Đế Quốc Thiên Phong

Mịch Tử Âu tỏ ra vô cùng khổ sở:

- Tình huống vào lúc đó, ta không chỉ muốn lo lắng cho mỗi mình bệ hạ, mà còn toan tính cho hai mươi vạn đại quân Đế quốc Kinh Hồng ta, cho nên bắt buộc phải chia quân. Dù rằng ta không thể vãn hồi bại cục nhưng cũng đã làm hết sức mình, Mịch Tử Âu ta không thẹn với lương tâm, không cảm thấy rằng mình đã làm sai bất cứ chuyện gì!

- Ngươi không sai, kẻ sai là bọn khốn kia. Vấn đề ở chỗ là kẻ khốn lúc nào cũng nhiều hơn anh hùng.

Mịch Tử Âu căm giận nói:

- Đám khốn kia lúc chiến đấu thì bỏ chạy trối chết, hiện tại còn sống trở về, kẻ nào kẻ nấy đều nhắm vào ta, toan hãm hại trung lương, quả thật là vô sỉ!

- Bất cứ quốc gia nào cũng có không ít những kẻ vô sỉ như vậy, chẳng qua Thiển Thủy Thanh cố tình lợi dụng bọn chúng, sau đó còn tặng thêm cho bọn chúng một cái cớ rất tốt để hãm hại ngươi. Có rất nhiều lúc sự thành công của lời nói dối không phải ở thái độ ngây thơ, mà là ở chỗ nó có hữu dụng cho mọi người hay không. Cho nên mới nói, Tử Âu, chuyện này ngươi đã sai lầm ngay từ đầu!

Mịch Tử Âu thở ra một hơi thật dài:

- Chẳng lẽ ngươi muốn nói, ta phải để mặc cho Thiển Thủy Thanh bắt bệ hạ đi, sau đó mặc cho hắn nghênh ngang ra khỏi Đế quốc Kinh Hồng ta, như vậy mới gọi là làm đúng ư?

- Có lẽ đối với một số người mà nói...đúng là như vậy.

Cam Khải lạnh lùng nói:

- Tử Âu, đừng nản lòng như vậy, sự khác nhau lớn nhất giữa ngươi và Thiển Thủy Thanh chính là, ngươi chỉ biết tác chiến mà không thông hiểu đạo quan trường. Trận chiến của ngươi nếu như có thể vãn hồi bại cục, vậy coi như đã lập kỳ công cái thế, sẽ không có người nào dám tỏ ra ganh ghét, làm khó dễ ngươi. Vấn đề lớn nhất của ngươi chính là, công lao của ngươi lại được lập nên trên cơ sở thất bại của quân ta. Mỗi khi người đời sau nhắc tới công lao hiển hách của Mịch Tử Âu ngươi, ắt cũng sẽ nhớ tới mối nhục quyết chiến Trung thu của Đế quốc Kinh Hồng. Ngươi không giống Thiển Thủy Thanh, thành tựu của hắn hết sức lớn lao, cho nên có thể khiến cho người khác được thơm lây. Thành tựu của ngươi vừa nhỏ vừa yếu, lại còn làm nổi bật sự kém cỏi bất tài của người khác nữa. Ngươi phá vỡ quyết chiến công bằng, xuất binh cứu giá, chuyện này không sai, tập kích Thiển Thủy Thanh cũng không sai, thậm chí bỏ mặc bá quan văn võ trong triều không cứu cũng không sai, cái sai duy nhất chính là...Ngươi đã không thể cứu vãn cục diện bất lợi của cuộc chiến. Trận chiến Trung thu đã bại, tóm lại là phải trách phạt một số người, chứ không thể ban thưởng cho ai. Mà ai ai cũng muốn tự bảo vệ mình, vậy ai sẽ làm con dê thế tội? Ngươi là hạc giữa bầy gà, không hợp với bọn chúng, chúng không hãm hại ngươi thì hãm hại ai đây? Nếu không vu oan cho công thần duy nhất trở thành tội thần, vậy chẳng khác nào bọn chúng tự nhận mình là rác rưởi? Ngươi rơi đài rồi, vậy bọn chúng sẽ không còn lo lắng.

Mịch Tử Âu nghe tới đây đã hoàn toàn ngây ngốc, Cam Khải vẫn còn nói tiếp:

- Trên chốn quan trường, không sợ ngươi nổi trội hơn người, mà sợ nhất chính là người khác thua kém ngươi quá xa, vậy có nghĩa là ngươi kết thù kết oán với tất cả mọi người. Lại thêm tên Thiển Thủy Thanh kia còn đổ dầu vào lửa: "...Từ đây về sau, phàm Mịch Tướng quân tới chỗ nào, ắt Thủy Thanh sẽ tránh xa nơi ấy, không dám coi là địch, để tỏ lòng tôn kính!" Hừ hừ, Thiển Thủy Thanh, ngươi quả nhiên hết sức tàn độc, ngươi chỉ sợ Tử Âu kết thù với người khác còn chưa đủ...Thấy Tướng quân Đế quốc Kinh Hồng ta thì tránh xa để tỏ lòng tôn kính, thấy Quốc chủ ta thì muốn bắt cho mau. Lời lẽ của hắn như vậy, chỉ sợ bệ hạ nghe xong cũng phải hộc ra ba đấu máu...Tử Âu, từ đây về sau hết sức gian nan, ngươi phải cố gắng bảo trọng thân mình...

O0o

Thành Mễ Đặc Liệt.

Vân Nghê và Nhạc Thanh Âm đang dạo bước trên đường phố, nơi đây buôn bán kinh doanh vô cùng náo nhiệt phồn hoa, có thể nói là đứng đầu trên đại lục. Thành Mễ Đặc Liệt có được tuyến giao thông tiện lợi nhất trên đại lục, gần như tất cả thương gia trên đại lục đều tụ tập về đây, các loại hàng hóa đến từ khắp nơi trên đại lục muôn màu muôn vẻ, cần thứ gì cũng có. Ở nơi đây, bạn có thể tìm thấy da dê, hổ cốt của Đại thảo nguyên Tây Phong, da gấu, lộc nhung của vùng Cực Bắc, trân châu loại lớn của Chỉ Thủy, viên nào viên nấy to như mắt rồng, ngọc thạch của Đế quốc Kinh Hồng, còn có đặc sản của Phong quốc, Lê quốc...Từ khi Đế quốc Thiên Phong và Công quốc Thánh Uy Nhĩ khai thông kinh doanh buôn bán với nhau, đặc sản đến từ Đế quốc Thiên Phong nhiều lên thấy rõ. Có rất nhiều thương nhân người Đế quốc Thiên Phong vì muốn kiếm lợi nhuận cao, thậm chí thuê hẳn cửa hàng ở thành Mễ Đặc Liệt này để kinh doanh buôn bán.

Thương nghiệp luôn là lĩnh vực tiên phong trong ngoại giao, bất kể lĩnh vực nào khác cũng không có bước tiến triển nhanh mạnh bằng lĩnh vực có thể kiếm rất nhiều tiến này. Hiện giờ thấy vùng này thịnh vượng hẳn lên, Cơ Nhược Tử cũng không khỏi thán phục bản lĩnh của Cơ Nhược Tử.

- Không biết tình huống của Nhược Tử tỷ tỷ bây giờ ra sao...

Lúc này Vân Nghê đang lo lắng trong lòng.

Nhạc Thanh Âm nói:

- Hồng muội muội báo tin rằng Cơ tỷ tỷ đã tỉnh lại một lần, coi như đã vượt qua được thời điểm nguy hiểm nhất, chuyện kế tiếp cần làm là chăm sóc cho cẩn thận. Hiện giờ Cơ tỷ tỷ bị thương không thể hành động, nên Hồng muội muội chỉ có thể đi Khâu quốc một mình. Ôi, cũng thật khổ cho nàng, chỉ có thể tự mình tiếp nhận gánh nặng của Cơ tỷ tỷ!

- Có thể bảo vệ tính mạng là tốt rồi, còn chuyện sang Khâu quốc đã không còn quan trọng nữa. Thủy Thanh có thể ra khỏi Đế quốc Kinh Hồng hay không, vậy phải chờ xem kết quả của trận chiến thành Thái Tang.

- Tỷ nói rất đúng.

Nhạc Thanh Âm cười nói.

Đến trước một cửa hàng có thương nhân đang rao hàng inh ỏi, thì ra là bán ngọc, Nhạc Thanh Âm tiện tay cầm một khối ngọc chạm trổ tinh xảo lên hỏi:

- Lão bản, Bạch Ngọc Sư Tử này bán bao nhiêu vậy?

Thương nhân kia cười đáp:

- Hai mươi lượng bạc.

Nhạc Thanh Âm thè lưỡi:

- Vì sao mắc vậy?

Thương nhân kia làm ra vẻ đau khổ đáp:

- Cô nương không biết rồi, đây là ngọc ở Thạch Cương, một thời gian trước đây, Thiển Thủy Thanh kia đánh hạ Lao Sơn, Thạch Cương, đã phá hủy tất cả mỏ quặng ở đó. Hiện tại người Đế quốc Kinh Hồng ít nhất phải mất hai năm mới có thể tiếp tục khai thác. Vì vậy hiện tại ngọc trở nên quý hiếm, ngọc này xuất xứ từ Thạch Cương, đương nhiên là phải lên giá.

Vân Nghê và Nhạc Thanh Âm nghe vậy nhìn nhau, đồng thời phì cười, Nhạc Thanh Âm đặt khối ngọc xuống, ghé tai Vân Nghê nói nhỏ:

- Nếu sớm biết như vậy, lần sau Thủy Thanh muốn đánh nơi nào, bảo chàng cho chúng ta biết trước một tiếng để chúng ta tích trữ đầu cơ, kiếm một số tiền không nhỏ. Tỷ xem khối ngọc nhỏ như vậy, hiện giờ lại có thể bán tới hai mươi lượng bạc, nếu là hàng trăm hàng ngàn khối, không phải là một món lợi khổng lồ sao?

Vân Nghê gõ đầu Nhạc Thanh Âm một cái:

- Muội đó, trong mắt chỉ biết có tiền thôi!

Nhạc Thanh Âm cười đắc ý.

Hai người dạo bước tới trước một hiệu bán hoa, hiệu bán hoa này là do một thương nhân tên Uy Lý người Công quốc Thánh Uy Nhĩ làm chủ.

- A, thì ra là hai vị cô nương xinh đẹp nhất thành Mễ Đặc Liệt ghé thăm cửa hiệu tiểu nhân, tiểu nhân quả thật vô cùng vinh hạnh.

Thương nhân trẻ tuổi tỏ ra hết sức ân cần với hai nàng.

- Uy Lý ngươi thật là dẻo miệng.

- Nét đẹp của nữ nhân cũng như mây cuối chân trời, tự nhiên là phải hết lòng ca ngợi.

- Chúng ta không muốn ca ngợi, mà là muốn nghe lời chúc phúc từ cuối chân trời.

- A!

Uy Lý vỗ vỗ trán, trợn mắt nhìn hai nàng:

- Xin chờ một chút.

Hắn chạy ra sau hiệu, lát sau đem ra một bó hoa quế thơm nức nở:

- Hoa này cao quý mà thanh lịch, mang theo lời ân cần thăm hỏi từ xa tới, hy vọng hai vị cô nương sẽ thích.

- Cảm tạ!

Vân Nghê nhận lấy bó hoa, Nhạc Thanh Âm nhét một đĩnh vàng vào tay Uy Lý:

- Có qua có lại, xem như là tiền mua hoa.

Uy Lý cũng không từ chối, cất đĩnh vàng đi, ngắm mỹ nhân tất nhiên là no mắt, nhưng vàng lại càng quý giá hơn.

O0o

Sau khi trở về sứ quán, Vân Nghê ném bó hoa kia sang một bên, trên tay nàng đã có một tờ giấy nhỏ.

Lướt qua vài dòng, sắc mặt Vân Nghê đột nhiên trở nên khó coi.

- Thế nào, Vân tỷ tỷ?

- Quyết chiến Trung thu, Thủy Thanh đã thắng.

- A, vậy thì quá tốt! Ủa, sao tỷ lại có vẻ mất hứng như vậy?

- Tuy là thắng trận, nhưng tổn thất không nhỏ, tệ nhất chính là kế hoạch bắt Lương Khâu Húc của Thủy Thanh đã bị phá hỏng. Không bắt được Lương Khâu Húc, chàng vẫn không thể ra khỏi Đế quốc Kinh Hồng.

- À!

Nhạc Thanh Âm cũng giậm chân tiếc rẻ:

- Vì sao lại như vậy?

- Chỉ biết là do Mịch Tử Âu thọc gậy bánh xe, tình huống cụ thể không rõ, tuy nhiên chuyện này không quan trọng. Quan trọng nhất là...hiện tại Thiết Huyết Trấn đã mất đi cơ hội tốt nhất để rời khỏi Đế quốc Kinh Hồng, Thủy Thanh đã biết tin Nhược Tử tỷ tỷ trọng thương, chàng vô cùng tức giận, quyết định triển khai toàn diện kế hoạch trả thù người Đế quốc Kinh Hồng, cho nên...Chàng quyết định bắt đầu triển khai kế hoạch dìm thuyền.

Vừa nghe tới tên của kế hoạch dìm thuyền, gương mặt Nhạc Thanh Âm rốt cục cũng phải biến sắc:

- Kế hoạch này quá ác độc, thật sự phải làm như vậy sao?

- Nhược Tử tỷ bị thương là do Cô Chính Phàm gây ra, Mịch Tử Âu xuất kích có thể cũng là do ông ta bày mưu đặt kế. Thủy Thanh cố gắng hết sức để bắt sống Lương Khâu Húc, không ngờ lại bị hai tên này phá hỏng, nếu chàng không trả thù thì không phải là Thiển Thủy Thanh. Ôi, nếu trận chiến Trung thu thành công, lúc này cần gì phải làm như vậy...

Nhạc Thanh Âm gật đầu bất đắc dĩ:

- Nếu là như vậy, Đế quốc Kinh Hồng coi như hoàn toàn tiêu vong, có lẽ sẽ có rất nhiều người vô tội chết đi...

- Đó là nhất định, nhưng nếu không làm như vậy, Thiết Huyết Trấn không thể tiếp tục sinh tồn.

Nhạc Thanh Âm nghiến răng:

- Nếu đã là như vậy, cũng chỉ còn nước liều mạng ngươi không chết thì ta vong. Muội đi sắp xếp hành trang, chuẩn bị xuất phát!

Vân Nghê liếc nhìn Nhạc Thanh Âm, do dự một chút rồi nói:

- Lần này đi Đế quốc Kinh Hồng hết sức hiểm trở gian nan, một khi kế hoạch dìm thuyền triển khai, các nơi sẽ xảy ra biến loạn, tất nhiên sóng gió dậy lên. Muội...phải hết sức cẩn thận mới được!

Nhạc Thanh Âm mỉm cười:

- Tuy rằng muội đi vào đầm rồng hang hổ, nhưng bên cạnh luôn luôn có rất nhiều người tiếp ứng, có lẽ sẽ có cơ hội gặp được Thủy Thanh, cho dù chết cũng không hối tiếc. Còn tỷ từ đây về sau chỉ còn lại một mình, tỷ tọa trấn hậu phương, bất cứ chuyện gì cũng phải cần có tỷ, ngàn vạn lần cũng nên cẩn thận. Người Công quốc Thánh Uy Nhĩ trọng tiền tài, coi nhẹ nghĩa khí, tính tình phản phúc, rất nhiều chuyện cần phải có tỷ tỷ chống đỡ. Nhưng tỷ cũng đừng cố gắng quá sức, sẽ hại đến thân mình.

- Yên tâm, ta tự biết nặng nhẹ.

Hai nàng nhìn nhau, đồng thời nước mắt tuôn trào, trong giờ phút này, các nàng chỉ có thể thầm than thở với trời cao...

Bây giờ nghĩ lại, nếu sau này Mịch Tử Âu biết hắn cứu Lương Khâu Húc đã dẫn đến chuyện Thiển Thủy Thanh trả thù điên cuồng, có lẽ cũng sẽ hối hận không thôi...

Muốn ám toán Thiển Thủy Thanh, làm sao không khỏi phải trả giá?

Thiển Thủy Thanh đang dùng hành động của mình nói với mọi người, kẻ nào muốn hắn chết, nhất định phải chôn theo hàng trăm vạn sinh mạng!

Ngày Hai Mươi tháng Tám năm Một Trăm Lẻ Tám lịch Thiên Phong, vì bị hạn chế bởi công ước, không thể công khai phục vụ cho Thiển Thủy Thanh, các đoàn lính đánh thuê xé chẵn ra lẻ, tiến vào khắp các ngõ ngách Đế quốc Kinh Hồng, chuẩn bị triển khai hành động đập nồi mà Thiển Thủy Thanh giao cho bọn họ. Sáu ngày sau, bọn Vân Nghê nhận được thông báo hành động của Thiển Thủy Thanh, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng. Nhạc Thanh Âm mang theo sứ mạng mà Thiển Thủy Thanh và Vân Nghê giao cho, vội vàng lên đường chạy tới Đế quốc Kinh Hồng.

Hai hành động lớn: Đập nồi, dìm thuyền là kế hoạch cuối cùng, cũng là ác độc nhất của Thiển Thủy Thanh, tiến hành phản kích từ trong tuyệt địa nhằm vào người Đế quốc Kinh Hồng, nhất định hoàn toàn kéo người Đế quốc Kinh Hồng vào cơn cuồng phong đen tối.

Ngày Hai Mươi Sáu tháng Tám, ở Công quốc Thánh Uy Nhĩ, Đại Công tước Tư Ba Tạp Ước phát biểu thông cáo với toàn đại lục. Thông cáo dùng lời lẽ hết sức chua ngoa ác độc, mai mỉa Quốc chủ Đế quốc Kinh Hồng một phen, cuối cùng còn nói với Lương Khâu Húc rằng, Mạn Đức giáo đã tăng thêm một vạn võ sĩ Thánh đường ở vùng biên giới giữa hai nước. Vốn trước kia người Đế quốc Kinh Hồng và người Công quốc Thánh Uy Nhĩ từng tranh cãi về chủ quyền của vùng đất có diện tích năm ngàn dặm vuông ở biên giới hai nước. Hiện giờ người Công quốc Thánh Uy Nhĩ muốn mượn cơ hội này để thảo luận lại với người Đế quốc Kinh Hồng về quyền sở hữu của mảnh đất kia.

Ngày Hai Mươi Bảy tháng Tám, Lê quốc tuyên bố chính thức trong hội nghị Ba Tư Lạp, Cơ Nhược Tử đã chính thức cho Lê quốc vùng đất có diện tích hai ngàn năm trăm dặm vuông ở biên giới Tây Bắc, yêu cầu tất cả quân Đế quốc Kinh Hồng đang đóng ở đó phài rút lui trong vòng hai tháng, nếu không người Lê quốc sẽ triển khai tấn công quân sự.

Ngày Hai Mươi Tám tháng Tám, Phong quốc cũng đã có biểu hiện. Bọn họ đưa ra nghi vấn về độ chính xác của đường biên giới giửa hai nước Kinh Phong, vì vậy phái ra một đoàn đo đạc đi điều tra lại một lần nữa. Không nghi ngờ gì, người Phong quốc muốn nhân cơ hội này đưa biên giới lấn sang phần lãnh thổ của Đế quốc Kinh Hồng sâu hơn nữa.

Đối với thái độ nhân lúc cháy nhà hôi của của các nước từng là đồng minh, khi Lương Khâu Húc biết được những chuyện này, tức giận đến nỗi hộc máu ngay tại chỗ.

Ngày Hai tháng Chín, thương thế của Cơ Nhược Tử tiến thêm một bước tốt đẹp hơn, đã không còn lo về tính mạng nữa, nhưng thân thể vẫn còn suy yếu. Nhiều ngày sau, lúc tin này tới tai Thiển Thủy Thanh, rốt cục hắn cũng thở ra một hơi dài nhẹ nhõm. Lúc ấy, hắn càng cảm thấy quan tâm và nhung nhớ các nữ nhân của mình.

Ngày Bốn tháng Chín, Lương Khâu Húc vì muốn ứng phó với những cái nhìn thèm thuồng và uy hiếp của các nước chung quanh, cho nên tuyên bố ký kết quan hệ thông gia cùng người Đại Đế quốc Tây Xi. Hôn lễ đúng ra đã được tổ chức nhưng vì chiến sự nên đã được dời lại, hai tháng sau sẽ tiến hành.

Tin tức này vừa truyền ra đã khiến cho người người khiếp sợ. Một trăm lẻ tám năm qua, đại lục Quan Lan đã có vô số tin tức khiến cho người ta kinh hãi, nhưng tin tức này lần đầu tiên đã làm chấn động tất cả các quốc gia trên đại lục. Thông cáo khiển trách từ các nước Phong, Khâu, Lê...ùn ùn phát ra, mắng rằng người Đế quốc Kinh Hồng đang dẫn sói vào nhà, tự chịu diệt vong. Tư Ba Tạp Ước giận không nhịn được, tuyên bố bằng bất cứ giá nào cũng cố gắng ngăn cản hôn sự kia. Kế hoạch chiếm đoạt đầy dã tâm của người Công quốc Thánh Uy Nhĩ, lần này đã có danh nghĩa hết sức chính đáng: Vì hòa bình của đại lục mà đánh! Nếu người Đế quốc Kinh Hồng không giao ra vùng đất năm ngàn dặm vuông kia, Tư Ba Tạp Ước sẽ lập tức dẫn quân tấn công, đích thân tới chiếm.

Ngày Sáu tháng Chín, Nhạc Thanh Âm chạy tới thành Hỏa Vân, gặp mặt bọn Phong Nương Tử, Ly Sở, đồng thời cũng gặp được kẻ đã âm thầm ra sức vì Thiết Huyết Trấn từ lâu: Minh Thành.

Khi Minh Thành đột nhiên thấy một nữ nhân nữa của Thiển Thủy Thanh xuất hiện tại thành Hỏa Vân, hắn giật mình kinh hãi, biết rằng Thiển Thủy Thanh nhất định lại có thủ đoạn mới đối phó với Đế quốc Kinh Hồng. Nhưng hắn cũng không ngờ lần này, thủ đoạn của Thiển Thủy Thanh lại tàn nhẫn ác độc hơn tất cả những thủ đoạn mà hắn sử dụng qua gấp trăm lần!

O0o

Ngày Hai tháng Chín.

Thành Hỏa Vân.

Truy Nhật đứng trước thư phòng cung kính nói:

- Đại nhân, thành Bá Nghiệp đưa tin tới.

- Chuyện gì?

Giọng Nghiêm Chân Bình vẫn bình thản, tay phải hạ cờ xuống:

- Chiếu!

Bát Xích đưa tay chống cằm đau khổ suy tư.

Thời gian càng trôi qua, Nghiêm Chân Bình càng hiểu biết sâu sắc về cờ tướng hơn, càng ngày Bát Xích muốn thắng được y càng không dễ chút nào.

- Là chuyện về Mịch Tử Âu, thành Bá Nghiệp đưa ra quyết định về hắn.

Truy Nhật đáp.

Nghiêm Chân Bình không ngẩng đầu lên: xem tại

- Ngươi khoan hãy nói kết quả, để cho bản quan thử đoán một lần...Nếu như bản quan đoán không sai, hẳn là thành Bá Nghiệp đã công bố rộng rãi rằng Mịch Tử Âu vi phạm quân lệnh, tự tiện xuất binh, phá hoại quyết chiến công bằng, cần phải nghiêm trị, có phải không?

- Đại nhân anh minh, thành Bá Nghiệp đang muốn mượn chuyện này để vãn hồi danh dự.

Nghiêm Chân Bình gõ gõ đầu Bát Xích:

- Ngươi đoán thử một lần, xem xử phạt hắn như thế nào?

Bát Xích buột miệng đáp:

- Xử phạt tướng có công, cần phải lấy đạo nghĩa để phục lòng người, trước trừng trị tội, sau lại thưởng công, để tỏ ra chí công vô tư. Tuy nhiên kẻ này có tội phải phạt nặng, còn thưởng công chỉ qua loa một chút mà thôi. Thưởng phạt cùng lúc, nhìn qua thì chí công vô tư, nhưng bên trong chính là rắp tâm hại người. Cho nên Nghiêm đại nhân không nói phần sau, có lẽ chính là: Nghĩ tình Mịch Tử Âu có công cứu giá, cho nên thưởng phạt cùng lúc. Phần thưởng chắc là ban cho phủ đệ, vàng bạc, bổng lộc tiền tài, còn phạt thì có lẽ là giáng chức. Còn cụ thể giáng chức như thế nào thì ta đoán không ra.

Truy Nhật đứng bên ngoài mắt sáng ngời:

- Bội phục, bội phục, không ngờ tiểu ca nhi lại hiểu biết sâu sắc về chính trị trong chốn quan trường như vậy. Đúng vậy, đúng là như vậy, mặc dù Mịch Tướng quân lập được kỳ công, nhưng chỉ được ban thưởng nhà cửa đất đai, lại chịu phạt tước quan thôi chức, thưởng phạt bất công, phạt to hơn thưởng!

Dạ Oanh không nhịn được hỏi:

- Tốt xấu gì cũng là có công cứu giá, vì sao lại đối xử như vậy, không sợ anh hùng trong nước thoái chí nản lòng sao?

Bát Xích lập tức nói:

- Trên chốn quan trường xưa nay đều là như vậy, còn về chuyện thoái chí nản lòng, Dạ Oanh tỷ không cần lo lắng. Tỷ sợ không còn ai tranh giành lập công để thăng quan sao? Ai chẳng biết Mịch Tử Âu sẽ có ngày hôm nay, hoàn toàn chính là vì lúc trước hắn đã bỏ mặc bá quan không cứu.

- Vậy cũng phải có một kết thúc hợp lý mới đúng.

- Chắc là có.

Bát Xích gật gật đầu, lại hỏi Truy Nhật:

- Còn có thủ thuật gì để che mắt người khác hay không?

Truy Nhật lập tức đáp:

- Mịch Tử Âu không được làm Tướng quân nữa, chỉ có thể làm chức Vệ Giáo nho nhỏ, niệm tài hoa của hắn, bệ hạ để cho hắn quay về Hàn Phong quan, trên danh nghĩa là cho hắn một cơ hội, nhưng muốn leo lên lại thì rất khó.

Nghiêm Chân Bình chế nhạo:

- Tám phần chắc là nể mặt Cô Chính Phàm, có thể làm như vậy cũng đã tốt lắm rồi. Cô Chính Phàm ôi Cô Chính Phàm, coi như ngươi hoàn toàn mất đi ái tướng tâm phúc của ngươi rồi!

Bát Xích bĩu môi:

- Trong triều các ngươi nhân việc xử phạt Mịch Tử Âu, thế nào cũng mắng sư phụ ta một trận đúng không?

Truy Nhật cười cười:

- Đó là đương nhiên, gần đây thành Bá Nghiệp và thành Thái Tang vẫn đang đấu võ mồm với nhau.

Trong lúc không hay không biết, dần dần Truy Nhật cũng cảm thấy yêu mến tên tiểu tử từng ám sát đại nhân của hắn, cho nên khi rảnh rỗi cũng đứng ngoài thư phòng đùa giỡn với nó vài câu.

Bát Xích tỏ vẻ khinh thường:

- Kẻ có thuộc hạ không cứng rắn, thường là cứng rắn về miệng lưỡi.

Nghiêm Chân Bình nhướng mày:

- Nói rất đúng.

Bát Xích cười hì hì:

- Đó là sư phụ ta dạy, cho nên ông ấy thường nói với ta, đối với những kẻ thích dùng miệng lưỡi như vậy, chắc chắn rằng nói không lại hắn, vậy không cần phải hao hơi tổn tiếng làm chi, cứ giáng cho hắn một quyền là lập tức thiên hạ thái bình!

Nghiêm Chân Bình tỏ vẻ giận dữ:

- Đó là lý luận của những kẻ thất phu, của những tên cường đạo! Quả thật là thầy nào trò nấy mà...

Y vốn là quan văn, chỉ biết dựa vào miệng lưỡi kiếm cơm, đương nhiên là nổi giận với lời Thiển Thủy Thanh dạy Bát Xích.

Truy Nhật phì cười lui ra. Một già một trẻ này đã đoán ra được kết cục của Mịch Tử Âu, hắn cũng không cần ở lại.

Bát Xích cũng không tranh cãi với Nghiêm Chân Bình nữa, tiếp tục ôm đầu suy nghĩ. Thế cờ trên bàn lúc này, thế thắng của Nghiêm Chân Bình đã quá rõ ràng, xem ra Bát Xích không còn cách nào xoay chuyển tình thế, sau khi suy nghĩ một lúc lâu, nó bèn xóa cờ rồi nói:

- Ta thua, ông hỏi đi.

Nghiêm Chân Bình cười mỉm:

- Thắng ngươi một ván thật không dễ chút nào, lần này bản quan muốn hỏi ngươi một vấn đề quan trọng, hy vọng ngươi sẽ thành thật trả lời...

- Ông cứ hỏi.

- Trận chiến Trung thu, Thiển Thủy Thanh coi như không thu hoạch được gì, cho dù chiến thắng, nhưng vẫn không đạt được mục tiêu mà hắn mong muốn. Dưới tình huống như vậy, bản quan tin rằng nhất định hắn vẫn còn kế hoạch dự bị.

- Chắc chắn là có kế hoạch dự bị, tuy nhiên cũng không thể gọi là kế hoạch dự bị, thật ra nó đã được chuẩn bị từ trước. Chẳng qua Lương Khâu Húc đột nhiên cao hứng ngự giá thân chinh, khiến cho sư phụ ta nghĩ rằng có thể đánh một trận là giải quyết xong, cho nên đã bỏ qua kế hoạch ấy. Nhưng hiện tại xem ra, sư phụ ta vẫn phải tiếp tục thực hiện kế hoạch kia.

- Nói như vậy, hẳn là ngươi biết được kế hoạch dự bị của sư phụ ngươi?

- Nếu như đây cũng tính là một câu hỏi, vậy thì đúng.

- Tiểu tử, không cần mưu lợi, câu hỏi chính thức của bản quan còn chưa đưa ra kia mà. Tuy rằng sư phụ ngươi đã dạy ngươi rất nhiều đạo lý mà bản quan cảm thấy không thích thú, nhưng bản quan tin rằng, tối thiểu hắn cũng không dạy ngươi chơi xấu, đúng không?

Bát Xích bật cười hăng hắc:

- Ông là lão già rất khó đối phó, không phải ông muốn biết sắp tới sư phụ ta muốn làm gì hay sao, đâu cần phải hỏi vòng vo như vậy?

Nghiêm Chân Bình bất đắc dĩ nói:

- Tên tiểu quỷ như ngươi vô cùng xảo trá, nếu không đánh vài vòng như vậy, e rằng khó lòng moi được câu trả lời thật sự của ngươi.

Bát Xích lập tức thở dài:

- Thật ra không phải là ta không muốn nói cho ông biết, chỉ là ta thừa biết vì sao ông quan tâm tới chuyện này như vậy. Nhưng Nghiêm đại nhân nghĩ lại mà xem, nếu ông biết được kế hoạch của sư phụ ta, chắc chắn ông sẽ nghĩ cách đưa tin này ra bên ngoài, vạn nhất bị ta phát hiện...Ôi, nói thật ra, trong thời gian gần đây, ta đã học hỏi từ ông rất nhiều điều, coi như chúng ta cũng là bằng hữu, ta không đành lòng giết ông...

- Bản quan có thể cam đoan tuyệt đối sẽ không truyền chuyện này ra bên ngoài.

- Cho dù ông không truyền ra, ta cũng sợ rằng từ nay về sau ông sẽ ăn ngủ không yên!

Nghiêm Chân Bình run rẩy trong lòng:

- Ý ngươi muốn nói rằng, kế hoạch của sư phụ ngươi vô cùng đáng sợ hay sao?

Bát Xích nhìn Nghiêm Chân Bình, rất lâu sau mới lên tiếng:

- Từ sau đại chiến thành Bình Dương, sư phụ của ta đã định ra một kế hoạch liên hoàn, chuyện dân chúng Đế quốc Kinh Hồng nổi loạn, đào trộm mộ thật ra cũng chỉ là phần nổi của tảng băng. Đó vẫn chưa động tới kế hoạch thật sự thừa sức hủy diệt cả Đế quốc Kinh Hồng. Nếu như Mịch Tử Âu không cứu Lương Khâu Húc, Đế quốc Kinh Hồng có thể đỡ phải chết đi hàng trăm vạn người!

Những lời này của Bát Xích khiến cho Nghiêm Chân Bình run rẩy toàn thân, y vội vàng chộp lấy Bát Xích:

- Ngươi nói mau, rốt cục là kế hoạch gì vậy?

Bát Xích nhìn Dạ Oanh, Dạ Oanh gật gật đầu, lúc này Bát Xích mới chịu mở miệng:

- Nói cho ông biết cũng không sao, dù sao ông cũng không kịp ngăn trở. Kế hoạch này của sư phụ có tên là đập nồi dìm thuyền, ý nghĩa của nó chính là...Thiết Huyết Trấn của ta sẽ cùng chết với Đế quốc Kinh Hồng các người!

Dạ Oanh lạnh lùng tiếp lời:

- Cái gọi là đập nồi dìm thuyền thật ra do hai kế hoạch, kế hoạch đập nồi và kế hoạch dìm thuyền tạo thành. Kế hoạch đập nồi chính là trước tiên khiến cho Đế quốc Kinh Hồng trở nên hỗn loạn, phái ra rất nhiều chiến sĩ Thiết Huyết Trấn giả làm dân chúng bình thường, giặc cỏ, thổ phỉ...đi khắp nơi tập kích, đốt cháy, phá hủy các đồng ruộng, phá hoại đường sá đê đập, gây ra tai họa. Mục đích thật ra rất đơn giản, chính là muốn khiến cho đất đai của người Đế quốc Kinh Hồng không thể thu hoạch được một hạt lúa nào, trở thành một thời kỳ thảm họa đen tối nhất trong lịch sử của quốc gia này!

Bát Xích tiếp lời:

- Mà kế hoạch dìm thuyền chính là thông qua việc tấn công khắp các tiền trang, hiệu buôn của Đế quốc Kinh Hồng, làm cho hệ thống kinh tế của quý quốc tê liệt hoàn toàn, xuất hiện hiện tượng tài chính sụp đổ, làm cho vật giá tăng cao. Cứ như vậy, Đế quốc Kinh Hồng thiếu nguồn thu ngân khố, cho nên không thể có tiền mua lương thực từ các nước khác, chỉ còn cách bó tay ngồi nhìn trong nước mình thiếu thốn lương thực mà không có biện pháp nào.

Nghiêm Chân Bình nghe xong mắt mở trừng trừng không nói nên lời, toàn thân dại ra.

O0o

Kế hoạch đập nồi dìm thuyền của Thiển Thủy Thanh chính là nhằm tấn công vào hai mạch máu quan trọng của Đế quốc Kinh Hồng: Nông nghiệp và kinh tế. Khác với những hỗn loạn mà trước kia hắn đã tạo ra, lần này hắn xuống tay nhằm vào nền tảng cơ sở của đối phương, điểm giống như lúc trước chính là, thủ đoạn mà hắn sử dụng vẫn là nhờ vào tiền tài.

Sau quyết chiến Trung thu, Thiển Thủy Thanh hiểu được rất rõ ràng, nếu mình muốn rời khỏi Đế quốc Kinh Hồng trong một khoảng thời gian ngắn là điều không thể. Sự kiên nhẫn của hắn rốt cục đã bị đẩy lên tới cực hạn, kế hoạch mà ban đầu vẫn còn do dự, cuối cùng cũng phải mang ra sử dụng.

Điểm thay đổi so với kế hoạch khi trước chính là, hắn không phái ra chiến sĩ Thiết Huyết Trấn chấp hành nhiệm vụ lần này, mà ngược lại giao cho đám lính đánh thuê vốn thích hợp chấp hành nhiệm vụ này hơn.

Từ ngày Hai Mươi tháng Tám trở đi, Thiển Thủy Thanh bí mật phái ra rất nhiều lính đánh thuê đi khắp các nơi trên Đế quốc Kinh Hồng. Lúc này, sau khi trải qua giai đoạn canh tác đầu mùa đầy hỗn loạn kia, giờ đây đã tiến vào mùa thu hoạch. Từng mảnh ruộng lúa thường, lúa nước, lúa mì, bắp, cao lương, bông, lúa mạch...đã trưởng thành, đang chờ ngày thu hoạch.

Nhưng ông trời không giáng thiên tai, không có nghĩa là con người không gây ra họa.

Sự ác độc của Thiển Thủy Thanh lộ rõ trong chuyện hắn muốn đốt sạch tất cả ruộng lúa hoa màu trên khắp Đế quốc Kinh Hồng, khiến cho mùa thu hoạch năm nay, tất cả mọi người không có lương thực mà ăn!

Thiển Thủy Thanh treo giải thưởng khổng lồ cho bọn lính đánh thuê, khiến cho bọn họ tiến hành phá hoại ruộng đồng khắp trên Đế quốc Kinh Hồng. Bọn họ giống như đàn châu chấu tỏa ra đốt cháy đồng ruộng khắp nơi, khiến cho nền tảng sản xuất nông nghiệp của Đế quốc Kinh Hồng một phen bị hỏa thiêu sạch sẽ. Mà bốn trăm chiến sĩ Thiết Huyết Trấn trước kia hắn đã cho tản ra khắp nơi xúi giục dân chúng nổi loạn, trở thành kẻ chịu tội thay cho hắn, chủ động gánh vác tất cả tội trạng cho Thiển Thủy Thanh, biến sự kiện đốt lương thực hoa màu ở Đế quốc Kinh Hồng trở thành một cuộc nội loạn. Nhờ vậy Thiển Thủy Thanh vẫn ung dung thoát khỏi sự phẫn nộ của dân chúng Đế quốc Kinh Hồng, mà các quan phủ, huyện Đế quốc Kinh Hồng không thể kịp thời xử lý tất cả, cuối cùng trở thành kẻ bị hại lớn nhất trong hành động lần này của Thiển Thủy Thanh.

Có thể tưởng tượng, Đế quốc Kinh Hồng vốn đã nằm trong hỗn loạn, đối với hành động tấn công vào nền sản xuất nông nghiệp lần này, căn bản không còn năng lực tự bảo vệ mình. Trong thời tiết khô nóng của mùa hè này, chỉ cần vài tàn lửa là có thể thiêu trụi cả vài mảnh ruộng.

Vì muốn bảo đảm hành động lần này mang tính đột ngột và gây ra tổn thất lớn nhất, thậm chí Thiển Thủy Thanh quy định hết sức cụ thể về kế hoạch hành động, thời gian ra tay...

Cùng lúc đó, Nhạc Thanh Âm gánh vác một đại sự khác: Mạnh mẽ chèn ép thương nhân của Đế quốc Kinh Hồng, tạo ra mầm mống hỗn loạn trong nền tài chính, khiến cho quan phủ, huyện Đế quốc Kinh Hồng không thể nhanh chóng thu gom tiền bạc để ra nước ngoài mua lương thực, dẹp yên tai họa và rắc rối. Mà nếu muốn làm được chuyện này, biện pháp tốt nhất chính là chèn ép các tiền trang (ngân hàng) mà tiến hành. Từ trước khi Nhạc Thanh Âm đi vào Đế quốc Kinh Hồng, Vân Nghê cũng đã thông qua bọn Bối Lý Mạn đem rất nhiều tiền bạc gởi vào trong các tiền trang khắp nơi trên Đế quốc Kinh Hồng. Số tiền gởi này hết sức khổng lồ, trong đó có của thương nhân Công quốc Thánh Uy Nhĩ, cũng có của Thiên Hạ Vân gia, Hồng gia, Thủy gia...còn có cả số mà Thiển Thủy Thanh cướp được gởi vào đó nữa. Còn số vàng bạc mà Xích Phong Uyển trợ giúp, cũng được Thiển Thủy Thanh trước sau nhờ bọn Thủy Trung Liên gởi vào tiền trang của Đế quốc Kinh Hồng.

Nhạc Thanh Âm đến là tiến hành nhiệm vụ chèn ép: Thông qua việc chèn ép các tiền trang trên Đế quốc Kinh Hồng, tạo thành chuyện phá hoại nền tảng kinh tế tài chính bên trong Đế quốc Kinh Hồng, đặt nền móng trước cho một đất nước Đế quốc Kinh Hồng ba tháng sau không còn hạt lúa. Đến lúc đó, dân chúng không có lương thực mà ăn, bên trong Đế quốc Kinh Hồng không phải là cục diện hỗn loạn như trước nữa, mà là một cơn cuồng phong toàn dân nổi loạn hết sức rõ ràng.

Lợi dụng tiền thưởng khổng lồ mời rất nhiều lính đánh thuê chia ra tứ xứ đốt cháy ruộng đồng, dẫn đến nạn đói, đồng thời lệnh cho Nhạc Thanh Âm chèn ép các tiền trang, tạo ra sự hỗn loạn trong tài chính. Đây chính là cơn cuồng phong thứ ba mà Thiển Thủy Thanh chuẩn bị cho người Đế quốc Kinh Hồng.

Vận dụng sức mạnh của tiền tài, Thiển Thủy Thanh tạo ra ba trận cuồng phong hoàn toàn khác nhau, cũng giống như một con cá làm ra ba món. Có thể nói rằng Thiển Thủy Thanh đã lợi dụng giá trị của tiền tài lên tới đỉnh điểm, cũng đẩy người Đế quốc Kinh Hồng tiến dần tới vực sâu vạn trượng.

Thật ra Thiển Thủy Thanh có thể tiến hành kế hoạch này từ sớm, nhưng hắn vẫn chờ đến hiện tại, một mặt là để công tác chuẩn bị thêm hoàn thiện, mặt khác cũng tìm cách không cần dùng tới kế hoạch này mà vẫn có thể rời khỏi Đế quốc Kinh Hồng.

Nhưng Mịch Tử Âu cứu đi Lương Khâu Húc, phá hoại kế hoạch có hy vọng rời khỏi Đế quốc Kinh Hồng nhất của Thiển Thủy Thanh, đồng thời còn giết chết gần hết chiến sĩ của Ưng Dương Kỳ. Lại thêm Cô Chính Phàm ra lệnh ám sát Cơ Nhược Tử, một loạt những chuyện này rốt cục đã chọc cho Thiển Thủy Thanh nổi giận, kế hoạch báo thù của hắn cũng theo đó triển khai. Trong trận chiến không nhìn thấy ánh mặt trời này, giờ đây hắn không còn cầu có thể sống ra khỏi Đế quốc Kinh Hồng nữa, mà thề quyết kéo tất cả người Đế quốc Kinh Hồng cùng vào địa ngục với mình!

Nghe Bát Xích và Dạ Oanh kể tới đây, Nghiêm Tổng đốc Nghiêm đại nhân ngây người rất lâu, không biết nói gì. Y nằm mơ cũng không ngờ, Thiển Thủy Thanh âm thầm lặng lẽ một thời gian, rốt cục vẫn còn giấu trong tay một chiêu hung tàn ác độc tới mức như vậy.

Rốt cục y ý thức được rằng, cho tới nay, người Đế quốc Kinh Hồng vẫn coi thường một vấn đề vô cùng quan trọng:

Cái khác nhau lớn nhất của Thiển Thủy Thanh với tất cả những kẻ xâm lấn trong lịch sử trước kia chính là, tất cả những kẻ xâm lấn kia đều nghĩ mọi biện pháp tiến vào Đế quốc Kinh Hồng, bọn họ muốn đất đai, của cải, chứ không phải muốn gây hỗn loạn và hủy diệt. Bởi vậy bọn họ cũng sẽ không chọn dùng phương pháp ngu xuẩn là tiêu diệt nền sản xuất nông nghiệp, hủy hoại trật tự tài chính để đả kích địch nhân. Bởi vì làm như vậy cũng có nghĩa rằng cho dù đánh chiếm được quốc gia ấy, cũng chỉ được một mảnh đất ngàn dặm khô cằn, không còn có ý nghĩa gì đáng nói. Nhưng Thiển Thủy Thanh thì khác, hắn không muốn đánh chiếm quốc gia này, mà muốn tìm cách rời khỏi quốc gia này. Chuyện đó hoàn toàn ngược lại với nhu cầu của chiến tranh, cho nên biện pháp mà hắn sử dụng hoàn toàn khác với những người khác. Nếu hắn không rời đi được, vậy hắn sẽ không tiếc tất cả để cùng chết với quốc gia này.

Xuất phát từ nhu cầu chính trị bất đồng, cho nên chiến lược đưa ra cũng bất đồng, ngay từ ban đầu, Thiển Thủy Thanh đã có lối tư duy hoàn toàn khác với những người khác để giải quyết vấn đề của riêng hắn. Người Đế quốc Kinh Hồng không thể nhìn thấu quyết tâm chết chung với địch của Thiển Thủy Thanh, cũng không ý thức được tất cả những sự bố trí và chuẩn bị của hắn.

Mà hiện tại, hết thảy đều đã quá muộn.

Sau khi nghe tất cả những chuyện này, Nghiêm Chân Bình lắp bắp hỏi:

- Vậy...hắn chuẩn bị khi nào thì động thủ?

Dạ Oanh đáp:

- Trong khoảng từ ngày Mười Hai tháng Chín đến ngày Hai Mươi Tám tháng Chín, Thiết Huyết Trấn ta tiến vào Đế quốc Kinh Hồng vừa đúng một năm. Đây là lễ vật của Thiển Thủy Thanh, dâng tặng người Đế quốc Kinh Hồng nhân dịp đầy năm.

Nghiêm Chân Bình thở ra một hơi thật dài:

- Đế quốc Kinh Hồng ta đất rộng mênh mông, Thiển Thủy Thanh hắn không thể nào đốt sạch tất cả ruộng đồng trên một vạn sáu ngàn dặm được!

- Thủy Thanh đã chuẩn bị từ lâu cho kế hoạch này, chàng đã sớm cân nhắc tính tới tất cả các tình huống. Nghiêm đại nhân, ông không hiểu sao, thật ra chàng cũng không cần phải đốt sạch tất cả ruộng đồng. Trừ phi là quốc gia có sản lượng nông nghiệp lớn như Đế quốc Mạch Gia, nếu không, một quốc gia bình thường dưới tình huống tự cấp tự túc, chỉ cần cung ứng thiếu một phần năm lương thực quốc gia, lập tức sẽ khiến cho nạn đói xảy ra, gieo trồng sản xuất rung động mạnh, giá lương thực thậm chí có thể tăng vọt lên gấp hai mươi lần. Nếu như số một phần năm ruộng đồng bị đốt này đều nằm trong cùng một khu vực, như vậy toàn khu vực ấy sẽ lâm vào cảnh cuồng loạn, chuyện này chắc chắn lớn hơn bạo loạn trước kia rất nhiều. Nếu số ruộng đồng bị đốt lên tới ba mươi, thậm chí bốn mươi phần trăm, như vậy hơn phân nửa dân chúng trong quốc gia sẽ chết vì đói! Hỗn loạn trước kia chỉ như chuồn chuồn lay cột đá, nhưng hỗn loạn lần này sẽ như cơn hồng thủy tấn công đê. Tiến hành kế hoạch lần này, Thủy Thanh đại khái sẽ huy động tất cả sự giúp đỡ mà chàng có thể tìm được, không chỉ có số lính đánh thuê kia, có lẽ còn có một ít bọn côn đồ du đãng bán mạng vì tiền, thổ phỉ, sơn tặc, hải tặc...Chàng chuẩn bị cho chuyện này đã từ lâu, chàng không thiếu người, cũng không thiếu thời gian.

Nghiêm Chân Bình nghe vậy ngây dại cả người, vô cùng suy sụp.

Rốt cục y đã hiểu.

Không ai hiểu rõ về chuyện sự chênh lệch giữa cung và cầu sẽ làm biến động giá cả của nền kinh tế cả nước bằng một chính khách lão luyện như Nghiêm Chân Bình. Mặc dù xã hội nông nghiệp chưa đạt tới mức độ có thể ảnh hưởng tới cả nền kinh tế và tài chính, nhưng hệ thống tiền tệ ngày càng hoàn thiện cũng có sức ảnh hưởng rất lớn tới xã hội phong kiến. Mà biểu hiện cơ bản của sức ảnh hưởng này ngay ở chỗ, thông qua thủ đoạn nguyên thủy nhất để hoàn thành công năng lớn nhất tác động tới nền kinh tế: Thông qua vật giá mà điều chỉnh điều tiết cung cầu.

Khi hàng hóa thiếu thốn, liền tăng giá, khi hàng hóa dồi dào, bèn giảm giá, dùng chuyện này để điều tiết hàng hóa, cân đối cung cầu. Trong giai đoạn nguyên thủy của nền kinh tế hàng hóa, đây là tác dụng cơ bản điển hình nhất.

Nhưng kinh tế không phải là vật lý, sẽ không tuân theo định luật tuần hoàn bảo toàn năng lượng, không phải lượng hàng hóa cung cấp giảm bớt một phần trăm thì giá cả liền tăng lên một phần trăm. Hoàn toàn ngược lại, trong mắt các thương nhân tham lam, có rất nhiều loại hàng hóa chỉ sợ cung cấp vừa xuất hiện sự giảm bớt một phần trăm, đã đẩy giá hàng lên tới mười, thậm chí là trăm phần trăm.

Lương thực chính là loại hàng hóa điển hình nhất đại biểu cho chuyện này.

Trong xã hội nông nghiệp, hàng hóa được chia làm hai loại cơ bản: Nhu yếu phẩm và không phải nhu yếu phẩm.

Mà lương thực chính là mặt hàng quan trọng nhất của nhu yếu phẩm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui