Đế Sư Xuất Sơn

“Nhớ kỹ, lần sau đừng tỏ ra vênh váo hung hăng như vậy nữa!”

Tăng Ngọc Dung thở phào nhẹ nhõm, bà ta cũng không thèm nhìn nữa, lấy tay áo che má nhanh chóng rời sân, Diệp Phùng cũng không ngăn cản.

Hoàng Mạnh nhìn anh thật sâu rồi nói tiếp: “Đế Sư, lão già tôi đây tự mình gửi lời xin lỗi đến cậu, ngày mai lão già tôi đây sẽ chuẩn bị lễ vật đến gặp vợ của anh để an ủi!”

Diệp Phùng nhìn Hà Tố Nghi nhàn nhạt hỏi: “Hài lòng không?”

Hà Tố Nghi gật đầu: “ml!”

Diệp Phùng chậm rãi thu hồi ánh mắt, nhẹ giọng nói: “Chinh Nhạc, Kinh Lâm, thu binh.”

“Vâng!”

“Đế Sư Diệp, anh chờ một chút!”

Ngay khi Diệp Phùng chuẩn bị rời đi thì Hoàng Mạnh đột nhiên gọi anh lại.

“Gia chủ Hoàng, còn có chuyện gì không?”

“Bà đúng là quý nhân hay quên, nhưng mà mấy ký ức về chuyện này của tôi vẫn còn chưa phai đâu!”

Nghe theo lời của Hà Tố Nghi thì Diệp Phùng đưa mắt nhìn về phía Tăng Ngọc Dung, nhàn nhạt nói: “Bà Tăng, bà còn có gì muốn giải thích không?”

“Cái đó… lúc đó tôi chỉ là tức giận nhất thời mà thôi. Ai có thể tưởng tượng được một nữ sát thủ lại là vợ của Đế Sư Diệp đây, tôi… lúc đó tôi bị lửa giận làm cho mù mắt, cho nên mới… Đây là một sự hiểu lầm thôi!”

“Tức giận làm choáng váng đầu óc?”

“Ha ha, bà Tăng, tính khí của bà có phải là liên quan đến não không?”

Lời nói của Diệp Phùng đột nhiên trở nên ác liệt: “Khi vợ tôi vừa đưa đến nhà họ Hoàng thì bà đã không phân biệt tốt xấu mà cho cô ấy một cái tát. Tôi nghĩ bà đau lòng cho con trai nên mới làm như vậy, điều này tôi có thể hiểu được!” “Thế nhưng, bà thậm chí còn không nghe những lời giải thích cơ bản nhất, một mực khẳng định rằng vợ của tôi là chính là hung thủ. Sau đó bà còn tìm mọi cách để sỉ nhục, thậm chí suýt làm tổn hại đến tính mạng của cô ấy!”

“Bà Tăng, bà nói với tôi rằng đó là một sự hiểu lầm sao?”

“Bà coi Diệp Phùng tôi là đồ ngốc à?”

Tăng Ngọc Dung há hốc mồm nhưng không nói được, mặc dù không biết tại sao nhưng mà bà ta đột nhiên có thành kiến với Hà Tố Nghi, nhất định cho rằng cô chính là hung thủ!

Tuy nhiên chuyện Hà Tố Nghi cứu Hoàng Thanh Triêu là sự thật, và sự tra tấn do nhà họ Hoàng gây ra cho cô cũng là sự thật. Còn về chuyện cô có là kẻ giết người hay không, ha ha, ngay cả những người có đầu óc như Tăng Ngọc Dung cũng sẽ không nhắc đến nữa!

Chỉ cần từ thái độ của Hoàng Mạnh và thân phận của Diệp Phùng thì trong lòng bà ta đã có tính toán nhất định. Chỉ với hai chữ Diệp Phùng làm sao Hà Tố Nghi có thể là hung thủ được đây?

“Nhưng mà… nhưng mà…”

“Đủ rồi!”

Lúc này thì Hoàng Mạnh cuối cùng nói: “Vấn đề này là do gia tộc Ái Tân Giác La làm việc không đến nơi đến chốn, đã oan uổng cho bà Diệp. Dù có đền bù gì đi nữa, thì gia tộc Ái Tân Giác La của tôi sẽ gánh chịu hết!”

Diệp Phùng đưa mắt nhìn Hà Tố Nghi, đây là việc của cô, đương nhiên là nên để cô làm chủ. Trong lòng Diệp Phùng cũng hạ quyết tâm, nếu Hà Tố Nghi kiên quyết đòi công lý thì anh cũng không ngại làm kẻ thù của toàn bộ gia tộc Ái Tân Giác La.

Tuy nhiên, khi đến lượt Hà Tố Nghi đưa ra quyết định thì cô lại do dự, lúc còn ở trong ngục tối thì cô hận không thể ăn tươi nuốt sống Tăng Ngọc Dung. Nhưng mà khi đến lượt cô đưa ra quyết định thì với bản chất tốt bụng của mình đợi một lúc cô cũng không thể đưa ra quyết định được.

Hơn nữa cô là một cô gái thông minh, cô cũng không biết Ái Tân Giác La có thực lực như thế nào, tuy nhiên đây là hoàng tộc còn lại của triều đại trước, cho dù có yếu thì có thể yếu như thế nào chứ?

Mặc dù là bọn họ sai, nhưng mà nếu thật sự giết chết con dâu của Hoàng Mạnh thì e rằng sẽ vô duyên vô cớ mà kiếm thêm một kẻ thù lớn cho cho Diệp Phùng!

Sau khi suy nghĩ kỹ càng, cô trầm giọng nói: “Tôi không cần bồi thường gì cả, chỉ cần bà Tăng vì những việc sai trái này mà cho tôi một lời xin lỗi thì chuyện này hôm nay cứ coi như chưa xảy ra!”

Nghe câu trả lời của cô thì Hoàng Mạnh nhìn cô thật sâu, trong mắt lóe lên một tia than thở, ông ta không thể lừa dối người khác, biết tiến biết lùi. Người vợ này của Diệp Phùng, ông ta cũng chưa bao giờ nghe nói xuất thân là hào môn, nhưng mà chỉ bằng đầu óc này thì cũng không thể nói là người nội trợ nhu nhược được!

Không hổ là người phụ nữ được Đế Sư nâng trên đầu quả tim mà thương yêu!

Quả nhiên là có chỗ hơn người!

“Ngọc Dung, đi xin lỗi bà Diệp đi!” Tăng Ngọc Dung sửng sốt, bảo bà ta xin lỗi Hà Tố Nghi?

Hơn nữa còn cúi đầu xin lỗi dưới con mắt của bao nhiêu người? Làm thế nào mà có thể được?

Bà ta là con dâu của hoàng gia thời đại vua chúa, bây giờ lại là đệ nhất phu nhân của gia tộc Ái Tân Giác La! Mà Hà Tổ Nghi là cái thá gì chứ, cho dù là vợ của Diệp Phùng, nhưng mà bàn về địa vị và huyết thống thì kém xa so với bà ta, có tư cách bảo bà ta cúi đầu xin lỗi?

“Ngọc Dung!”

Trước sự thờ ơ không động đậy của Tăng Ngọc Dung, Hoàng Mạnh cau mày, bất mãn hét lên một tiếng.

Sắc mặt của Tăng Ngọc Dung hết xanh lại đỏ, bà ta chậm rãi nhấc chân lên, cảm thấy sức nặng dưới bàn chân như cả nghìn ký, cái đầu kiêu kỳ vốn có của bà ta rũ xuống thật sâu, bà ta hận không thể tìm một cái lỗ trên mặt đất chui vào.

Khi bước chân di chuyển thì bà ta cảm thấy ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía mình, mười ngón tay nắm chặt trong tay áo được vá tỉ mỉ, khớp xương trắng bệch. Khoảng cách chỉ ba mét nhưng mà đối với bà ta nó xa như tận cùng thế giới, cuối cùng khi bà ta bước tới trước mặt của Hà Tố Nghi thì hơi ngẩng đầu lên nhìn gò má không chút biểu cảm của cô, nhưng mà bà ta lại cảm thấy đầy mỉa mai. Tăng Ngọc Dung cúi đầu thật sâu, nhanh chóng và nói nhỏ: “Tôi xin lỗi.”

“Bà đang nói cái gì vậy? Lớn tiếng lên! Tôi không nghe thấy2 gì cả!” Hà Tố Nghi cố tình hét lớn. Bùng!

Tăng Ngọc Dung nóng bừng cả mặt, cảm giác được ánh mắt của mọi người đang nhìn mình, bà ta chợt đỏ mặt, bất giác nghiến răng, nhắm mắt lại, hét lớn một tiếng: “Xin lỗi, tôi sai rồi, xin hãy tha thứ cho tôi!”

Hà Tố Nghi hài lòng gật đầu: “Thấy bà thành khẩn thừa nhận lỗi lầm của mình như vậy thì tôi cũng không làm khó bà nữa, tôi đồng ý tha thứ cho bà!”

Hoàng Mạnh hít sâu một hơi nói: “Lão già tôi đây muốn thỉnh câu Đế Sư một chuyện.”

“Nếu muốn nhờ tôi điều tra vụ ám sát cậu chủ Hoàng của các người thì gia chủ Hoàng không cần nói nữa. Đây là chuyện của đồn cảnh sát, không liên quan gì đến tôi!”

Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng mà Diệp Phùng đã chắc chắn 80% rằng chuyện này không sẽ không tránh khỏi có quan hệ đến nhà họ Lương!

Chỉ là nếu không bằng không chứng mà nói rằng người nhà họ Lương chính là hung thủ hãm hại Hoàng Thanh Triêu và đổ oan cho Hà Tố Nghi thì e rằng Hoàng Mạnh cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng!

“Đế Sư Diệp!”

Hoàng Mạnh bước đến bê người anh, cúi xuống, nhẹ nhàng nói điều gì đó mà chỉ có hai người có thể nghe thấy, nghe xong thì trên mặt Diệp Phùng hiện lên một tia âm trâm!

“Có thật không?”

Hoàng Mạnh cười: “Tôi muốn kết bạn với Đế Sư Diệp nên đương nhiên sẽ không có chuyện giả dối!”

Diệp Phùng suy nghĩ một chút, trong mắt chợt lóe một tia hàn quang: “Gia chủ Hoàng, ông tin tưởng tôi không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui