Cô ta lên tiếng nhắc nhở một câu: “Hào Đoạt không có ở trong trang viên, anh ấy vừa mới đi ra ngoài, vẫn chưa về.”
Một câu lại để lộ lượng tin tức lớn.
Quan trọng nhất là Hào Diệu Thiến biết mâu thuẫn giữa Chu Hàn và Hào Đoạt.
“Cô chắc chắn chứ?” Chu Hàn lạnh lùng liếc mắt nhìn Hào Diệu Thiến, hỏi một câu: “Cô nói anh ta chưa về thì anh ta chưa về sao?”
Hào Diệu Thiến thầm thở dài, cực giống một người phụ nữ u oán.
Cô hơi ghé sát vào Chu Hàn, phun ra một khí nóng: “Tôi nói anh ấy chưa về là anh ấy chưa về.”
Chu Hàn nhạt nhẽo liếc Hào Diệu Thiến, thấy người phụ nữ này bề ngoài nhìn bình dị gần gũi, không biết trong lòng đen bao nhiêu.
“Đừng tìm cảm giác tồn tại trước Chu mỗ.” Chu Hàn trực tiếp tặng cô ta một chữ: “Cút.”
“Nguyên soái nóng giận quá vậy.” Hào Diệu Thiến mím môi cười khẽ: “Nếu không để Diệu Diệu giúp nguyên soái xả giận nhé.”
“Chát.”
Chu Hàn bất ngờ tát lên mặt Hào Diệu Thiến, không chút lưu tình còn mang theo một loại khí phách.
Chu Hàn không cho phép bất cứ kẻ nào coi thường, vì đây là không tôn trọng bản thân và Tô Hàm.
Anh là đàn ông đã có vợ.
Hào Diệu Thiến bị tát đến lảo đảo, cô ta khó khăn lắm mới ổn định cơ thể, lại không tức giận.
Trên mặt vẫn mang theo nụ cười như cũ.
Hào Diệu Thiến nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt sưng húp, lúc này mới vung mạnh tay xuống.
Một mùi hương tươi mát bay vào mũi Chu Hàn.
Nhưng Chu Hàn trong nháy mắt nín thở, đồng thời nhấc chân đá Hào Diệu Thiến ngã xuống đất.
Anh cao giọng nói: “Đạo hạnh của cô vẫn chưa đủ.” Dứt lời anh rất thất vọng mà lắc đầu.
Hào Diệu Thiến thấy Chu Hàn nhìn thấu mưu kế của mình, lập tức giãy giụa bò dậy từ trên đất.
Trên mặt cô ta hiện lên vẻ phẫn nộ, bất chợt lóe lên rồi biến mất.
Đám tay chân của nhà họ Hào cách đó không xa thấy vậy làm bộ muốn xông lên.
Nhưng Hào Diệu Thiến lại phất tay về phía họ, con ngươi thanh lãnh hiện lên tia kiên quyết.
Cô ta khẽ hé môi đỏ: “Không được vô lễ với Nguyên soái, lui ra hết cho tôi.”
Giọng Hào Diệu Thiến vừa dứt, đám tay chân lập tức lui về chỗ.
Chu Hàn hoàn toàn mặc kệ mưu kế nhỏ nhặt này của Hào Diệu Thiến.
Lạt mềm buộc chặt, mềm cứng đều dùng, ngay cả mỹ nhân kế cũng triển khai.
Chỉ có mấy cái xiếc này, với Chu Hàn thì không khác gì con nít chơi đồ hàng.
Chưa đợi Hào Diệu Thiến tiếp tục mở miệng, Chu Hàn lên tiếng: “Cút xa được bao nhiêu thì cút đi, đừng khiêu chiến điểm mấu chốt của Chu mỗ.”
Thật ra còn một câu Chu Hàn chưa nói, trước có một người khiêu chiến điểm mấu chốt của anh, hiện giờ cỏ trên mộ đã cao ba mét.
Thấy Chu Hàn dầu muối không ăn, khó đối phó như vậy, con ngươi Hào Diệu Thiến không khỏi lóe lên tia mất mát.
Cô ta bình thản cười, lấy một tấm danh thiếp nhẹ nhàng đưa tới trước mặt Chu Hàn, buồn bã lên tiếng: “Chu Nguyên soái, trang viên Hào Thị luôn rộng mở vì anh.
Cửa trái tim của Hào Diệu Thiến tôi cũng vĩnh viễn mở ra vì anh.”
“Dù là đến trang viên hay hẹn tôi ra ngoài ăn cơm, Hào Diệu Thiến tôi đều chào đón.”
Dứt lời, chưa đợi Chu Hàn phản ứng lại, cô ta đã nhét danh thiếp vào khe hở trên ngón tay Chu Hàn, để lại làn hương thơm rồi chậm rãi xoay người rời đi.
Chu Hàn trong lòng hơi giật mình, không ngờ người phụ nữ này vững vàng như nước, hơn nữa nhìn qua chẳng có chút biểu cảm nào.
Đối thủ như vậy khiến Chu Hàn cảm thấy hơi khó chơi.
Rất nhanh tam đại chiến thần đã trở lại bên người Chu Hàn, họ gần như cùng lúc lắc đầu với anh: “Nguyên soái, tìm không ra.”
Trăm miệng một lời, lại cùng kết quả.
Chu Hàn gật đầu, ánh mắt dời ra ngoài trang viên, nhàn nhạt nói một chữ: “Về.”
Sau khi bốn người Chu Hàn rời khỏi, trong một tòa nhà nhỏ bằng gỗ hai tầng.
Hào Diệu Thiến buông kính viễn vọng xuống, kế tiếp lấy di động gọi một cuộc điện thoại mà cô ta nhớ kỹ.
“Chu Hàn đã đến, anh ta rất khó đối phó.” Cô ta để lại một câu rồi cắt máy.
Sau khi Chu Hàn trở lại biệt thự Hoắc Thị, Tony Bond tiến lên hỏi han.
Nhưng Chu Hàn phất tay, chỉ nói với anh ta ba chữ: “Anh biến đi.”
“Chu Hàn, anh không tìm được Hào Đoạt sao?” Tô Hàm cũng nhịn không được lên tiếng hỏi, cô còn thuận tiện rúc vào lòng ngực anh.
Chu Hàn gật đầu: “Không tìm được, chẳng biết chạy đi đâu.”
Anh vừa dứt lời như nhớ tới gì, anh nhìn sang Hoắc Khai Hà hỏi: “Những tên đàn em của Hào Đoạt xử lý thế nào?”
“Để người Cẩm Y Vệ lại đây một chuyến, bắt đi hết.” Hoắc Khai Hà lộ ra nụ cười gian xảo: “Đoán chừng không có mười ngày nửa tháng thì đừng hòng ra.”
Nghe xong lời Hoắc Khai Hà, Chu Hàn hơi cười lên.
Hoắc Khai Hà thân là nhà giàu nhất tại Cảng Thành, chủ của nhà họ Hoắc quả nhiên là có lý do.
Ít nhất cách thức xử lý mọi chuyện của ông ta rất độc đáo, lại còn không có giọt nước tràn ra.
“Hoắc gia chủ, phát động thế lực tại Cảng Thành của ông tìm chút tung tích của Hào Đoạt đi.” Chu Hàn lên tiếng nói với Hoắc Khai Hà.
Hoắc Khai Hà nghe vậy gật đầu, vỗ ngực đảm bảo: “Chu Nguyên soái yên tâm, việc này cứ giao cho tôi.”
Dứt lời ông ta như bỗng nhiên nhớ ra gì đó, nói với Chu Hàn: “Đúng rồi, đêm nay Nguyên soái có rảnh không?”
Chu Hàn gật đầu hỏi: “Sao vậy?”
Hoắc Khai Hà nghe Chu Hàn nói có rảnh, lập tức nói chuyện của mình ra.
Đêm nay là đại hội đấu giá mỗi năm một lần của Cảng Thành, rất nhiều đồ cổ tinh phẩm sẽ được mang ra bán đấu giá.
Mà Hoắc Khai Hà gần như mỗi năm đều đi, nhưng ông ta hiện giờ đang đứng trên đầu ngọn sóng nên muốn Chu Hàn đi với mình một chuyến.
Nghe xong lời giải thích của Hoắc Khai Hà, Chu Hàn trầm ngâm rồi trả lời: “Được.”
Dứt đầu anh quay đầu liếc nhìn Tô Hàm một cái, người phụ nữ này không nói gì, chỉ một ánh mắt đã hiểu rõ ý tứ cô muốn biểu đạt.
Đó là có thể nào cũng sẽ ở bên người Chu Hàn.
Đến chạng vạng mà Hoắc Khai Hà vẫn chưa tra ra tung tích của Hào Đoạt.
“Tà môn.
Mạng lưới quan hệ giao tiếp của tôi dường như không nhạy rồi.” Hoắc Khai Hà bất đắc dĩ thở dài với Chu Hàn một tiếng: “Tung tích của Hào Đoạt tra thế nào cũng không tra ra được.”
Chu Hàn nghe vậy gật đầu, không nói gì thêm.
Chỉ đạm nhiên nói một câu: “Yên tĩnh xem diễn biến thôi.”
Nhưng sắc mặt Hoắc Khai Hà có hơi khó coi, ông ta do dự nói: “Tuy không có tra ra tung tích của Hào Đoạt nhưng lại tra ra động tĩnh bên nhà họ Hào.”
Nói xong Hoắc Khai Hà liếc mắt nhìn Chu Hàn một cái.
Chu Hàn hơi gật đầu, ý bảo ông ta tiếp tục nói.
Hoắc Khai Hà lập tức nói tiếp: “Nhà họ Hào đã biết Nguyên soái anh ở Cảng Thành.”
“Hơn nữa bên họ dường như cũng không biết tin tức của Hào Đoạt, đang phát động thế lực tìm con trai khắp nơi.”
“Còn nữa, nhà họ Hào muốn duỗi tay từ Hoành Thành đến đây, lũng đoạn Cảng Thành.”
Sau khi Hoắc Khai Hà nói hết lời, Chu Hàn trầm giọng nói: “Nếu nhà họ Hào duỗi tay đến đây, vậy chặt đi.”
Hoắc Khai Hà nghe vậy thân thể ông ta rung lên, mặt đầy kích động nói: “Nguyên soái uy vũ.”
Tám giờ tối, nhà đấu giá tại Cảng Thành, Nhất Điếm.
Nhất Điếm là nhà đấu giá lớn nhất của Cảng Thành, gần như có thể sánh vai với nhà đầu giá Thượng Lưu tại Hoành Thành.
Mấy chiếc siêu xe dừng lại, bóng dáng Chu Hàn và Hoắc Khai Hà xuất hiện, lập tức tiến vào hội trường.
“Tử Kim nghịch ngợm quá, con bé chưa từng cảm thấy hứng thú với đồ cổ.” Hoắc Khai Hà vừa tiến về phía trước vừa cho Chu Hàn biết ý nghĩ của mình: “Thật ngại với Nguyên soái, con bé còn nhỏ không hiểu chuyện, lôi Tony Bond đi mất rồi.”
Khi nhóm Chu Hàn tới hội trường đấu giá, Hoắc Tử Kim nói sao cũng không đi, còn muốn lôi kéo Tony Bond đi dạo phố xem điện ảnh với cô bé.
Tony Bond vốn định từ chối, kết quả Chu Hàn lại bảo anh ta đi với Hoắc Tử Kim.
Dù sao không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, Chu Hàn phải cho Hoắc Khai Hà chút mặt mũi..