Đế Quốc Đệ Nhất Sủng Hôn

Pidgey nằm ở trên giường, nhắm măt dưỡng thần, thời điểm đến bảy tiếng đồng hồ, nó mở mắt nhìn Sa Nặc Nhân một chút, thấy cậu còn chưa hoàn thành, trên trán tích tụ mồ hôi, khẽ nhíu mày, cũng đã cảm thấy cố hết sức. Nó liếc mắt nhìn vật liệu trê bàn, đã được tám phần mười, phỏng chừng còn phải chờ thêm hai, ba tiếng đồng hồ mới có thể hoàn thành ngưng luyện, nó liền nhìn cậu có thể kiên trì đến cuối cùng hay không, nếu như không được, tất cả đều phải bắt đầu lại từ đầu.

Pidgey ngồi dậy, không chớp mắt nhìn chằm chằm Sa Nặc Nhân, để tránh khỏi cậu quá mức miễn cưỡng chính mình, tổn thương căn cơ.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Sa Nặc Nhân mồ hôi càng ngày càng nhiều, cau mày, trên mặt không có chút huyết sắc.

Pidgey từ trên giường nhảy xuống, đang muốn đi qua, liền nghe thấy Sa Nặc Nhân nói: |Ta... Vẫn có thể kiên trì.|

Pidgey không lên tiếng, không muốn để cho cậu phân tâm.

Chờ sau khi một hạt quang điểm cuối cùng bị đồ hình Nguyên Quả tụ lại, tỉ mỉ đem Nguyên Quả đồ co rút lại, cô đọng, để những quang điểm đó cùng Nguyên Quả đồ hòa thành một thể, cuối cùng hình thành nguyên dịch. Đến lúc này, Sa Nặc Nhân đã không thể khống chế ý thức lực nữa, cậu run run rẩy rẩy đem nguyên dịch bỏ vào bên trong chất lỏng dinh dưỡng, trong nháy mắt buông ra, người cũng ngã xuống.

Pidgey nhanh chóng chạy tới, hiểm hiểm tiếp được bình đựng, thiếu chút nữa liền vỡ nát.

Nó đem bình chứa cung vật liệu khô héo đều thu vào trong không gian, nhìn thời gian, Sa Nặc Nhân tiêu hao gần bốn tiếng đồng hồ. Mặt Pidgey lạnh lùng, đem cậu tha tới trên giường. Thật vất vả mới cẩn thận sắp xếp cậu nằm ở trên giường. Ôm cánh tay dựa vào đầu giường, chờ Sa Nặc Nhân tỉnh lại.

Pidgey đối với chuyện Sa Nặc Nhân miễn cưỡng kiên trì cảm thấy tức giận, ngươi tự thương tổn chính mình để cô đọng Bát Phúc Nham vì Xích Linh kia, người kia đối với ngươi thật sự quan trọng như vậy sao?

Sa Nặc Nhân ngủ thẳng đến trưa ngày thứ hai vẫn chưa có tỉnh lại, Pidgey cứ như vậy trông coi ở bên cạnh cậu. Nó có thể nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, từ sáng sớm vẫn ở đó, lại từ đầu đến cuối không có tiến lại gõ cửa, đoán chừng là sợ quấy rầy bọn họ. Pidgey trong lòng tức giận, biết rõ Xích Linh đang lo lắng, cũng không có đi ra ngoài nói một tiếng, cứ như vậy mặc kệ anh.

Xích Linh ở bên ngoài cửa phòng ngủ bồi hồi, tự nói với chính mình chờ một chút, Nặc Nhân bảo hôm nay có thể hoàn thành, hẳn là sẽ không sai.

Đảo mắt lại hai tiếng đồng hồ trôi qua, Xích Linh vẫn thực lo lắng cho Sa Nặc Nhân, quyết định gõ cửa vào xem xem, chỉ là tay còn chưa có đụng tới cửa, cửa đã tự mở ra.

Pidgey từ trên tay cầm cửa nhảy xuống, đứng ở trước cửa, ngẩng đầu nhìn thẳng Xích Linh.

Xích Linh lùi về sau một bước, để nó ra ngoài.

Pidgey đi ra ngoài, đem cửa phòng đóng lại.

"Nặc Nhân đâu?" Xích Linh hỏi.

"Đang ngủ." Pidgey vẫn cứ theo dõi anh.

Xích Linh cất bước muốn đi vào, lại bị Pidgey chặn lại.

Xích Linh lạnh lùng lên tiếng, "Tránh ra."

Pidgey xì một tiếng khinh bỉ, "Nếu ta không muốn, ngươi đừng nghĩ có thể đi vào."

Ánh mắt Xích Linh có một tia lăng lệ, liền muốn ra tay.

"Khuyên ngươi không nên động thủ, sự sống chết của ngươi ta không quan tâm, chỉ là không muốn uổng phí tâm huyết của Sa Nặc Nhân." Pidgey lạnh lùng nói.

Xích Linh chưa từng bị người coi thường như vậy, anh biết được thực lực siêu quần của Pidgey, có thể một kích giết chết ba con ma thú cao cấp, thực lực sâu không lường được. Nhưng mà, anh cũng không thể để Sa Nặc Nhân ở trong tay một sinh vật như vậy!

"Ngươi đem Sa Nặc Nhân làm gì vậy?" Xích Linh trầm giọng hỏi.

"Ta nói, hắn đang ngủ." Pidgey cường điệu.

"Ta không tin." Xích Linh lạnh lùng nói.

"Có tin hay không tùy ngươi, nói chúng, trước khi hắn tỉnh lại, không cho ngươi quấy rầy hắn." Pidgey nói xong, hai tay ôm ngực dựa vào trên cửa phòng, một tư thế ai cũng đừng mong đi vào.

Xích Linh giận dữ, đang muốn xông vào, liền nghe thấy bên trong truyền tới một tiếng than nhẹ.

Pidgey nhanh chóng phản ứng, quay người vọt vào, liền thấy Sa Nặc Nhân nằm nhoài ở mép giường, thống khổ nôn khan.

"Nặc Nặc, em làm sao vậy?" Xích Linh nhanh chóng bước vào, đỡ lấy Sa Nặc Nhân đang khó chịu.

Sau khi con buồn nôn này đi qua, Sa Nặc Nhân không còn dám mở mắt, choáng váng cùng đau đầu khiến cho cậu rất khó chịu, ôm đầu nằm trở lại trên gối, khó chịu đến hừ hừ.

Pidgey vừa thấy cậu như vậy, liền giận đến không có chỗ phát tiết, nhắm mắt làm ngơ, trực tiếp trở về không gian, miễn cưỡng chính mình, tội cũng là do cậu chịu!

Xích Linh vẫn còn đang sốt ruột, lại phát hiện ra Pidgey đã không thấy.

"Thế nào?" Xích Linh ôm lấy cậu, thấp giọng hỏi.

Sa Nặc Nhân nhắm mắt lại, cau mày, "Không có chuyện gì, chỉ là đau đầu, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi."

Đây chính là hậu quả tiêu hao ý thức lực đi? Sa Nặc Nhân quả thực gặp trở ngại!

Xích Linh đứng dậy, "Để tôi gọi người đi kêu bác sĩ."

"Đừng đi..." Sa Nặc Nhân một phát bắt được anh, "Đừng đi, tôi ngủ một chút là tốt rồi, không sao đâu."

Xích Linh hết cách rồi, chỉ có thể ở bên cạnh cậu.

Trận "bệnh" này của Sa Nặc Nhân thực hung mãnh, kéo dài ba ngày, đầu đau như bứa bổ, chóng mặt buồn nôn. Ăn cái gì ói cái đó, Xích Linh thực sự lo lắng, phái người đi tìm bác sĩ, sau khi bác sĩ kiểm tra xong, cũng không có phát hiện có cái gì không tốt, dong dài nửa ngày cũng không nói ra được nguyên nhân, khiến Xích Linh rất tức giận, chỉ có thể đem người đuổi ra ngoài, liền tiếp tực bồi Sa Nặc Nhân chịu khổ.

Sáng sớm ba ngày sau, Sa Nặc Nhân tỉnh lại ở trong lòng Xích Linh, phát hiện đầu không còn đau, cũng không có đau đầu, di chứng đã hết.

Sa Nặc Nhân nhìn người đang ở ngay trước mắt, mấy ngày nay cậu không thoải mái, Xích Linh một tấc cũng không ròi trông coi cậu, ba ngày qua cơ hồ đều là ở trong lòng anh.

Không bao lâu sau khi Sa Nặc Nhân tỉnh lại, Xích Linh cũng tỉnh rồi, mơ mắt thấy Sa Nặc Nhân đang nhìn mình, lo lắng hỏi: "Vẫn còn khó chịu sao?"

Sa Nặc Nhân lắc đầu, không hề rời khỏi ngực của anh, "Đã không sao."

Lúc này Xích Linh mới thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu truy hỏi nguyên nhân.

Sa Nặc Nhân đã nghĩ đến Xích Linh nhất định sẽ hỏi nguyên nhân, cậu đã nghĩ kỹ lời giải thích.

"Hẳn là có liên quan đến tinh thần lực bị hao tổn, trước đây ở đáy vực cũng đã bị như vậy một lần, chỉ có điều lần này không có nghiêm trọng." Sa Nặc Nhân còn có chút suy yếu, âm thanh rất nhẹ.

Xích Linh cau mày, không có hoài nghi lời giải thích của Sa Nặc Nhân.

Sa Nặc Nhân biết, cũng chỉ có lý do này mới giải thích được loại bệnh trạng này. Ba ngày nay, cậu quả thực khổ sở sắp chết rồi.

Xích Linh ôm sát cậu, tràn đầy đau lòng. Nhìn Sa Nặc Nhân chịu khổ, quả thực tim anh cũng cảm thấy đau. Ba ngày ngắn ngủi, Sa Nặc Nhân cơ hồ là chưa uống một giọt nước nào, thân thể gầy đi một vòng.

"Trước đó, em nói Nguyên Quả trị liệu tinh thần lực bị hao tổn, có tác dụng không?" Xích Linh nhớ Sa Nặc Nhân đã từng ôm ra một chậu Nguyên Quả kia.

"Có, Pidgey đã cô đọng để chuyên môn khôi phục tinh thần lực cho tôi." Sa Nặc Nhân nói.

Nghe đến danh tự "Pidgey" này, Xích Linh liền không nhịn được tức giận, cái sinh vật không rõ kia có hành vi rất kỳ quái, anh luôn cảm thấy thái độ của con thỏ kia đối với Sa Nặc Nhân rất kỳ quái.

Mấy ngày nay, Sa Nặc Nhân đau đến mơ mơ hồ hồ, cũng không có tinh lực chăm sóc mấy chậu Nguyên Quả, thừa dịp Xích Linh đi ra ngoài kêu người chuẩn bị bữa sáng, Sa Nặc Nhân phóng thích ý thức lực, tiến vào trong không gian của Pidgey. Vài chậu Nguyên Quả kia đã ủ rũ, Sa Nặc Nhân nhanh chóng ôn dưỡng lại một lần.

Ăn điểm tâm xong, Xích Linh liền để Sa Nặc Nhân trở về phòng nghỉ ngơi, lúc này Công Ngọc Diễm lại tới nữa. Mấy ngày nay, hắn môi ngày đều tới đây, muốn mang bọn họ đi du ngoạn Đạt Nhĩ tinh cầu, bởi vì Sa Nặc Nhân bị bệnh, chỉ có thể hủy bỏ kê hoạch. Ngày hôm nay tới, Sa Nặc Nhân đã bình phục, liền hưng phấn mời bọn họ ra ngoài chơi, lại bị Xích Linh cự tuyệt, lý do là Sa Nặc Nhân vừa khỏe lại, cần nghỉ ngơi thật tốt.

Thấy Sa Nặc Nhân ủ rũ héo úa(=))))), Công Ngọc Diễm cũng không có quá cưỡng cầu.

"Điện hạ, ngươi đã nghe chuyện giải thi đấu cơ giáp lần này sao?" Công Ngọc Diễm mang theo thần bí hỏi.

"Chuyện gì?" Mấy ngày nay toàn bộ tâm tư của anh đều đặt trên người Sa Nặc Nhân, không có chú ý chuyện bên ngoài.

Công Ngọc Diễm liếc mắt nhìn của phòng đóng chặt, nhỏ giọng lại nói: "Nghe nói Fick gia tộc cũng tham gia giải thi đấu cơ giáp lần này."

"Fick gia?" Xích Linh rất bất ngờ, Fick gia tộc chỉ luôn chú ý đến sinh ý quặng mỏ, hơn nữa đã là quặng mỏ thế gia, từ khi nào lại nhúng tay vào chuyện cơ giáp?

"Đúng vậy, bọn họ lấy danh nghĩa "công ty chế tạo cơ giáp Aite" dự thi, trước đó tất cả mọi người đều cho rằng đó là An gia, hai ngày trước đột nhiên lộ ra, An gia cùng Fick gia tộc hợp tác, đã đánh vào chung kết. Không chỉ như vậy, quãng thời gian trước Sa gia bởi vì chuyện của Sa Nặc Nhân, vài khách hàng lớn đều bị công ty Aite đào đi, lần này An gia là dốc hết sức, muốn công chiếm bảo tọa thế gia cơ giáp." Lúc đó Công Ngọc Diễm đối với tin tức này cũng rất khiếp sợ.

Xích Linh cau mày, Fick gia đang giở trò quỷ gì? Muốn nhảy qua hai vực sâu, nắm lấy hai bảo tọa thế gia sao? Hay là muốn từ bỏ quặng mỏ thế gia chuyển qua chiến đấu ở các chiến trường cơ giáp thế gia?

Còn có An gia, công ty chế tạo cơ giáp Aite An gia, xếp hạng thứ ba ở Đế Quốc, trừ Sa gia cùng Hoắc Đốn gia, gia tộc nắm giữ trình độ chế tạo cơ giáp cao nhất trên thị trường, nhiều năm qua, An gia vẫn luôn thèm muốn bảo tọa cơ giáp thế gia, lần này cũng không ngoại lệ. Theo Xích Linh biết, lúc đó Thanh Vương muốn nâng đỡ Phổ Nhĩ Sinh Lữ Lợi, chỉ có cơ giáp cấp chín của hắn còn chưa đủ, nhất định phải nắm giữ đủ phần trăm trên thi trường mới được, phóng tầm mắt nhìn tới, ngành chế tạo cơ giáp ở Đế Quốc, ngoại trừ Sa gia cùng Hoắc Đốn gia, chỉ có An gia có tiềm lực lớn nhất, lúc đó người của Thanh Vương tìm tới An Việt, mục đích hẳn là muốn hợp tác, cũng không biết chuyện gì đã xảy ra mà đàm luận không thành, không nghĩ tới, An Việt lại cùng Fick gia hợp tác.

Dùng cái thế gia quặng mỏ Fick gia, là thuyết phục An Việt cùng hợp tác như thế nào đây?

Công Ngọc Diễm chà chà hai tiếng, "Lần này thi đấu thế gia nhất định sẽ rất đặc sắc. An gia cùng Fick gia hợp tác, Bồ Lạ Tai đại sư cùng gia tộc xếp thứ tư Đế Quốc hợp tác, nhìn qua cục diện, lần này nguy hiểm nhất phỏng chừng chính là Sa gia."

Xích Linh cũng lo lắng cái này, xác thực vừa nhìn, quả thật chỉ có Sa gia yếu nhát, đương nhiên, thực lực công ty Aite ra sao, hiện tại còn chưa rõ ràng lắm.

"Gia tộc tiến vào chung kết, cũng đã bắt đầu chế tạo cơ giáp chung kết đi?" Xích Linh hỏi.

"Đúng a, còn có không đầy hai tháng, thi đấu cơ giáp thế gia lại bắt đầu, cần phải sớm bắt đầu chế tạo rồi." Công Ngọc Diễm co quắp ở trên ghế sofa, rất nhàn nhã.

"Các ngươi chuẩn bị thế nào rồi?" Xích Linh chuyển câu chuyện tới trên người Công Ngọc Diễm.

"Tuyệt đối miểu sát(1) Bố Duy Nông gia, đây chính là thực tài chín sao!" Nói đến chuyện này, Công Ngọc Diễm cũng rất hưng phấn.

1: một chiêu giết chết

"Ngay cả như vậy, cũng không thể khinh thường." Xích Linh nhắc nhở.

"Tuyệt đối không thành vấn đề!" Công Ngọc Diễm phi thường tự tin.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui