Đế Quốc Cuồng Lan


Thật là thoải mái, đã bao nhiêu lâu không nghe được tiếng súng rồi nhỉ? Tiền Bất Ly mỉm cười lắc lắc đầu, quay người đi về phía sau, vừa đi hắn vừa nói: "Dám đối kháng cùng thiên uy của ta. . . Ha ha, các ngươi chém hắn thành thịt vụn cho ta!"
Đám binh sĩ Tuyết Nguyên thành đồng loạt, thương nhọn trong tay từng đợt rồi lại từng đợt đâm vào thi thể Lặc Mẫn. những binh lính tay cầm trường kiếm căn bản không thể lách vào được. Trong chớp mắt, trên thi thể Lặc Mẫn xuất hiện vô số lỗ thủng.
"Đại nhân!" Nhiệm Soái cung kính chạy ra đón chào, xoay người nói: "Chúng ta thu hoạch toàn thắng rồi!"
Nếu như ta không sử dụng cái gọi là thiên uy, tiểu tử ngươi cũng sẽ không lễ phép đối với ta như này, đúng không? Tiền Bất Ly nhàn nhạt nhìn Nhiệm Soái nói: "Ngươi đi xung quanh thành một chuyến, chỉnh đốn binh sĩ. Ta đi mời công chúa điện hạ đi an ủi dân chúng."
"Tuân mệnh, đại nhân!" Thẳng đến Tiền Bất Ly đi xa, Nhiệm Soái mới đứng thẳng người lên, nhưng ánh mắt của hắn thủy chung không rời khỏi bóng lưng Tiền Bất Ly.
Tâm tình Tiền Bất Ly đã khá hơn rất nhiều. Hắn biết rõ khi hắn không thể bày ra sách lược hiệu quả để đối địch đã sinh ra ảnh hưởng tồi tệ trong những binh sĩ của mình, muốn nhanh chóng, hữu hiệu tiêu trừ ảnh hưởng, chỉ có thể dụng biện pháp thần kỳ của mình.
Thế nhưng Tiền Bất Ly không dự liệu được rằng một phát súng này tạo thành kết quả tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn, bởi vì lời đồn đãi sẽ nhanh chóng biến đổi.
"Bọn hắn đang hô cái gì đó? Thiên uy?"
"Ngươi cũng không biết? Thống lĩnh của chúng ta có một binh khí gọi 'Thiên uy'! Khi thống lĩnh quyết đấu cùng thiên phu trưởng, chỉ nhẹ nhàng phất phất tay, một tiếng vang thật lớn, đầu của thiên phu trưởng kia đã bị đánh đã bay!"

"Thống lĩnh của chúng ta có một thanh thiên uy ...! Khi thống lĩnh và tên kia quyết đấu, vung tay một cái, một tiếng vang thật lớn, đầu tên kia toàn bộ "Đã bị đánh đã bay!"
"Ngươi biết không? Thống lĩnh của chúng ta biết triệu hoán Thiên Lôi ...! Khi thống lĩnh và tên kia quyết đấu, Thiên Lôi từ trên trời giáng xuống, oanh một tiếng đã bổ nát tên kia rồi!"
"Ngươi có biết hay không, thống lĩnh của chúng ta không phải là người bình thường, hắn khoát tay, tia chớp đầy trời. . ."
"Tia chớp đầy trời? Ta như thế nào không thấy được?"
"Đclmm! Khi đó không biết ngươi đang núp ở chỗ nào! Lúc quyết đấu, ta đứng sau lưng lão nhân gia ông ta, ta tận mắt thấy đấy! !"
Khi lời đồn truyền về, nghe xong một nửa Tiền Bất Ly rõ ràng không ý thức được lời đồn này là đang đàm luận về chính bản thân hắn. Dù thế nào đi nữa hắn cũng sẽ không ình là một 'Lão nhân gia' .
※※※
"Ngừng! !" Niêm Hãn vung tay ra hiệu, đội kỵ binh tiên phong đang lao nhanh bỗng nhiên thả chậm tốc độ, Niêm Hãn nheo mắt lại, đánh giá dấu vết dưới chân.
Dấu vết lộn xộn trên mặt tuyết đột nhiên chia làm ba hướng, một hướng nối thẳng đến một hạp cốc lớn ở trước mặt, hai hướng khác thì rẽ sang hai bên cạnh hạp cốc.
Niêm Hãn phất phất tay, một hán tử tinh anh từ phía sau chạy tới: "Đại nhân."
"Cái này là Lạc Nhật Hạp Cốc?" Niêm Hãn chỉ vào hạp cốc trước mắt hỏi.
“Đúng vậy, đại nhân."
"Ngươi thấy thế nào?" Niêm Hãn lại chỉ xuống dấu vết trên mặt tuyết, hắn biết mình đầu óc thường xuyên suy nghĩ không nhanh nhạy, cho nên Niêm Hãn ưa thích thỉnh giáo ý kiến của người khác. Hắn không cho rằng điều này là mất mặt. Đần độn, u mê đánh thua trận mới thật sự mất mặt!
"Đại nhân, ta xem bọn hắn muốn bố trí trận thế nghi binh, ép chúng ta phải chia ra." Người đàn ông kia suy tư một hồi rồi nói: "Thế nhưng Lạc Nhật Hạp Cốc rất dài, nếu quả thật muốn vòng qua từ hai bên cánh, sẽ mất đi ba ngày đi đường!"
"Ra khỏi Lạc Nhật Hạp Cốc chính là Liên Thành quan?"
“Dạ, đúng vậy, đại nhân, không nhất định là hiện tại công chúa đã tiến vào Liên Thanh quan." Người đàn ông kia cười rộ lên đầy vẻ gian tà: "Cho dù công chúa không đi vào hạp cốc mà đi vòng qua thì vẫn phải đi qua Liên Thành quan, chúng ta đi đến chỗ đó đợi là được rồi."
Niêm Hãn sờ lên cằm suy nghĩ: "Tiểu nương bì đó mang theo không ít người. Ngươi nói xem cái tên ở Liên Thành quan dám động thủ sao?" Nếu như người ở Tuyết Nguyên thành mà ở chỗ này nghe được câu nói này của Niêm Hãn, nhất định sẽ hoảng sợ kêu lên. Thì ra mưu hại công chúa còn có người của Cơ Chu quốc!

"Đại nhân, hắn sẽ không động thủ đâu! Thế nhưng hắn nhất định sẽ ngăn chặn công chúa, đến lúc đó chúng ta động thủ là được."
"Nói có đạo lý." Niêm Hãn nhìn hướng về phía trước Lạc Nhật Hạp Cốc, đã có trinh sát chạy vào trong, còn có một số trinh sát xuống ngựa, leo lên trên hạp cốc.
"Vào cốc, chạy chầm chậm!" Cho đến khi trinh sát phát ra tín hiệu không có báo động, Niêm Hãn mới ra lệnh, bộ phận kị binh nhẹ tiên phong chỉnh tề đi tới hạp cốc.
Lạc Nhật Hạp Cốc rất dài, ban đầu Niêm Hãn còn có thể cẩn thận từng li từng tí quan sát bốn phía. Sau khi đi được một nửa, tâm tư của hắn liền bay đến đặt trên người 'Tiểu nương bì' xinh đẹp, hắn bắt đầu không còn tập trung suy nghĩ.
Đúng lúc này, trinh sát phía trước chạy trở về bẩm báo: "Đại nhân! Có mai phục!"
"Mai phục?" Niêm Hãn cả kinh, ngẩng đầu quan sát xung quanh, ngoại trừ từng núi tuyết, cũng không có bất kỳ dị thường nào khác.
"Đại nhân, trên đường ở phía trước!"
"Bao nhiêu người?"
". . . . Hơn một trăm người"
"Một trăm người cũng gọi là mai phục? Ngươi ***!" Niêm Hãn tức giận trong lòng, quất cho tên trinh sát này một doi da.
Tên trinh sát sợ hãi lui một bước, không dám giải thích, muốn phân rõ phải trái với vị gia gia này là điều không thể thực hiện được.
"Cách nơi này bao xa?"
"Năm dặm."

Niêm Hãn đưa tay rút đao ở thắt lưng mình ra, nói: "Chạy chầm chậm, tiến lên!"
Tất cả tiên phong kị binh nhẹ lấy vũ khí của mình ra, tiến vào tình trạng báo động, một cỗ sát khí bốc lên trời, làm kinh động mấy con diều hâu trên không trung, chúng vội vàng vỗ cánh, bay về phía phương xa.
Niêm Hãn nhìn chung quanh, đợi đến lúc ánh mắt của hắn không còn bị màu tuyết trắng trên núi tuyết làm hoa mắt, hắn rốt cục thấy được cái gọi là 'Mai phục ". Thì ra là hơn một trăm người, xếp thành mấy hàng, lẳng lặng ngăn cản đường đi. Trên mặt tuyết cách bọn chúng không xa, có hai thi thể trinh sát. Có khả năng hai trinh sát này không để một trăm người này vào mắt, muốn chạy đến gần để kiểm tra tình hình thì đã bị giết.
"Cái này là mai phục sao?" Niêm Hãn không biết nên khóc hay cười, hắn gầm lên: "Tiểu Tam Tử, ngươi mang mấy người đi tới chơi, ừ. . . . để lại mấy mạng cho Lão Tử, đừng giết sạch là được"
Gã con lai gọi là Tam Khôi cười hì hì, thúc dục chiến mã chạy đi, mang theo mấy người chạy vội tới. Khi vọt tới được một nửa đường, hoàn toàn vì khoe khoang, Tam Khôi hạ người xuống bàn đạp ngựa để ẩn thân, sau đó lại lật mình lên từ bên kia, giờ phút này trong tay của hắn đã xuất hiện thêm một cây trường cung. Tam Khôi giương cung cài tên, mũi tên mang theo tiếng rít bắn đi ra ngoài.
Những kỵ binh đi theo sau Tam Khôi cũng bắn mũi tên. Đối với mũi tên thứ nhất, bọn chúng cũng không mong muốn giết địch, mà là vì vũ nhục đối phương, cho nên bọn chúng đều dùng mũi tên bọc đầu.
Ánh mắt Vương Thụy lộ ra vẻ mỉa mai, hắn hét lớn một tiếng, vung dùi trống ở trong tay, nện xuống mặt trống trận ở trước mặt. Đám binh sĩ phía sau hắn cũng hét lớn một tiếng, gõ trống trận.
Người cản đường cũng không có nhiều, chỉ có một trăm người, một trăm chiếc trống trận, như vậy là đủ rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận