Đế Sư Xuất Sơn

Nhân viên phục vụ nhất thời giật mình, hét lên: “Mọi người rời đi! Lập tức rời đi! Hôm nay trung tâm tắm rửa Đế Hoàng không kinh doanh, đuổi tất cả khách hàng ra ngoài!”

Dưới nỗi sợ hãi vô tận, trung tâm tắm rửa Đế Hoàng rộng mênh mông đã vắng tanh không còn bóng người chỉ trong ba phút.

“Anh… Anh ơi, tôi đã làm theo mệnh lệnh của anh, trung tâm tắm rửa đã bị thanh lý sạch sẽ, nhân viên kỹ thuật tốt nhất ở chỗ chúng tôi đang chờ, có thể phục vụ cho cô chủ bất cứ lúc nào.”

Diệp Phùng khẽ gật đầu, lấy một tấm thẻ trong túi áo đưa qua: “Tôi không chiếm lợi ích của các cậu, dùng dịch vụ thì trả tiền, cần bao nhiêu tiền cứ quẹt.”

Nhân viên phục vụ nào dám nhận thẻ của Diệp Phùng, chỉ cần nhanh chóng tiễn bước sát tinh này đi đã là phúc lắm rồi, vội vàng nói: “Không không không! Thưa anh, coi như là chúng tôi đền tội cho anh vì sự vô lễ vừa rồi, tất cả đều là miễn phí!”

“Tôi không thích nhắc lại lần thứ hai.

Quẹt!”

“Vâng.” Nhân viên phục vụ nhận thẻ ngân hàng, cẩn thận quẹt thẻ. Ngay khi cậu ta còn đang suy nghĩ cứ quẹt mấy trăm ngàn đối phó cho xong thì số dư trong thẻ hiện lên, khiến cậu †a suýt nữa trừng lồi cả mắt.

Một số không, hai số không… Mười ba số không! Nhân viên phục vụ dám thề cả đời này, cậu ta chưa bao giờ thấy nhiều số không cỡ này! Đây là trên chục ngàn tỷ đồng! Lúc này nhân viên phục vụ chỉ hận không thể cho mình mấy cái tát, trên chục ngàn tỷ đồng là khái niệm gì? Toàn bộ người giàu có ở thành phố Hướng Dương này cộng lại cũng không bằng một tấm thẻ trong tay người ta! Thế mà người như vậy lại bị mình cho là ăn mày sỉ nhục, có thể nhặt lại cái mạng này đã là mình mạng lớn!

“Quẹt xong chưa?”

“Xong… Xong rồi… Nhân viên phục vụ run cầm cầm trả lại thẻ, thái độ vô cùng cung kính.

“Chuẩn bị mấy món ngon, lại chuẩn bị thêm một bộ quần áo vừa người cho con gái tôi. Nếu con gái tôi không hài lòng…” Ánh mắt Diệp Phùng lạnh lẽo: “Tự gánh vác hậu quả!”

“Vâng! Chúng tôi sẽ làm ngay!”

Ngay sau đó, Thi Nguyệt được đưa đi tắm rửa, còn Diệp Phùng thì im lặng chờ đợi trong khu nghỉ ngơi. Hơn một tiếng sau, một cô bé xinh đẹp như tiên nữ lại xuất hiện trước mắt, đôi mắt Diệp Phùng sáng ngời. Không hổ là gien của anh và Hà Tố Nghị, làn da trắng nõn không tì vết, đôi mắt to thần thái, giống như tác phẩm của tạo hóa khiến vô số người cũng phải kinh ngạc.

“Ba ơi, con đẹp không?” Đôi mắt nhút nhát của Thi Nguyệt mang theo khát khao được thừa nhận. Diệp Phùng gật đầu, đang định lên tiếng thì cửa bỗng bị đá văng, mười mấy người cầm dao gậy hùng hổ xông vào. Tên cầm đầu mặt đầy râu, cầm dao rựa trên tay, vẻ mặt sát khí: “Thằng khốn nào làm anh em của tao bị thương? Cút ra đây nhận lấy cái chết cho tao!”

Đám khách hàng bị xua đuổi còn chưa rời đi, đều vây xem ngoài cửa. Thấy tên đàn ông đầy sát khí, một đám nhất thời kinh ngạc.

“Trời ơi, ông cả nhà họ Vương đích thân ra mặt cơ à?”

“Ghê gớm ghê gớm, nghe nói ông cả Vương Lung của nhà họ Vương này rất độc ác, nhà họ Vương được như ngày hôm nay, một nửa giang sơn đều do Vương Lung này đánh chiếm!”

“Tên này sắp xui xẻo rồi. Tôi nghe nói Vương Lung từng tự tay giết người, không dưới trăm cái mạng đâu!”

Một đám người vẻ mặt hung ác, Thi Nguyệt hoảng sợ chui vào lòng Diệp Phùng, nhỏ giọng nói: “Ba ơi, con sợ.”

Nhìn vẻ mặt sợ hãi của cô bé giống hệt như khi thấy cô bé bị người ta lấy máu, Diệp Phùng không nhịn được bùng nổ sát khí.

“Thừa dịp tôi còn chưa tức giận, cút đi!”

Giọng nói lạnh lẽo vang lên. Vương Lung sửng sốt, không nhịn được cười phá lên: “Giỏi lắm thằng nhóc, đối mặt với tao mà còn dám cứng như vậy, mày là thằng đầu tiên! Có thể bẻ gãy một tay của em trai tao, coi như mày có bản lĩnh! Nhưng chọc vào nhà họ Vương bọn tao, dù mày là rồng thì tao cũng phải rút gân lột da mày!”

“Nói nhảm xong chưa?” Đôi mắt Diệp Phùng dần dần bịt kín băng sương: “Tôi cho anh năm giây để biến mất trước mặt tôi, nếu không…”

“Anh hãy biến mất khỏi thế giới này luôn đi!”

“Mẹ nó, giả thần giả quỷ! Xông lên cho tao, bẻ gãy một chân nó xem nó còn kiêu ngạo kiểu gì!”

“Vâng!” Nghe vậy, đám thuộc hạ đều hung ác gầm lên, xông về phía Diệp Phùng.

Ngay khi hai bên sắp tiếp xúc, Diệp Phùng không hề nhúc nhích, nhưng tên vừa xông lên lại như cánh diều đứt dây, bay ngược ra ngoài, ngã ầm xuống sàn nhà, không còn nhúc nhích.

Diệp Phùng cũng không bất ngờ. Nhìn người đột nhiên xuất hiện, anh thản nhiên nói: “Đã đến rồi?”

Thiên Lang khom lưng đáp: “Học trò đến trễ, mong thầy thứ tội.”

“Anh… Anh Lung, thằng Tiến đã… Đã chết!”

Giọng nói run rẩy vang lên. Nghe thuộc hạ nói vậy, tròng mắt của Vương Lung khế nhúc nhích. Chết ư? Một thằng đàn ông nặng hơn trăm cân mà lại đá một phát chết tươi?!

“Mày… Mày dám giết người nhà họ Vương?!”

Thiên Lang lạnh lùng quay lên nhìn gã: “Tao giết nhiều người lắm, chẳng qua chỉ là nhà họ Vương, khác nào gà đất chó sành?”

Sát thủ hàng đầu đứng thứ ba trong thế giới ngầm, trong tay Thiên Lang có không dưới ngàn món nợ máu.

“Được lắm thằng nhóc! Mày gặp phải chuyện lớn rồi!” Ánh mắt Vương Lung tàn nhẫn, rút ra một khẩu súng ngay trước mắt mọi người chỉ vào trán Diệp Phùng, kiêu ngạo nói: “Mày biết hôm nay mày sẽ phải trả cái giá gì không?”

Diệp Phùng che mắt Thi Nguyệt, ánh mắt lóe lên sát khí: “Tôi ghét nhất là bị người khác chĩa súng vào đầu.”

“Tao thèm vào biết mày thích hay ghét!

Thằng nhóc, bây giờ cái mạng chó của mày đang nằm trong tay tao, chỉ cần tao bóp nhẹ cò súng thì sẽ đưa mày lên Tây Thiên! Bây giờ quỳ xuống cho tao!”

“Láo xược!” Ánh mắt Thiên Lang tràn đây sát khí: “Chỉ bằng hành động của mày, đủ để cả gia tộc của mày phải chết!”

“Mày đừng hòng hù dọa tao! Nhà họ Vương bọn tao ở thành phố Hướng Dương này cũng là danh gia vọng tộc, hai thằng phế vật không biết từ xó xỉnh nào chui ra như chúng mày cũng xứng đe dọa tao hả? Làm hại nhà họ Vương bọn tao một chết một bị thương, bọn mày chết chắc rồi! Ông trời đến đây cũng không thể bảo vệ được mày!”

“Vương Lung! Mày dám!”

Đúng lúc này, một tiếng quát vang lên, sau đó một người trẻ tuổi vội vàng chạy tới, vẻ mặt tràn đầy tức giận.

“Cậu Lý?” Thấy người này, Vương Lung không khỏi sửng sốt, sau đó mỉm cười cung kính: “Cậu Lý, sao cậu lại tới đây?”

Mặc dù nhà họ Vương rất mạnh, nhưng trước mặt cậu chủ dòng chính nhà họ Lý, một trong bốn gia tộc lớn của tỉnh Sơn Đông thì vẫn chẳng là cái đỉnh gì. Thành phố Hướng Dương chẳng qua chỉ là một trong mười ba thành phố thuộc tỉnh Sơn Đông mà thôi.

Nhưng Lý Hàn Nhiên chẳng buồn nhìn gã lấy một lần, nhanh chóng bước đến trước mắt Diệp Phùng, đôi mắt tràn đầy vui sướng, sau đó quỳ xuống trước ánh mắt kinh hãi của mọi người.

“Thầy, cuối cùng em cũng được gặp lại thầy!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui