Khi hai đội kỵ binh cách xa nhau hơn năm mươi mét, Trát Mộc Hợp cùng Niêm Hãn đột nhiên tản ra, mỗi người mang theo một bách nhân đội phóng tản ra theo hai bên cánh, mà ngay cả Niêm Hãn, người dũng mãnh mà ít trí cũng biết, đụng vào trong thương trận của một đại đội kỵ binh thì sẽ có kết cục như thế nòa. Xem ra, người dũng cảm đều cũng có hạn độ nhất định, mặc kệ là người nào.
Hai bách nhân đội giống như hai ngôi sao chổi, quét về phía hai cánh đội kỵ binh của Đỗ Binh, thế nhưng đuôi sao chổi lại không thể tránh né đâm vào trong thương trận, từng đóa huyết hoa một bay lên. Chỉ trong chớp nhoáng này, khinh kỵ cận vệ của Trát Mộc Hợp đã bị quật ngã hơn ba mươi người, quân kỵ binh của Đỗ Binh cũng bị đối phương dùng biện pháp lấy mạng đổi mạng tấn công làm thương vong bảy, tám người.
Trát Mộc Hợp giương Thiết Tí cung của mình, lắp hàng loạt mũi tên, liên tiếp bắn vào mấy người lính ở bên cánh, các binh sĩ ở phía sau bị sát khí ác liệt Trát Mộc Hợp phát ra làm cho thoáng ngưng trệ một chút, không tự chủ được mà khống chế chiến mã, mà Trát Mộc Hợp bắt lấy cơ hội khó có được này, rất nhanh xuyên qua cánh đội hình đội kỵ binh của Đỗ Binh.
Tiền Bất Ly ở trên lầu quan sát xem cuộc chiến dậm chân thở dài. Hiệu quả đánh lén thật tốt quá, vượt quá rất nhiều so với ý liệu của hắn, nếu như những kỵ binh có thể dũng cảm hơn một chút, chỉ cần một chút, có thể kiên trì thêm một chút, như vậy Trát Mộc Hợp thân phạm hiểm cũng sẽ bị đội bộ binh tiến ở phía sau bọc lại. Cho dù Trát Mộc Hợp có tài năng thông thiên, hắn cũng trốn không thoát kết cục bại vong !
Vương Thụy đứng ở sau lưng Tiền Bất Ly cũng thở dài một hơi. Hắn thấy rất rõ ràng, nếu như cánh kỵ binh dũng cảm cầm thương tiến lên, nhất định sẽ ngăn chặn được Trát Mộc Hợp. Ai. . . . Cái này thật sự là sai một ly, trật ngàn dặm, đáng tiếc diệu kế của thống lĩnh đại nhân!
"Đại nhân, nếu như bên cánh cũng có Đại tướng trấn giữ, chúng ta nhất định có thể giết chết Trát Mộc Hợp!"
"Có Đại tướng và có hay không tọa trấn không quan hệ, mà do bọn hắn còn không học được cái gì mới thật sự là thiết và huyết!" sắc mặt Tiền Bất Ly không đổi mà lên tiếng trả lời. Nếu như là bởi vì kế sách của mình xuất hiện sai lầm, Tiền Bất Ly còn không đến mức căm tức như thế này. Lúc này đây thuần túy là bởi vì bộ hạ đánh trận bất lực mới mất đi cơ hội tốt. Cảm giác không thể làm gì khiến cho Tiền Bất Ly vô cùng phiền muộn.
"Đại nhân, người xem đội bộ binh bắt đầu xung phong!"
Phía trước Nhiệm Soái mắt thấy Trát Mộc Hợp sắp thoát ly khỏi chiến trường, dưới tình thế cấp bách, lại chẳng quan tâm bảo trì nghiêm chỉnh đội ngũ, hắn vung vẩy cây đồng côn quen thuộc, chạy nhanh vọt lên. Theo sau Nhiệm Soái, đội bộ binh cũng đồng loạt xông lên, giống như thi chạy.
"Hồ đồ! Đã không còn kịp rồi, truyền lệnh, bây giờ thu binh!" Tiền Bất Ly trông thấy ở phía đại doanh Trát Mộc Hợp xuất hiện một mảng đen kịt đang di chuyển, hiển nhiên là khinh kỵ cận vệ lưu thủ đang xông lên trợ giúp Đại Hãn của mình, ngay tại lúc này mà tự loạn trận hình không khác nào tự tìm cái chết.
Mệnh lệnh của Tiền Bất Ly đã chậm một bước, Trát Mộc Hợp nhìn thấy đội hình bộ binh tán loạn, khóe miệng y lộ ra nụ cười nhạt. Từ khi khai chiến đến hiện tại, y một mực ở vào thế bị động, hiện có cơ hội tốt như vậy sao y có thể buông tha? ! Trát Mộc Hợp mang theo đội ngũ chạy như bay, hàng loạt mũi tên một lần nữa lại bắt đầu ra oai, đám quân kị binh cận vệ của y cũng bắt đầu tháo cung xuống, mũi tên bắn về phía đội bộ binh của Nhiệm Soái như mưa rơi.
Khoảng cách quá gần, cơ hồ đồng thời với tiếng dây cung vang lên, mũi tên đã bay đến gần, lúc này đội bộ binh Nhiệm Soái ngã xuống một mảng. Đội bộ binh đội ngũ chỉnh tề, vốn phải là hàng ngũ trường thương binh đi đằng sau hàng ngũ kiếm thuẫn binh. Mỗi khi đối phương dùng tên bắn tập kích, đội ngũ kiếm thuẫn binh đứng ở trước nhất, đội ngũ trường thương binh làm nhiệm vụ yểm hộ, mà Cung Tiễn Thủ ở hàng thứ ba bắt đầu đánh trả. Vì để chỉ huy dễ dàng hơn, Tiền Bất Ly lấy tất cả Cung Tiễn Thủ ra để xây dựng một Tiễn doanh chuyên biệt, như vậy khoảng cách giữa kiếm thuẫn binh ở hàng phía trước và trường thương binh càng lớn hơn, không cần vì bảo hộ cung thủ tạo thành thương vong không cần thiết, nhưng làm như này lại có một nhược điểm, vạn nhất đội ngũ xảy ra hỗn loạn, các binh sĩ lập tức sẽ ở vào hoàn cảnh bị đánh mà không cách nào đánh trả được.
Tiền Bất Ly giận tím mặt: "Vương Thụy, ngươi đi chỉ huy Tiễn doanh, điều động bọn hắn ra cho ta! !" Mắt thấy viện quân của địch quân đã tới, nếu như tiếp tục hỗn chiến, chính là so đấu vũ dũng của các binh sĩ, mà điểm này thì Tiền Bất Ly hoàn toàn không yên lòng nhất.
Ban đầu hàng loạt mũi tên Trát Mộc Hợp nhắm bắn Nhiệm Soái, nhưng liên tục ba mũi tên đều bị Nhiệm Soái dùng đồng côn quen thuộc đập bay đi, Trát Mộc Hợp biết rõ tướng lãnh địch quân có chút lợi hại, y lập tức tập trung lực chú ý ở trên binh sĩ bình thường. Mỗi khi ngón tay Trát Mộc Hợp khẽ động, sẽ có một sĩ binh kêu thảm té ngã, nhưng vào lúc y đang say sưa bắn giết, đột nhiên nghe thấy trong doanh trại quân Nam vang lên tiếng kèn lệnh. Tao ngộ ngày hôm qua của Niêm Hãn đã khiến cho Trát Mộc Hợp đã có chút kiến thức. Tiếng kèn lệnh vừa vang lên, Trác Mộc Hợp lập tức thúc dục chiến mã, phóng đi về phía bên cánh.
Đỗ Binh đã nghe được sau lưng truyền đến tiếng chiêng kêu, hắn phân đội kỵ binh thành hai, một đường theo sau Trát Mộc Hợp, một đường theo sau Niêm Hãn, phối hợp với Tiễn doanh bắn yểm hộ, kiên quyết đuổi Trát Mộc Hợp ra khỏi chiến trường. Truy bắn đối phương chính là chuyện tốt chiếm tiện nghi. Đám kỵ binh liên tiếp tháo cung xuống, nhắm trúng bóng lưng của khinh kỵ cận vệ, thế nhưng so về thuật cưỡi ngựa bắn cung, chiến sĩ trên thảo nguyên bất kể là bắn thẳng, bắn nghiêng hay là bắn chụm, đều điêu luyện hơn rất nhiều. Hai bên bắn nhau một vòng, không bên nào chiếm được tiện nghi của đối phương.
Đỗ Binh chỉ huy đội kỵ binh áp hậu, chậm rãi co lại quay về trong đại doanh. Trong khi đó bên kia, Trát Mộc Hợp, Niêm Hãn cùng Sát Cáp Nhĩ cũng đã đến tụ tập cùng một chỗ. Bên người Trát Mộc Hợp còn thừa lại hơn năm mươi người, bên người Niêm Hãn chỉ còn lại có bốn người, năng lực chỉ huy của hai người khác biệt không thể không nói là một khoảng cách xa.
Tiền Bất Ly không muốn tiếp tục đánh, thế nhưng Trát Mộc Hợp không thể nhịn được, mặc dù lúc sau y đã thể hiện ra phong thái thảo nguyên kiêu hùng của mình, nhưng giai đoạn trước đó y bị tính kế quá thảm, Trát Mộc Hợp dẫn theo khinh kỵ cận vệ lẩn quẩn ở xung quanh, muốn tìm cơ hội thích hợp, thế nhưng Đỗ Binh phòng thủ rất nghiêm mật, hơn nữa bên trong doanh trại quân Nam thỉnh thoảng bắn ra một lượt mũi tên đuôi lông vũ, Trát Mộc Hợp thủy chung cũng không tìm được cơ hội.
Người miền nam thật sự có tiền! Nhìn những mũi tên rơi trên mặt đất, Trát Mộc Hợp nở nụ cười gượng gạo. Lần này vì đánh lén Tuyết Nguyên thành, Trát Mộc Hợp đã mang tất cả những đồ vật mà bản thân mình cất giữ ra dùng hết, mỗi một khinh kỵ binh cận vệ của y cũng không được trang bị quá một trăm mũi tên. Nếu như bộ hạ của y dám lãng phí mũi tên như này, y đã sớm dùng roi ngựa quất ột trận.
Thẳng đến cổng quân doanh quân Nam khép lại, Trát Mộc Hợp vẫn không tìm được cơ hội, nhìn gương mặt mệt mỏi mà uể oải của đám khinh kỵ cận vệ, tâm trạng của Trát Mộc Hợp cực kỳ nặng nề, thế nhưng thua trận này cũng khiến cho y càng thêm kiên định quyết tâm diệt trừ chủ tướng của đối phương. Hai lần thua trận đã nói rõ tất cả, thất bại dưới sự khinh thường có thể tha thứ, nhưng lúc này đây y đã tuyệt đối cảnh giác, nhưng vẫn rơi vào cái bẫy của quân địch. Trát Mộc Hợp biết rõ, bản thân mình không phải đối thủ của người kia! Điều này đối với mộng tưởng duy nhất cả đời thống nhất đại lục của Trát Mộc Hợp mà nói, tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ.