Đế Sư Xuất Sơn

Trong ánh nhìn của mọi người, Diệp Phùng nhìn Hà Tố Nghi bằng ánh mắt thâm tình, rồi không biết từ đâu lấy ra một sợi dây màu đỏ, đan thành một chiếc vòng cổ đơn giản, nhẹ nhàng đeo lên cổ Hà Tố Nghi.

“Theo truyền thuyết, ngọc phượng hoàng có tính chất đặc biệt, đeo lâu không chỉ có thể dưỡng ẩm thân thể, còn có tác dụng thần kỳ kéo dài tuổi thọ.”

“Em thường bận rộn công việc, lại hay thức khuya, đeo vào sẽ có tác dụng dưỡng ấm cho cơ thể một chút!” Nhìn xuống miếng ngọc sống động như thật giữa cổ mình, Hà Tố Nghi há miệng không nói gì, nhưng ánh mắt trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.

Lúc này nhiều người xung quanh há hốc mồm kinh ngạc, thậm chí có nhiều cô gái trông rất xinh đẹp, từng người một lóe lên ánh mắt ghen tị.

Đó là Ngọc Phượng Hoàng! Ngọc Phượng Hoàng!

Ngọc Phượng Hoàng vô giá, có nó tương đương với việc treo trên cổ vài tòa nhà.

Cứ thản nhiên tặng như vậy, dù là vợ nhưng quà của Diệp Phùng cũng quá lớn rồi.

Nhưng trong mắt Diệp Phùng cũng không có gì gọi là tiếc cả, Ngọc Rồng Phượng vốn dĩ là một đôi, hình rồng đeo trên tay, hình phượng chỉ có thể đeo trên người Hà Tố Nghi là thích hợp nhất.

Nhìn hai người trìu mến nhìn nhau, hiếm thấy Sở Kiều Thanh không nói tiếng nào, trên mặt lóe lên một tia chúc phúc.

Không cần biết lựa chọn của anh ấy là gì, chỉ cần anh ấy sống tốt, cô cũng sẽ vui vẻ. Nhưng mà nơi sâu nhất đáy mắt, một tia cay đắng cùng chua xót âm thầm lóe lên, chỉ có chính mình, chậm rãi chịu đựng…

Ông Từ cũng là người cởi mở, lúc này cũng không ép buộc gì, cười nói: “Cậu Diệp đúng là người si tình. Ngày thường, cậu hẳn là rất cưng chiều mình người yêu!”

Nghe vậy, khuôn mặt xinh đẹp của Hà Tố Nghi trước tiên đỏ bừng, cô vô thức núp sau lưng Diệp Phùng, giống như một cô con dâu nhỏ đang thẹn thùng.

Diệp Phùng cười tủm tỉm: “Ông Từ đây nói đùa rồi, đường đường là đàn ông con trai, nuông chiều người con gái của mình chẳng phải là chuyện đương nhiên sao?”

“Haha… Câu này thật hay!”

“Không đơn giản, không đơn giản!”

“Lão già tôi đây chưa từng nghĩ tới thủ đô khổng lồ này còn ẩn chứa nhân tài trẻ tuổi như cậu”

“Chỉ dựa vào kỹ năng nhận biết bảo vật vừa rồi, lão già tôi thật không thể so.”

Ông Từ trong mắt hiện lên vẻ tán thưởng: “Nếu như cậu không chế, tôi muốn mời cậu về nhà cùng tán gẫu, làm bạn lâu năm có được không?”

Nghe vậy, Diệp Phùng còn chưa kịp phản ứng, ánh mắt của mọi người đột nhiên biến sắc.

Ở thủ đô, ông Từ nổi tiếng là người có tầm nhìn xa, lại có địa vị đặc biệt nên có mối quan hệ tốt với nhiều nhân vật lớn, có thể làm bạn với ông là điều mà vô số người có mặt đều mơ ước.

Nhìn ông lão không có mục đích mà thành tâm mong đợi, Diệp Phùng sờ sờ mũi, cười nhẹ: “Được ông Từ đây coi trọng, tôi mà từ chối thì thật là không tôn trọng ông rồi.”

“Mấy ngày nữa, tôi nhất định sẽ tự mình tới thăm!” “Được! Được! Tôi đây phải quét ghế chào đón!”

Ông Từ bỗng nhiên cười thích thú. Lúc này, Diệp Phùng đột nhiên hơi đảo mắt, nhìn bóng người cách đó không xa đang muốn nhẹ nhàng chuồn đi, trong lòng chợt nở nụ cười: “Cậu Vương, cậu đi đâu mà vội vàng như vậy?”

Ánh mắt của mọi người lập tức đông cứng lại.

Vương Đại cứng người, quay đầu lại một cách máy móc, phát hiện mọi người đều nhìn chằm chằm vào mình, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ, nhục nhã, và tất cả cảm xúc hiện lên mặt, nếu có một cái hố vào lúc này, anh ta sẽ chui không chút do dự!

Nụ cười trên mặt Diệp Phùng càng thêm rõ rệt, anh đi như tản bộ trong vườn, tới bên cạnh Vương Đại, cười nói: “Cậu Vương đây có vội vàng cũng không sao. Chỉ là trước khi rời đi, có phải cậu đã quên chuyện gì rồi.”

Vương Đại hung hăng trừng mắt nhìn anh, đương nhiên hắn biết Diệp Phùng đang ám chỉ cái gì, nhưng trong lòng quần chúng, Vương Đại cũng có chút nổi tiếng ở thủ đô, nếu hắn làm chuyện thất hứa như vậy, e rằng ngày sau, sẽ trở thành trò cười, Nghĩ đến đây, hắn nghiến răng nghiến lợi, xua tay, lấy bình hoa ra.”Tôi đây nói được làm được, bình hoa này là của cậu!”

Nhìn Diệp Phùng nhận lấy không chút do dự, lòng hắn ta như rỉ máu.

Bỏ ra sáu tỷ để mua một chiếc bình giá từ chín mươi đến một trăm hai mươi triệu cũng đủ đau lòng, nhưng mà chiếc bình hoa này, cuối cùng cũng không giữ được.

Giống như bận bịu nửa ngày, bỏ ra sáu tỷ mà chẳng được gì.

Việc trở thành trò cười của nhiều người đã mất mặt lắm rồi, nhưng người này chính là Diệp Phùng.

Thằng khốn nạn này! Tao sẽ không bao giờ bỏ qua cho mày!

Nghiến răng liếc nhìn Diệp Phùng, Vương Đại không dừng lại, xoay người rời đi.

Diệp Phùng một bước tiến tới, như một ngọn núi lớn, chắn ngang anh ta: “Cậu Vương, ngoài chiếc bình này ra, có phải cậu lại quên thứ gì nữa rồi?”

“Diệp Phùng!”

Gân xanh trên trán Vương Đại bạo phát, nhỏ giọng nói: “Đừng nhúng tay vào!”

Khóe miệng Diệp Phùng khế gợi lên một tia giễu cợt, khí thế của hắn đột nhiên thay đổi.

“Thật là xin lỗi, Con người tôi, chính là thích chăm chỉ như vậy”

Vương Đại sắp phát điên rồi.

Hôm nay hắn đã mất mặt đủ rồi, nếu thừa nhận mình là người không có mắt nhìn trước mặt nhiều người như vậy, thì khuôn mặt của hắn thật sự là bị người ta giẫm nát trên mặt đất rồi.

Hắn tức giận nở nụ cười, ngón tay chỉ vào mặt Diệp Phùng: “Diệp Phùng!

Tao chỉ nhường mày một chút, thì mày thật sự xem mày là người có thể lên mặt ở đây?”

“Mày chỉ là một tên thầy giáo quèn, mày có tư cách gì lên tiếng ở đây?”

Diệp Phùng khẽ nheo mắt, ánh mắt hiện lên tối đen, trâm mặc nói: “Tôi ghét nhất chính là có người chỉ tay trước mặt tôi!”

“Ông đây chính là chỉ mày thì làm sao?”

Lửa giận của Vương Đại đã thiêu rụi toàn bộ lý trí, vỗ mạnh vào trán của anh: “Mày là một tên vô dụng, một tên mọt sách, so với tao, mày chỉ…

Còn chưa nói xong, giọng nói của Vương Đại đột ngột dừng lại, sau đó một tiếng hét thảm thiết vang lên khắp hội trường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui