Eva đứng trước gương chỉnh lại búi tóc, váy dài tím nhạt tản ra một vẻ thùy mị thướt tha, gò bụng nhô lên càng gợi vẻ người mẹ.
“Trông em thế nào?” Cô ngoảnh đầu lại hỏi Shinichi đang ngồi cách đó không xa.
“Phụ nữ trên thế giới này không ai đẹp bằng em cả.”
Shinichi cười cười, để cho Eva khoác lấy tay, hai người lái xe đi tới bữa tiệc ở trung tâm triển lãm quốc tế Fair.
Áng chừng tiệc sinh nhật này tầm cỡ tương đối rầm rộ, mọi nhân vật tiếng tăm thuộc giới vận tải trừ bỏ Lucerne đang bị Interpol điều tra thì phải nói là quy tụ đầy đủ hết, hơn nữa gần đây Akinobu còn hợp tác với quân đội Mỹ phát triển hạng mục tên lửa, góp mặt trong bữa tiệc gồm cả hai vị Thiếu tướng cùng một vị Trung tướng, độ an toàn của bữa tiệc sinh nhật bởi lẽ đó lại càng nghiêm mật bội phần.
Kerenann dắt Lydia đến tiệc, thoáng đánh giá mấy tay vệ sĩ áo đen đang không ngừng quan sát khách mời, hắn bật cười bảo, “Lydia, ngay cả cửa kính cũng thay hết thành kính chống đạn kìa, ngắm bắn từ xa là vô vọng rồi. Chỉ có thể tìm cơ hội tiếp cận Saionji thôi.”
“Chị đây chỉ có thể chúc cậu may mắn.” Lydia vỗ vỗ Kerenann rồi tách riêng đi tới chỗ nhóm các danh viện thục nữ, kế đó đương nhiên toàn là những chủ đề duy nhất chỉ có giữa phụ nữ lẫn phụ nữ với nhau mà thôi.
Kerenann tao nhã mỉm cười, vừa xoay người liền bắt gặp Shinichi cũng đang đưa Eva bước vào hội trường. Hắn không trực tiếp tiến lên bắt chuyện mà lại chậm rãi di chuyển giữa đoàn khách khứa, không ngừng biến hóa góc độ thưởng thức đầy nghiền ngẫm mỗi một nét mặt của Shinichi.
Lúc này, nhân vật chính của bữa tiệc cũng đã xuất hiện. Đầu tiên là vị Trung tướng kia lên sân khấu nói một đoạn chúc mừng dí dỏm, mọi người đều cười vang, tiếp theo Akinobu cũng lên sân khấu nói vài câu đơn giản, đại ý là hy vọng mọi người hôm nay hãy gạt công việc bộn bề qua một bên mà tận tình vui vẻ.
Shinichi nâng tầm nhìn, đoạn trông thấy chiếc kẹp cravat đính đá mặt trăng đang lấp lánh trước ngực y, cậu hiểu ý, cười.
Tiếng Champagne bật nút rộn rã tựa thể loạt súng chào mừng long trọng, hương thơm rượu vang đậm đà nhuốm đẫm bầu không khí, những bản dương cầm trứ danh du dương tuôn chảy bởi bữa tiệc này lại thêm đượm phần thanh cao.
Eva không có qua bên chỗ nhóm phụ nữ đứng chụm với nhau kia mà là chọn một góc khuân khuất lẳng lặng ngồi nếm thức ăn ngon.
Mới chớm ngồi xuống đối diện với Eva, di động trong túi Shinichi đã réo, mở ra xem thì là điện thoại từ Monica. Lòng cậu rúng động, cái linh cảm chân thực này khiến từng ngón tay cậu run lên lẩy bẩy. Khẽ gật đầu với Eva ý nói mình có việc, Shinichi cầm di động đi đến khu vực phòng nghỉ cho khách, tình cờ phòng đầu tiên rõ ràng có một đôi ở sẵn bên trong… Hai phòng khác hình như cũng có người đang trao đổi công việc. Nói gì thì nói dù sao đây cũng là một dịp tốt đẹp để gặp gỡ những nhân vật tai to mặt lớn giới kinh doanh mà.
Thế là Shinichi đành phải ra hành lang ngoài hội trường, lôi di động gọi lại cho Monica.
“Sao rồi?” Thời điểm thốt ra, cậu cảm giác quả tim cậu tựa hồ muốn vọt cả ra khỏi ***g ngực.
“Vân tay trên lon Coca quả đúng là vân tay của hắn.”
“Cô khẳng định chứ?” Shinichi cắn chặt răng, tự dưng cậu cực kỳ phẫn nộ, gã khốn kiếp đó hóa ra lại nhởn nhơ ngay trước mặt cậu thôi, cùng cưỡi ngựa, cùng đi ăn, cùng chơi tennis, hắn cứ như vậy mà kín kẽ thâm nhập vào cuộc sống của cậu, tựa như đang bí mật tiếp cận con mồi của hắn vậy.
“Match 100%.” Monica dường như cũng đang ẩn nhẫn, “Nói tôi biết, vân tay trên lon Coca đó là?”
“Abel…” Lời còn chưa kịp nói xong, có người đã giữ lấy di động, xương cổ cậu cũng bị bóp mạnh thình lình, vô phương nhúc nhích.
.
“Alô… Alô… Cậu Kobayakawa?” Tiếng gọi của Monica dồn đến tới tấp, ngón tay đang giữ di động nhẹ nhàng bấm một cái, di động liền bị tắt đi.
“Cưng yêu, không cần quay lại.” Cái điệu thích chí thường trực của Ares vang lên từ trên đỉnh đầu Shinichi.
“Đồ khốn nạn!” Shinichi thúc khuỷu tay ra đằng sau, song ngón tay đang bóp chẹt xương cổ cậu chỉ càng thêm mạnh bạo, cơn đau khiến cho sức lực cậu trở nên ỉu xìu hết.
“Hoặc là giờ đi theo anh, hoặc là em định chạy ngược lại vào đại sảnh yến hội để đẩy tiểu thư Woolf xinh đẹp của em vào đường chết?” Ngữ điệu Ares êm dịu, nghe vào tai như tiếng thỏ thẻ của tình nhân, thế nhưng Shinichi thấm thía được sâu sắc cảm giác uy hiếp như con dao sắc nhọn kề sát ngay sau lưng mình.
Nắm chặt tay thành đấm, cậu chỉ có thể để mặc Ares áp sau lưng cậu đi về lối thoát hiểm, mở cửa ra, hai người dọc theo cầu thang đi xuống.
“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Giọng nói Shinichi bởi phẫn nộ mà run nghẹn, nếu có thể cậu thật muốn quay phắt lại đập tan nát cái mặt Ares.
“Em đa nghi quá đi, cưng ơi.” Ngón trỏ Ares nhẹ nhàng trấn an phần da thịt nơi gáy cậu, “Anh vốn dĩ chỉ muốn cứ thế được nồng thắm ở bên em thôi mà.”
“Ngươi định đùa cợt gì nữa? Người coi tất cả mọi người trên đời này đều ngu xuẩn hết sao? Đừng có nói cái kiểu ‘ở bên ta’ nữa, thật ghê tởm.” Bấy giờ bọn họ đã đi xuống một sảnh tiệc chưa tổ chức bên dưới tiệc của Akinobu hai tầng, Ares mảy may không nói gì cả, chỉ đơn giản đẩy Shinichi tiến vào một gian phòng nghỉ trống không, đóng cửa lại, sau đó bịch một tiếng Shinichi cảm giác mình ngã xuống sofa, mà Ares thì tựa vào cửa, khóe miệng tủm tỉm ý cười nhìn Shinichi ném qua cho hắn ánh nhìn hung dữ như lưỡi dao.
“Làm sao? Ngươi tính giết ta diệt khẩu?”
“Hahahahahah…” Ares khoanh tay cười há há đến nỗi nước mắt cũng ứa cả ra, ngay tại khắc ấy, Shinichi nhanh nhẹn thò tay vào trong túi áo lục lọi, thế mà phát hiện trong túi rỗng tuếch.
“Gì vậy, em tìm nó sao?” Ares nhấc tay lên, một khẩu lục đường kính 9mm khẽ khàng ve vẩy quanh ngón trỏ hắn, Shinichi thở gấp, phỏng chừng là đã bị thuận tiện rút ra thời điểm mình bị đẩy vào.
“Tay ngươi cũng nhanh thật.”
“Nếu không nhanh, khéo anh đã chết cả trăm ngàn lần rồi ấy chứ.” Ares từ tốn bước gần tới cậu, khom người xuống, “Em nói xem, anh nên làm gì với em đây?”
Shinichi không chút nào né tránh xoáy ánh nhìn thẳng vào hắn, giây lát vươn tay chặn lấy tay phải đang cầm súng của Ares, cậu đồng thời bổ tay kia về phía xương sườn, đối phương nghiêng thân đi, một tay ngoặt tay cậu, lôi Shinichi từ sofa lên kéo đến một cái giá mắc áo kim loại cố định trên nền nhà.
Shinichi đá vào bắp chân hắn, đối phương ung dung tránh đi, chỉ nghe thấy cạch một tiếng nhỏ, tay trái cậu đã bị còng gọn lỏn rồi, Shinichi lại bị Ares mạnh mẽ kéo đi, lại một tiếng cạch giòn giã nữa, đầu còng bên kia liền ngoắc ngay vào giá mắc áo.
Ares buồn cười đứng cách cậu không xa, nhìn cậu cố công cố sức giương tay muốn túm hắn, đáng tiếc ngón tay vươn đến cách áo hắn 3cm nữa thôi là đã không tài nào rướn xa thêm được nữa rồi.
“Cưng của anh, dáng vẻ cố gắng muốn được chạm vào anh như vậy của em sẽ làm anh nghĩ rằng em yêu anh hết xảy luôn đó ~”
“Ares! Ares!” Shinichi hét váng, giá kim loại bị cậu kéo vang lên leng keng leng keng, song cũng chỉ lung lay đôi chút thôi chứ không có dấu hiệu gì tách ra cho được.
“Bộ còng này đắt lắm đấy, không ít thằng thừa tiền máu me SM phải đi đặt làm đặc biệt đâu ~” Ares thong thả bước đến bên cửa sổ, móc một cái chìa khóa từ trong túi ra, mở cửa sổ, ngay trước mặt Shinichi dứt khoát ném phắt.
“Ngươi nhốt ta ở đây rốt cuộc là vì làm sao ——” Shinichi nổi đóa, rống.
“Suỵt ——” Ngón trỏ Ares đặt lên môi, “Em gào lớn như vậy hòng dụ bọn vệ sĩ tầng trên xuống chứ gì?”
“Tốt nhất ngươi nên giết ta đi! Bằng không ta nhất định sẽ gào cho đến khi có người phát hiện ra ta mới thôi!” Shinichi ra chiều định rống to lần nữa, đối phương lại đột ngột nhoáng tới trước mặt cậu. Còng tay leng keng bị kéo đến đỉnh giá áo, Ares moi từ trong túi ra một viên thuốc nhỏ.
“Còn nhớ nó không? Lần trước em cũng phát hiện ra anh ở đây, anh để em nuốt nó xong là em hết đường nói năng được gì nữa.”
Chớp nhoáng, Shinichi lập tức im bặt miệng, dữ dằn lườm cái mặt nhàn nhã của Ares, đối phương lại chỉ cười bảo, “Anh thích nhất ánh mắt em nhìn anh.”
Shinichi quay mặt đi luôn, cắn răng âm thầm, chết tiệt, tất cả bảo vệ đều tập trung hết lên tiệc tầng trên rồi, tầng này căn bản không có ai đi tuần hết.
“Có điều nếu em vẫn cứ gào lớn thế này, gay go là sẽ có người tìm thấy em thật đây, sợ rằng ‘nhiệm vụ’ của anh sẽ bị ảnh hưởng mất.”
Nhiệm vụ? Ares định giết ai?
“Em vẫn chẳng chịu nhìn anh gì cả, anh xót xa chết mất ~”
Ngươi mà biết xót xa thì ngươi đã chả phải là Ares Helsing!
“Shinichi…” Từ ngữ điệu bất cần đời, giọng nói Ares đột nhiên trở nên mềm mại hẳn, hắn đưa ngón tay lên vén tóc bên tai cho cậu, nhưng với sự đụng chạm của hắn cậu lại bài xích đến cực điểm, cậu quay đầu đi, Ares vẫn không để bụng quá, ngón tay vuốt ve nhè nhẹ qua da thịt nơi cổ cậu, “Em hãy ngoan ngoãn đứng nguyên đây đi.”
Nằm mơ! Cho dù có phải chặt đứt tay ta cũng phải thoát ra ngoài!
Ares đột ngột đứng lên, túm cậu đến. Ngoại trừ tay trái vẫn còn đang bị còng dính trên giá áo, cả người cậu cứ thế bị đối phương ôm trọn vô lòng. Còn chưa kịp phản ứng, bờ môi đối phương đã phủ trùm lên, Shinichi ưỡn đầu muốn né tránh, xoang mũi dật ra tiếng ậm ừ như là chọc ghẹo, phiến lưỡi nồng nhiệt của đối phương liền theo đó len vào.
Shinichi ra sức kháng cự, tay phải còn tự do bóp lấy cạnh thắt lưng đối phương. Như đã sớm phán đoán, một tay Ares giữ chặt lấy cổ tay cậu, sự xâm nhập vào vòm miệng càng lúc càng buông thả, viên thuốc nhỏ cứ thế từ trong miệng Ares được đẩy vào miệng Shinichi. Shinichi muốn nhè nó ra ngoài, dè đâu bàn tay Ares lại trượt theo lưng cậu xuống tới bên hông, thậm chí cách một lớp quần Tây còn trắng trợn nắn nắn gò mông cậu, đầu ngón tay cực độ đẫm tình quẩn quanh nơi cửa vào, Shinichi bị căng thẳng, lưỡi Ares lại còn đảo qua cạnh bên lưỡi cậu, theo bản năng cậu nuốt ực xuống, viên thuốc cũng cứ thế mà bị nuốt chửng theo.
Ares lui ra khỏi khoang miệng cậu, nhìn Shinichi kinh hãi móc cổ họng bằng tay phải, bộ phận phát âm của cậu dường như đã chệch đường khỏi sự kiểm soát của trí não, bất luận có gồng sức thế nào chăng nữa cũng ú ớ vài tiếng được mà thôi, thử đi thử lại bao lần kết quả cũng chỉ có vậy!
Cậu ngẩng đầu, bắt gặp Ares đã ngồi trở lại ghế sofa, đối phương cười nhàn nhạt và nói, “Nó chỉ có thể làm tê liệt sự khống chế não bộ với âm thanh của em tạm thời, anh đảm bảo hai tiếng đống hồ nữa là em lại có thể thoải mái tán gẫu như cũ.”
Ta không nói được cũng không vấn đề gì, chủ yếu là… Mục tiêu của ngươi tột cùng là ai!
Ares đút khẩu súng lục lấy từ Shinichi vào túi áo, ngón tay vuốt qua gờ lông mày cậu, “Nói thật thì, anh cũng chả muốn đối phó với y tẹo nào đâu. Căn bản trên đời này, trừ y ra, em có ở bên ai anh cũng đều lo lắng lắm. Chỉ có điều đáng tiếc, nếu đây là nhiệm vụ, anh chắc chắn phải dọn dẹp y đi mà thôi.”
Một khắc ấy, con ngươi Shinichi giãn lớn.
Mục tiêu của Ares là Akinobu!
Cậu lại càng thêm phát điên giật lia lịa cái còng, giá mắc áo bị rung cho không thua gì động đất.
“Cưng à, đừng phí sức. Bởi lẽ trước khi em thoát được ra, ắt hẳn anh đã giải quyết xong y rồi.” Ares hờ hững cười, đóng cửa phòng lại, Shinichi dỏng tai nghe tiếng nện chân của hắn ngày một dần xa, cảm giác nhịp đập trái tim cậu cũng bị đối phương mang theo cùng rồi.
Không thể! Tuyệt đối không thể! Ta sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào làm hại cậu ấy!
Không ai được phép làm hại cậu ấy!
Shinichi liều mạng muốn rút tay trái ra khỏi chiếc còng, hiềm nỗi dù nó đã cứa cả vào da thịt cậu, máu chảy men theo vành còng nhỏ giọt, nhỏ giọt xuống, tay trái cậu vẫn bị giam cầm vô pháp giãy thoát.
Cớ sao lại thế này!
Lần đầu tiên cho rằng tay mình sao mà quá thừa thãi, Shinichi thật muốn cứ thế mà bẻ gãy nó luôn.
Thế rồi, cậu trông thấy chỗ lúc trước cậu và Ares giằng co cách không xa, móc chìa khóa đã bị rơi xuống, trên đó có con dao quân đội Thụy Sĩ dạng gấp[1], lưỡi dao bén ngót, chỉ cần mình đủ quyết tâm, chém đứt được tay trái cũng không thành vấn đề nữa rồi!
Shinichi oằn người xuống, còng tay trượt từ trên giá áo leng keng rơi xuống mặt đất. Cậu dán rịt thân thể xuống đất, xoãi dài chân đi khều cái móc chìa khóa kia, cơ thể đã bị căng giãn tới cực hạn, chỉ là mũi giày cậu vẫn còn cách cái móc khóa kia phải đến 4-5cm nữa.
“What’s the funking ***!” Đáy lòng cậu ngấm ngầm chửi bậy.
Shinichi cuống tới độ mặt mày đỏ bừng, mồ hôi nhễ nhại chảy dọc xuống từ thái dương, cậu kiên quyết ép sít sao thân mình xuống đất, còn một đoạn nữa thôi một đoạn nữa thôi.
Ares đi ra ngoài hành lang, trên tay cầm di động của cậu.
Akinobu liên tục đi kính rượu với khách khứa trong hội trường, bạn gái y – Amanda cũng phụ trách chuyện trò với một vài nhân vật tầm cỡ. Kenwa cười tủm tỉm nâng ly đi tới cạnh Akinobu, cụng khẽ, “Chà, sao tôi không thấy Kobayakawa đâu nhỉ?”
Theo phản xạ phóng mắt ra khắp bốn phía, đường nhìn của Akinobu tụ lại trên người Eva ngồi một chỗ tách đám đông, chỉ là cũng không thấy có Shinichi ở cạnh.
Bấy giờ, di động bỗng rung, số điện thoại Shinichi biểu thị trên màn hình, Akinobu lễ độ gật gật đầu với các khách, sau đó liền đi về hướng khu vực phòng nghỉ.
Đóng cửa lại, liền nhận nghe, “Cậu đang ở đâu.”
“Ngươi là hỏi ta, hay là hỏi Kobayakawa đang ở đâu thế?”
Ngón tay khe khẽ run lên, Akinobu lạnh nhạt gằn trả, “Ares Helsing.”
. / .
Chú thích:
1. Dao quân đội Thụy Sĩ
nghe đồn cực sắc, cắt phát đứt luôn O.O” ôi Shinichi anh định làm j` :’((((((((((((((((((