Ý tứ của Tô Hàm đã quá rõ ràng, cô chỉ muốn dọa Chu Hàn.
Nhưng cô lại dùng tính mạng của mình để bức bách Chu Hàn.
Không chỉ cô mà còn cả sự an toàn của Hoắc Tử Kim, anh em Tony Bond và những người khác.
Lúc này, Bạch Hổ, Vô Diện và Dạ Phong cũng không thể đến Đài Sơn.
Chu Hàn biết rõ tác động mà mấy người Chu Xung hợp tác diệt Như Liêt đoàn sở lần trước tạo ra.
Kể từ đó, dù Như Liệt đoàn bị diệt nhưng các thế lực khác ở Cảng Thành cũng sẽ không để ý đến mấy người Tô Hàm.
Dù sao thì súng bắn chim đầu đàn, động tác quá lớn sẽ thu hút sự chú ý.
Một khi bị chú ý, mọi thứ sẽ rất khó xử lý.
Hơn nữa cảm xúc của Tô Hàm rất mãnh liệt, nếu xảy ra chuyện gì, e rằng cả đời này Chu Hàn sẽ không tha thứ cho bản thân mình.
Cuối cùng, Chu Hàn trịnh trọng nói: “Anh hứa với em.
Anh sẽ trở về Cảng Thành ngay lập tức, em ngoan ngoãn chờ anh, được không?”
Chu Hàn nói từng câu từng chữ.
Tô Hàm quá quan trọng với Chu Hàn.
“Được.” Tô Hàm trả lời xong mới tắt điện thoại.
Tắt điện thoại, Chu Hàn lâm vào suy tư.
“Nguyên soái, có chuyện gì vậy?” Chu Tước đến gần quan tâm hỏi.
Chu Hàn quay đầu lại nhìn bọn họ, cười nhẹ, có chút gượng gạo.
“Không sao.” Chu Hàn lắc đầu xua tay.
Nhưng đám người Chu Tước lại thấy Chu Hàn có chút không thích hợp, vẻ mặt Chu Hàn vẫn luôn không cảm xúc, nhưng bây giờ anh lại có vẻ buồn bã.
“Nguyên soái, ngài có gì muốn phân phó?” Tiết Minh Dương lập tức đứng ra tỏ thái độ, bộ dáng nghe lời.
“Tiết, Chu Tước, mấy ngươi trở về bệnh viện trông Tiểu Trân trước.” Chu Hàn do dự một lúc, sau đó gọi một câu: “Huyền Vũ, anh ở lại với Bạch Hổ, Tiểu Bạch.”
“Vâng.” Chu Hàn nói xong, mọi người cung kính trả lời.
“Trưa mai tôi sẽ trở lại.”
Chu Hàn gật đầu hài lòng, nói tiếp: “Lúc đó, tôi hi vọng mọi thứ sẽ như lúc trước khi tôi rời đi, không có bất kỳ thay đổi nào.”
Mọi người cung kính trả lời, tỏ thái độ sẽ nhất định làm được.
Thấy bọn họ quyết tâm như vậy, Chu Hàn cũng yên tâm.
Tuy nhiên, bây giờ anh vẫn không yên tâm về Đường Trường Não.
Hiện tại Đường Minh Minh vẫn chưa giải quyết được vấn đề nan giải này.
Chẳng qua lúc này Chu Hàn cũng không thể để ý quá nhiều, anh cần phải nhanh chóng giải quyết biến cố bên Cảng Thành trước đã.
Chỉ có như vậy bọn họ mới có đủ thời gian giải quyết vấn đề Sinh Tức Đan được.
Chỉ cần Thanh Long trở lại thời kỳ đỉnh phong, Chu Hàn sẽ mang sáu vị chiến thần đi giết hết Tuyết Thành.
Phân phó mọi người xong, Chu Hàn vội vã rời khỏi bệnh viện, đến thẳng sân bay.
Gần sáng máy bay hạ cánh.
Mười phút sau, Chu Hàn đã bước ra khỏi sân bay Cảng Thành.
Lúc này sân bay không có mấy người.
Dù sao thì rất ít người đi máy bay vào thời điểm này, trừ khi có trường hợp khẩn cấp.
Chu Hàn thức trắng đêm nhưng anh không hề cảm thấy mệt mỏi.
Dù sao thì anh còn nhiều việc cần giải quyết, không còn thời gian để ý xem mình có buồn ngủ hay không.
“Hoan nghênh Chu nguyên soái.” Ngay lúc Chu Hàn bước ra khỏi sân bay, một tiếng gọi ầm ĩ vang lên.
Chu Hàn nhìn theo âm thanh thì thấy đám người Hoắc Khai Hà.
Lúc này Hoắc Khai Hà đứng đầu, đằng sau là một nhóm con cháu nhà họ Hoắc.
Hơn nữa, Chu Hàn cũng nhìn thấy không ít gương mặt quen thuộc.
Tô Hàm, Thanh Tú Tú, Kỳ Tiếu Thiên, Chu Xung, Tề Họa Mi và mấy người khác, hầu như tất cả những người quen đều ở đó.
Chu Hàn quét mắt qua đám người quen, khẽ gật đầu.
“Chu Hàn.” Tô Hàm bước nhanh về phía trước, nhào vào lòng Chu Hàn, ôm chặt lấy anh.
“Đã lâu không gặp.” Tô Hàm nghẹn ngào nói.
Chu Hàn hơi sững sờ, anh nặng nề gật đầu nói: “Một ngày dài bằng một năm.”
Chu Hàn nhanh chóng được đám người đưa đi.
Anh chui vào một chiếc xe trong đoàn, đoàn xe mênh mông cuồn cuộn rời đi.
Một màn oanh động này nhanh chóng truyền khắp thành phố.
Lúc này, tất cả mọi người ở Cảng thành đều biết có một nhân vật lớn đến thành phố.
Nửa giờ sau, đoàn xe dừng lại trước biệt thự của Chu Hàn.
Một đám con cháu họ Hoắc túm tụm ở trong biệt thự.
Chu Hàn mang theo một đám người vào biệt thự, vô cùng phong cách.
“Chu Hàn, rượu và đồ ăn đã chuẩn bị xong.” Tô Hàm khéo hiểu lòng người, như chú chim nhỏ nép vào ngực Chu Hàn.
Cô nhẹ nhàng nói: “Anh mệt rồi, đi ăn đã.”
Sau đó, cô dừng một chút, như chợt nhớ ra điều gì đó.
Lập tức nói tiếp: “Cả đêm anh không ngủ ư?”
Chu Hàn gật đầu không nói gì.
Tô Hàm đang muốn trách cứ Chu Hàn không biết chăm sóc tốt cho bản thân, lúc này, Hoắc Lôi lại nói: “Con rể, chắc con không biết, món ăn trên bàn này là con gái mẹ làm cho con đấy.
Nó làm cả đêm mà không để ai giúp.”
Thanh Tú Tú thấy thế lên tiếng phụ họa: “Chúng tôi không có cơ hội giúp đỡ, chỉ có một mình chị Tô làm thôi đấy.”
Chu Hàn nghe những lời này thấy rất cảm động, đồng thời cũng cảm thấy thương Tô Hàm.
Anh quay đầu nhìn người phụ nữ của mình, thở dài nói: “Bà xã, vất vả cho em rồi.”
Đôi mắt Tô Hàm ươn ướt: “Không vất vả, chỉ cần anh thích ăn là được.”
Chu Hàn gật đầu, đau lòng vô cùng.
Ngay sau đó mọi người tiến vào bàn bắt đầu ăn uống.
Qua ba lượt rượu, năm lần gắp, mấy người Chu Xung nói: “Chu nguyên soái, ngài định giải quyết tình trạng khó khăn lúc này như thế nào?”
Hiển nhiên mọi người đều đang chờ Chu Hàn ra quyết định.
“Chất độc trên người của Hoàng Minh thế nào rồi? Đã giải được chưa?” Chu Hàn đột nhiên hỏi, anh không muốn trả lời câu hỏi của Chu Xung.
“Sau khi Hoắc lão ra tay, mọi chuyện đã ổn định.” Hoắc Khai Hà lập tức lớn tiếng trả lời.
Chu Hàn nghe vậy có chút im lặng.
“Chu nguyên soái, phiền phức lớn nhất lúc này là Tuyết thành.” Kỳ Tiếu Thiên và Hồng đại nhân nhìn nhau một cái rồi nói ra một câu.
Kỳ Tiếu Thiên dừng một chút đổi chủ đề: “Chúng tôi muốn đi Tuyết thành với ngài, Nguyên soái.”
“Như vậy ít nhất chúng ta cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.”
Kỳ Tiếu Thiên nói xong, sắc mặt Chu Hàn ngay lập tức trầm xuống.
“Vớ vẩn.”
Anh gắt lên: “Không ai được theo tôi đi Tuyết thành.”
“Lần này đi Tuyết thành tôi chỉ mang sáu đại chiến thần đi.” Chu Hàn kiên quyết nói.
Thấy anh nói như vậy, tất cả mọi người ở đây đều im lặng.
Chu Xung thấy thế đúng lúc lên tiếng: “Nguyên soái, ngài đừng quên, lá thư kia nói rõ cả gia đình ngài cũng phải đi qua đó.”
“Mẹ vợ và vợ của ngài cũng phải có mặt.”
“Nếu là như vậy…”.