt đất như thế nào, suýt chút nữa lại còn…
“Giây phút ấy, tôi bỗng dưng lờ mờ cảm giác tôi sắp mất cậu rồi… À không, hết thảy của cậu cho tới bây giờ có khi nào từng thuộc về tôi đâu, Shinichi.”
“… Cậu đã dọa tôi đó.”
“Ừ, tôi dọa cậu, thế nên kể từ đó cậu bị ấn tượng xấu với tôi, đúng không?”
Shinichi hít một hơi thật dài, nhạt cười mà nói, “Cái cụm ‘kể từ đó trở đi’ không đúng lắm đâu à.”
“Câu trả lời của cậu thật có ý nghĩa an ủi.”
Thế nhưng cậu vẫn cứ làm tôi sợ hãi khôn nguôi như cũ.
Bởi vì tôi không biết liệu tôi có thể cố gắng, băng qua mọi nguy hiểm vì cậu được hay không, liệu tôi có thể vì cậu mà từ bỏ tất cả mọi thứ được hay không.
“Shinichi, cậu đồng ý với tôi một việc.”
“Việc gì vậy?”
“Từ nay về sau cậu đừng tặng đá mặt trăng cho ai khác nữa.”
Shinichi nghiêng đầu, nhẹ nhàng cười mỉm, “Just for you.”
Riêng điều này, tôi tin tôi có thể làm được.
Ares về lại phòng, chớm bật đèn lên đã thấy Medea nằm trên giường hắn, bày ra một tư thế ***y mê người, nếu là đàn ông bình thường dễ máu mũi đã tuôn trào ầm ầm luôn, tiếc thay Ares cũng chả có ý định bị toi cái mạng nhỏ của hắn trên giường.
Vì thế hắn kéo ghế qua, khoái chí ngồi xuống trước mặt Medea, mở lời, “Chị yêu, chắc đến không phải tình tự với ta đấy chứ.”
Medea nhấc tay phe phẩy một phong thư nọ, “Tất nhiên không phải.”
Phong thư màu đen được chìa tới trước Ares.
“Ra là có ‘nhiệm vụ’ à.” Ares mở thư ra, thoáng đọc, tức thì vươn tay che mắt trưng ra bộ dáng nao núng, “Đừng nói thế chớ, nhiệm vụ kiểu này mà Kresha cũng nhận ư?”
Medea ngó lơ, nghịch nghịch lọn tóc xoăn của mình, “Khách hàng trả một lượng tiền khổng lồ.”
“Nhưng mục tiêu không ngon ăn như thế được đâu ~ Bù lấp danh dự cho ta thì thôi khỏi cần, nhưng mà bù cái mạng bé bỏng này của ta thì sao xứng đáng nổi à ~”
Ares trả phong thư lại cho Medea, cô ta móc ra một cái bình nhỏ, phẩy bột phấn lên phong thư, phừng một tiếng lá thư đã bốc cháy, chớp nhoáng đã chỉ còn lại tro tàn, lả tả rắc trên nền đất.
“Cũng nào có biện pháp chi đâu, Kresha còn đang bận kèn cựa với Louis mà.” Medea bĩu môi nói, “Nếu cậu thật sự ngủm, chị sẽ trả thù cho cậu.”
Ares nháy nháy con ngươi, bật ra ý cười lạnh lùng, “Vậy đầu tiên chị hãy sắm sửa quan tài đèm đẹp cho ta đi.”
. / .
Chú thích:
1. Chụp cộng hưởng từ hạt nhân (NMR: Nuclear Magnetic Resonance) là một phương pháp thu hình ảnh của các cơ quan trong cơ thể sống và quan sát lượng nước bên trong các cấu trúc của các cơ quan. Ảnh cộng hưởng từ hạt nhân dựa trên một hiện tượng vật lý là hiện tượng cộng hưởng từ hạt nhân.
Chụp cộng hưởng từ hạt nhân bắt đầu được dùng để chẩn đoán bệnh từ năm 1982. Hiện tượng cộng hưởng từ hạt nhân bắt đầu được 2 tác giả Bloch và Purcell phát hiện năm 1952.
Cụ thể hơn về nó thì có thể vô đây coi.
.
2. Tên lửa đánh chặn nó tương tự như tên lửa chống tên lửa mà tớ có chú thích chap 47 rồi ấy.
.
3. Tên lửa FOF là 1 loại tên lửa tự động.
.
4. Đá mặt trăng là một loại fenpat. Ánh sáng lung linh của nó được gọi là sự ngời sáng hoặc là hiệu ứng ánh trăng, được tạo ra bởi sự mọc xen của hai loại fenpat khác nhau, có các chiết suất khác nhau.
Ở châu Âu, đá mặt trăng là đá mừng sinh nhật trong tháng sáu. Còn ở Mỹ, nó có cùng danh hiệu chung với alexandrite và ngọc trai. (tự hỏi phải chăng Akinobu sinh tháng 6? o.o”)
Đá mặt trăng đẹp thường hiếm, trong khi đó đá chất lượng thấp hơn thì lại có nhiều và giá khá rẻ.
Đá mặt trăng có thể có nhiều màu. Đá thường không màu, trắng hay xám phớt xanh nhạt có hiệu ứng ngời sáng màu trắng hay xanh. Những màu khác như nâu, vàng, lục hay hồng xanh thì hiếm hơn. Đá từ trong suốt đến trong mờ. Đá mặt trăng đẹp nhất thì có độ trong cao, không màu, ngời sáng màu xanh. Đôi khi đá cũng giống như con mắt ngời sáng.
Đá thường được cắt theo dạng ovan cabochon để đạt hiệu ứng ngời sáng tối đa. Đôi khi chúng cũng được chạm thành hình mặt người nằm trong mặt trăng.
Đá được khai thác ở Sri Lanka, miền nam Ấn Độ, Miến Điện, và Mexico.
1 vài kẹp cravat đính đá mặt trăng các loại màu:
và theo như tả trong truyện thì loại đá Shinichi tặng Akinobu là loại đẹp nhất rồi =))))))))))) loại màu như ảnh trên cùng truyện ý =))
.
5. Theo thần thoại Hy Lạp, những vị Muse, thường gọi là Muse thần nàng thơ gồm mấy nữ thủy thần chị em. Những nữ thủy thần này thường được nhắc đến với những con suối trên núi Helicon và núi Parnasse.
Ngày nay, trong tiếng Anh chẳng hạn, Muse là biểu tượng của ngẫu hứng sáng tác thơ, văn, nhạc, họa, kịch, v.v…