Đế Sư Xuất Sơn

“To gan Đôi mắt Chu Ngũ Gia hiện vẻ lạnh lẽo.

“Tôi nói chuyện với chủ nhà, cậu chỉ là người làm thuê, cũng xứng chen miệng vào à?”

Đúng lúc này, Diệp Phùng mỉm cười nhìn ông ta, anh nói bằng giọng kỳ lạ; “Chu Ngũ Gia, hình như ông tính sai một việc rồi thì phải!”

“Cậu ấy không phải người làm thuê cho tôi, mà là một trong các học trò của tôi!”

“Nói về tên của cậu ấy thì, chậc chậc, thời gian trôi qua lâu quá nên đã quên, nhưng người biết đến đều gọi cậu ấy bằng danh hiệu quen thuộc!”

“Vua Sát Thủ, Thiên Lang!”

Học trò thứ mười tám của đế sư, sát thân bóng tối, Thiên Lang!

“Sao cơi Cậu chính là sát thủ trên bảng thế giới, là Vua Sát Thủ thân bí nhất, Thiên Lang ư?”

Vẻ mặt Chu Ngũ Gia thay đổi đột ngột, ông ta nhìn Thiên Lang bằng ánh mắt khó tinI Ông ta cứ nghĩ Thiên Lang chỉ là vệ sĩ của Diệp Phùng mà thôi, dù sao với thân phận của Diệp Phùng, mang một vệ sĩ bên cạnh cũng chẳng có gì lạ.

Nhưng ông ta ngàn lần không nghĩ tới, “vệ sĩ” này có địa vị kinh khủng đến thết Nghe nói từ khi Vua Sát Thủ hành động đến nay, đã qua hơn ba trăm lần ám sát lớn nhỏ vẫn chưa có một lần thất bạil Nói cách khác, chỉ cần là người bị cậu ta để mắt, trên cơ bản đã xác định bị viết tên vào sổ Sinh Tử của Diêm Vương!

Nghĩ đến đây, Chu Ngũ Gia chợt cảm thấy trên cổ mát lạnh. Trong phút chốc, vẻ mặt ông ta trở nên rất tệt Diệp Phùng có Vua Sát Thủ bảo vệ, vậy anh đã không còn là người mà ông ta có thể tùy tiện đe dọal Lúc này, đôi mắt Thiên Lang tràn ngập sát khí đang nhìn vào Chu Ngũ Gia, giọng anh ta không có một chút cảm xúc nào, vang lên bên tai ông ta như thân chất: “Làm con cái nhà họ Chu bị thương, chúng tôi đền bù sáu nghìn tỷ. Ông bôi nhọ cô tôi, chẳng lẽ lại bỏ qua?”

“Hay là ông cho rằng, thân phận bà chủ nhà họ Diệp còn không bằng mấy tên rác rưởi nhà họ Chu à?”

Trên trán Chu Ngũ Gia liên tục toát mồ hôi lạnh, ông ta nhìn rõ ràng Thiên Lang đang nắm cán dao trong tay!

Chu Ngũ Gia chẳng hề nghi ngờ, nếu ông ta mà nói sai thì một giây sau, dao của Thiên Lang sẽ đặt ngay trên cổ ông tal “Ngài… Ngài nói đúng! Mấy đồ mắt mù kia, làm sao so được với bà chủ nhà họ Diệp chứ, bọn nó đến cả một sợi tóc của bà Diệp cũng chẳng bằng nữal”

Diệp Phùng nghe ông ta nói thế bèn híp mắt, nhếch miệng nói với Chu Ngũ Gia.

“Thôi được, tôi cũng chẳng phải người không biết lý lẽ. Vừa nãy Chu Ngũ Gia cũng đã hối lỗi rồi, hòa bình là trên hết. Nếu Chu Ngũ Gia là người kinh doanh, vậy chúng ta sẽ giải quyết bằng biện pháp của doanh nhân!”

Trong lòng ông ta hơi bình tĩnh lại, nếu anh nói thế thì ông ta yên tâm, việc có thể giải quyết bằng tiền, trước nay không tính là chuyện lớn!

“Nếu con cháu trong nhà họ Chu đã xúc phạm bà Diệp, thì dù phải đền bù bao nhiêu chăng nữa, nhà họ Chu cũng không nói hai lời”

“Cũng chẳng cần nhiều đâu, qua loa thôi, trả mười triệu lượng đi “Mười triệu lượng?”

Trong chốc lát, Chu Ngũ Gia vẫn chưa hiểu, mười triệu lượng? Là bao nhiêu?”

Bỗng nhiên, ông ta giật mình nhìn Diệp Phùng bằng ánh mắt khó tin.

“Đế… Đế sư Diệp Thanh, ngài nói mười triệu lượng, không phải bạc chứ?”

Ông ta suýt nhảy dựng lên, Diệp Phùng nói đùa gì thế?

Chưa nói mười triệu lượng tương đương với bao nhiêu tiền, nếu như đổi thành bạc thật cũng đủ để chất thành đống cao hơn cái cổng này!

“Ông năm đừng kích động, tôi nói mười triệu lượng cũng không phải bạc đâu, mà là vàng!”

Lần này không chỉ người nhà họ Chu hết hồn, mà cả nhà họ Hoàng cũng hết hồn luôn!

Ôi trời, mười triệu lượng vàng, đây là bao nhiêu tiên chứ, dựa theo giá vàng một gram bằng bảy trăm hai mươi nghìn đồng như hiện tại, thì tổng cộng là ba nghìn sáu trăm tỷ đồng.

Mặc dù nhà họ Chu mở sòng bạc, một ngày thu cả đấu vàng nhưng ba nghìn sáu trăm tỷ, đâu phải muốn lấy ra là đượ!

c “Đế sư Diệp Thanh, ngài đang nói đùa đúng không….

“Ông thấy tôi giống như đang đùa à?”

Diệp Phùng nghiêm trang nhìn ông ta.

“Chu Ngũ Gia, cái giá mà tôi nói cũng chẳng phải tùy ý đưa ra, tiêu chuẩn của con số này hoàn toàn dựa theo lời ông nói”

“Ông nói người nhà họ Chu các ông tôn quý, bị thương thì phải đền bù sáu nghìn tỷ. Tôi cũng không trả giá, sáu nghìn tỷ đưa cho ông!”

“Sau đó ông khẳng định rằng vợ tôi có thân phận tôn quy, những người nhà họ Chu các ông đến cả một sợi tóc của cô ấy cũng không sánh bằng. Như vậy dựa theo quy đổi, vợ của tôi bị oan uổng đến mức này, đòi các ông ba nghìn sáu trăm tỷ cũng đâu có nhiều đâu?”

Chu Ngũ Gia ngây dại, đôi mắt trợn trừng, có thể tính giá tiền như vậy sao?

Nhưng càng quan trọng hơn là ông ta không tìm được bất kỳ điểm gì để cãi lại!

Hoàng Tuấn trực tiếp bật cười thành tiếng, mỉa mai nhìn Chu Ngũ Gia, sau đó ông ta bước đến trước mặt Diệp Phùng, gật đầu nói: “Đế sư Diệp Thanh nói rất đúng!”

“Với thân phận tôn quý của bà Diệp, mười triệu lượng vàng vẫn còn ít. Đế sư Diệp Thanh quả là nhân hậu!”

Người nhà họ Chu suyt ho ra máu, còn chưa động vào bà Diệp chút nào mà đã há miệng đòi mười triệu lượng vàng rồi, nhân hậu ở điểm nào?

Chẳng qua là do gia tộc Ái Tân Giác La các ông không phải bỏ tiên mà thôi!

“Thế nào, chẳng lẽ các ông cảm thấy vợ của đế sư Diệp Thanh tôi không đáng giá bằng mười triệu lượng vàng ư?”

Bỗng nhiên, vẻ mặt của Diệp Phùng trở nên lạnh lùng, sát khí tỏa khắp người anhI Ông ta thật sự muốn nói là không bằng, nhưng làm gì có gan đấy!

Hơn nữa, lần này đúng là nhà họ Chu đuối lý trước, bị người ta tóm lấy sơ hở, nếu là người bình thường cũng dễ xử lý, nhưng lại là tên sát tinh Diệp Phùng mới chết!

Ông ta không sợ học trò chiến thân và bác sĩ của Diệp Phùng. Nhà họ Chu kinh doanh ở tỉnh Đồng Tam mấy chục năm, cho dù là bảy chiến thân ở khu biên giới đều tập hợp, cũng chưa chắc đã chiếm lợi thết Nhưng quan trọng nhất là thằng Thiên Lang đáng chết kia, chỉ bằng thân phận Vua Sát Thủ của cậu ta đã đủ khả năng triệu tập vô số sát thủ trong thế giới ngâm ra tay!

Từng người bọn họ đều là những tử thân chơi đùa trong bóng tối Nếu đám sát thủ này lẻn vào tỉnh Đồng Tam, ông ta dám khẳng định cả thảy hơn trăm người nhà họ Chu, chỉ qua mỗi đêm sẽ trở thành hơn trăm xác chết!

Dù sao sát thủ đùa giỡn cũng là chuyện yên lặng bị toi mạng!

Diệp Phùng nhìn biểu cảm tồi tệ của ông ta bèn hừ lạnh, lạnh nhạt nói: “Chu Ngũ Gia, ông còn suy nghĩ mưu kế gì nữa?”

“Bản đế sư nói trước, tôi không cần tiên mặt, chỉ cân vàng!”

Nhà họ Chu sẽ đưa anh à?

Đương nhiên là không, chớ nói mười triệu lượng vàng, kể cả đổi thành tiên mặt thì nhà họ Chu cũng không lỡ bỏ tiền để đền bùi”

Chưa nói đến việc ông ta không phải chủ nhân nhà họ Chu, cho dù là chủ nhân nhà họ Chu chăng nữa, cũng chẳng có quyền quyết định việc này!

Mặc dù nhà họ Chu rất có tiền nhưng bọn họ là một dòng họ lớn, quan hệ phức tạp rắc rối, một khi lấy khoản tiền này thì có thể nói cả nhà họ Chu đều sa sútI Thế nhưng bọn họ không trả tiên thì phải giải quyết tình hình trước mắt như thế nào?

Công khai gây khó dễ cho nhà họ Chu thì không ai sợ, nhưng cái mạng nhỏ của họ bị một đám sát thủ để ý từng giờ từng phút, thì làm gì có ai chịu đượ!

c “À ừm… Đế sư Diệp Thanh, ngài xem xét lại chuyện đền bù này…”

Chu Ngũ Gia chưa nói xong, Diệp Phùng đã thay đổi cảm xúc.

“Sao chứ, ông không muốn đền bù?”

“Ấy không, đế sư Diệp Thanh hiểu lâm ý tôi rồi! Nếu nhà họ Chu làm sai thì đương nhiên sẽ chịu hậu quả, nhưng mà mức giá này có thể bàn bạc lại lân nữa không?”

Diệp Phùng cười cợt, nãy giờ anh đang đợi câu này!

Tại sao anh vừa mở miệng đã dám đòi mười triệu lượng vàng? Bởi vì anh biết nhà họ Chu chắc chắn không trả nổi!

Kể cả trả được thì cũng không có khả năm cam lòng lấy tiền raI Tuy nhiên, nếu ban đầu không hét giá trên trời thì làm sao nhà họ Chu ngoan ngoãn rơi vào bẫy của mình chứ?

Diệp Phùng nhếch môi, giả vờ tức giận nói: “Làm sao, chẳng lẽ ông cảm thấy vợ tôi, chỉ mỗi mười triệu lượng vàng cũng không bằng hả?”

Chu Ngũ Gia suýt cắn đứt lưỡi, thâm mắng trong bụng, có bằng hay không, chẳng lẽ mày không hiểu rõ!

Dù cả cơ thể vợ mày đều được chế tạo bằng vàng, cũng chẳng tốn nhiều vàng đến thế đâu!

Nhưng mà ông ta chỉ nghĩ trong bụng mà thôi, bên ngoài miệng có trăm lá gan cũng không dám nói.

li “Tôi tuyệt đối không có ý đó Ông ta vội nói: “Nhưng mà nhà họ Chu thật sự không đưa nổi nhiều tiên mặt đến thế. Vậy nên liệu có thể giảm xuống một chút không?”

“Không đưa nổi nhiều tiền mặt đến mức này à, cũng được thôi, tài sản của nhà họ Chu, chắc cũng không ít đâu nhỉ”

Chu Ngũ Gia sững sờ, tài sản của dòng họ sao? Đúng là có khá nhiều tài sản nhưng chẳng lẽ mày muốn bọn tao dùng tài sản trả nợ à?

“Thế này đi, bản đế sư nghe nói rằng nhà họ Chu mở sòng bạc trong thành phố Hữu Thiên, có phải là các ông kinh doanh không?”

Chu Ngũ Gia lập tức cảnh giác, Diệp Phùng bỗng hỏi vậy là có ý gì chứ?

“Thật đúng dịp, bản đế sư khá yêu thích đặt cược, hiện tại hơi ngứa nghề chút xíu. Hay là chúng ta đánh cược một lần đi, nếu tôi thua thì xóa hết nợ, được không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui