Đế Sư Xuất Sơn

Trong mắt những người khác, đây chẳng qua cũng chỉ là một ván bài có số tiên đặt cược rất lớn, nhưng trong mắt những người đứng đầu của những thế lực này, đây chính là dấu hiệu, một dấu hiệu của sự nguy hiểm!

Chỉ với sự hiểu biết của bọn họ về với Chu Thành Tu, đây chính là một người thiếu niên rất tài giỏi, nếu đã dám đưa ra tiên đặt cược lớn như vậy, vậy thì thứ mà hắn ta lấy được từ chỗ Diệp Phùng, có giá trị không chỉ gấp mười lần giá trị những thứ hắn ta đã bỏ ral Hiện giờ Thành phố Hữu Thiên chính là một mô hình thu nhỏ của tỉnh Đồng Tam, nếu ai có thể nắm giữ được Thành phố Hữu Thiên, vậy thì cũng có nghĩa là người đó có năng lực có thể chiếm được tỉnh Đồng TamI Mà nếu như nhà họ Chu có thể làm bạn được với Diệp Phùng, đó chắc chắn là điều mà bọn họ không muốn nhìn thấy!

“Hiện giờ tình hình như thế nào rồi?”

Tình hình thay đổi thất thường, Hoàng Tuấn cũng không dám đảm bảo, hiện giờ Diệp Phùng đến cùng đang đứng ở bên nào, không có cách nào khác, ông ta chỉ có thể mở cuộc gọi video từ xa, báo lại một cách chi tiết những chuyện đã xảy ra trước đó với anh cả của mình, gia chủ của Tộc Ái Tân Giác La, Hoàng Mạnh.

Trong video, ánh mắt của Hoàng Mạnh rất u ám, thông qua camera, nhìn thấy Chu Thành Tu đang ở phía xa, ánh mắt âm u, đứa con trai này của nhà họ Chu, đến cùng là muốn làm gì?

Ông ta hít một hơi thật sâu, nắm chặt tay lại sau đó lại chậm rãi buông ra: “Đừng làm bất kỳ việc gì hết! Đợi đi!”

- Nhưng đại cal”

Hoàng Tuấn có hơi nóng nảy nói: “Nếu như Diệp Phùng bị đứa con trai này của nhà họ Chu lôi kéo thì sao? Vậy chẳng phải là chúng ta vô duyên vô cớ lại mang đến cho chính mình một kẻ thù lớn hay sao?”

“Hừ! Diệp Phùng vốn dĩ là khách mà chúng ta mời đến, anh ta muốn đứng về phía nào, muốn giúp đỡ ai, chúng có có thể nói là được hay sao?”

“Việc này…

“Đừng nói gì cả, cũng đừng làm gì cả! Đợi đi “Việc này… Vậy được rồi!”

Cuộc gọi video vừa mới kết thúc, một giọng nói bất ngờ vang lên: “Ông hai Hoàng!”

Lúc này, một ông lão có tuổi cũng gần bằng tuổi Hoàng Tuấn đi về phía ông ta: “Đế Sư Diệp này không phải là khách do Tộc Ái Tân Giác La của ông mời đến hay sao?

Sao bây giờ lại gây âm ï với nhà họ Chu thế này?”

Người đang nói chuyện, đó chính là một trong những người của năm thế lực lớn của tỉnh Đồng Tam, trưởng lão nhà họ Lý, cũng vừa mới nhận được tin tức, nên cũng đến đây góp vuil “Hừ!I”

“Người nhà họ Chu làm chậm trễ vị khách mà Tộc Ái Tân Giác La chúng tôi mời đến, món nợ này, sau khi việc này kết thúc tất nhiên sẽ có người đến tính toán với người nhà họ Chu bọn họ!”

“Đúng vậy, trong năm thế lực lớn của tỉnh Đông Tam chúng ta, bọn thổ phỉ nhà họ Chu, từ trước đến nay lúc nào cũng vô cùng ngang ngược và kiêu ngạo!”

“Lần này dám cướp khách của nhà họ Hoàng, vậy lần sau, còn không biết bọn họ còn có thể làm ra những chuyện gì nữa đây?”

Hoàng Tuấn không ngốc, làm sao ông ta có thể không hiểu ý của ông già nhà họ Lý này được cơ chứ?

Kích động ông ta đi đối phó với nhà họ Chu, sau đó bọn họ sẽ nhìn trai cò đánh nhau, ngồi đó mà làm ngư ông đắc lợi.

Hừ hừ, đều đã lăn lộn nhiều năm ở cái đất tỉnh Đồng Tam này rồi, làm sao có thể không hiểu chút chuyện đó cơ chứ?

“Lý trưởng lão nói rất đúng, nếu như Lý trưởng lão bằng lòng công khai lên tiếng phê phán nhà họ Chu, tôi sẽ thay đại ca của tôi ra quyết định, Tộc Ái Tân Giác La chúng tôi nhất định sẽ theo sát phía sau, làm đồng minh đáng tin cậy nhất của nhà họ Lý!”

‘Ha ha, việc này…

Lý trưởng lão bị Hoàng Tuấn nói như vậy, trên mặt không nhịn được mà lộ ra một chút xấu hổ, ánh mắt xoay chuyển, vội vàng nói: “Mau nhìn, ván bài bắt đầu rồi!”

Giờ phút này, trên bàn đánh bạc, chỉ có hai người ngồi đối diện với nhau, Chu Thành Tu và Diệp Phùng!

Trước mặt một người đang bày ra một cốc lắc xúc xắc, Chu Thành Tu ôn hòa cười, nói: “Đế sư Diệp, anh là khách, vậy thì quy tắc sẽ do anh đặt ra”

Diệp Phùng tùy ý cười: “Thật ra tôi cũng không hiểu mấy thứ này cho lắm, chơi xúc xắc thôi mà, thật ra nó cũng chỉ là một loại may rủi, chẳng qua là hình như cậu chủ Chu lại rất thành thạo việc này, vậy thì chúng ta chơi thứ gì đó đơn giản hơn một chút đi, cậu chủ Chu lắc xúc xắc, tôi sẽ đoán là lớn hay nhỏ, ba ván thắng hai, thế nào?”

Chu Thành Tu cười gật đầu: “Được!”

“Vậy thì trước khi bắt đầu, tôi muốn nhắc lại quy tắc một lân nữa!”

“Tổng cộng có ba viên xúc xắc, tổng cộng có ba lần chọn, to, nhỏ, bộ ba đồng nhất! Mỗi lượt đều là tôi lắc, Đế sư Diệp sẽ là người đoán, nếu đoán đúng thì Đế sư Diệp sẽ thắng, nếu đoán sai thì tôi thắng!”

Diệp Phùng gật đầu: “Đúng vậy!”

“Vậy được!”

Chu Thành Tu vươn tay, bên cạnh có người đưa cho anh ta một xấp giấy tờ rất dày, Chu Thành Tu đặt ở trên bàn: “Người làm ăn quan trọng nhất là chữ tín, không tin thì không làm, nhà họ Chu chúng tôi xuất thân nghèo khổ nên vô cùng coi trọng chữ tín.

“Đây là tất cả những giấy tờ có liên quan đến tài sản về bất động sản của sòng bạc của nhà họ Chu, trước sự chứng kiến của nhiều người như vậy, nếu như Đế sư Diệp có thể thắng tôi, vậy thì tất cả mọi thứ của sòng bạc này có thể thuộc về Đế sư Diệp, quyết không nuốt lời Diệp Phùng khẽ nhướng mày, liếc Chu Thành Tu một cái, xem ra, hắn ta thật sự vô cùng tự tin, thủ đoạn này của Chu Thành Tu, căn bản không phải là chứng minh bản thân rất quan trọng chữ tín, mà chỉ là làm trò trước mặt mọi người mà thôi, trá hình thúc ép anh để anh không thể thất hứa, rất tốt, nếu cả hai chúng ta đều tự cho rằng bản thân mình sẽ không thua, vậy thì xem thử xem, ai có kỹ xảo tốt hơn!

Chu Thành Tu ném ba viên xúc xắc vào cốc lắc và bắt đầu lắc nhanh, khoảng ba mươi giây sau, đột nhiên đặt mạnh xuống bàn, sau đó hai tay rời khỏi cốc lắc, vươn tay về phía Diệp Phùng: “Đế sư Diệp, mời anh”

Khóe môi Diệp Phùng khẽ cong lên, cười một cách rất tự tin, chẳng qua là trên mặt lại giả vờ lộ ra dáng vẻ lười biếng, nhìn về phía Chu Thành Tu, nói: “Nếu cậu chủ Chu đã chắc chắn như vậy, vậy thì tất nhiên là kỹ thuật chơi xúc xắc cũng rất cao siêu, cho nên, tất nhiên điểm số trong cốc xúc xắc này cũng sẽ không đơn giản như vậy!”

“Mặc dù tôi không giỏi về mấy thứ này, nhưng cũng đã nghe qua, người chơi xúc xắc vô cùng giỏi, có thể phân biệt được điểm của xúc xắc dựa trên lực lắc của cổ tay và âm thanh của xúc xắc trong cốc lắc, tôi nghĩ, nếu đã là ván đầu tiên, vậy thì chắc hẳn cậu chủ Chu sẽ muốn áp đảo tinh thần tôi một chút?”

“Vậy nên tôi đoán là bộ ba đồng bộ!”

Diệp Phùng vừa mới nói xong, những người đang vây lại xem đều phát ra những tiếng hô nhỏ, bọn họ không nghĩ đến, lần đầu tiên Diệp Phùng đoán, vậy mà lại là bộ ba đồng bội Mặc dù bọn họ cũng thừa nhận, những lời mà vừa nãy Diệp Phùng nói ra đều vô cùng có lý, nhưng bộ ba đồng bộ yêu cầu ba con xúc xắc phải có số điểm giống nhau, cho dù là người chơi xúc xắc vô cùng giỏi đi chăng nữa, có thể lắc ra được loại này, cũng cần phải có may mắn nữa, Chu Thành Tu, hắn ta thật sự có thể sao?

Chu Thành Tu khẽ cười, nhìn về phía Diệp Phùng, cười nói: “Đế sư Diệp, anh rất giỏi!”

Cốc lắc vừa mở ra, ánh mắt của mọi người đều chăm chú nhìn qua, ba con sáu, vô cùng rõ ràng, là bộ ba đồng bộ, đúng thật là bộ ba đồng bội Những tiếng thán phục lại một lân nữa vang lên, không chỉ là đối với Diệp Phùng, mà còn là đối với cả Chu Thành Tu nữa, bọn họ đều không nghĩ tới, thường hiếm khi xuất hiện, cũng rất ít khi có tin tức rò rÏ ra ngoài, cậu chủ Chu nhà họ Chu vậy mà lại có thể chơi mấy thứ này xuất xắc như vậy!

“Ha ha, cũng chẳng phải giỏi giang gì! Chỉ là may mắn mà thôi!”

“May mắn cũng là một loại năng lực, hơn thế nữa những lời phân tích vừa rồi của Đế sư Diệp, Thành Tu có thua cũng không oán trách”

Diệp Phùng đúng thật là nhờ vào may mắn hay sao?

Tất nhiên là không phải rồi!

Diệp Phùng am hiểu đủ mọi hạng người, mấy trăm loại kỹ thuật cảm hóa lòng người, mấy thứ kỹ thuật như chơi xúc xắc này, chẳng qua cũng chỉ là một trong số đó mà thôi!

Mà vừa rồi Diệp Phùng đoán trúng, chính là nhờ vào một loại năng lực được gọi là nghe âm thanh phân biệt vị trí.

Từ khoảnh khắc Chu Thành Tu lắc cốc lắc, quỹ đạo của chiếc cốc lắc đã in sâu vào tâm trí của Diệp Phùng!

Sau đó, dựa trên tư duy và kỹ năng tính toán mạnh mẽ của mình, anh đã tính được số điểm trong cốc lắ!

c Mặc dù nói ra rất đơn giản, nhưng nếu như không có tố chất tâm lý mạnh mẽ và năng lực tính toán bình tĩnh, thiếu một thứ cũng không đượ! . == trùmtruyệ n. c om ==

c Nếu Diệp Phùng đã dám chơi lớn như vậy, vậy thì tất nhiên anh cũng rất tự tin vào năng lực của mình, nếu như không có kỹ năng đặc biệt, ai dám cược một ván lớn như vậy!

Khi nói chuyện, Chu Thành Tu lại lần nữa đặt ba con xúc xắc vào trong cốc lắc, bắt đầu chuyển động, lần này, hiển nhiên dùng thời gian nhiêu hơn lần đầu tiên, ánh mắt của mọi người nhìn theo cốc lắc đang bay múa trong tay Chu Thành Tu, cuối cùng, dừng ở trên mặt bàn!

“Đế sư Diệp! Mời đoán!”

Diệp Phùng chậm rãi mở mắt ra, hai tròng mắt chuyển động, chẳng qua là, sâu trong mắt anh lại có một tỉa do dự sâu xa không dễ phát hiện!

Trên mặt, cũng dần xuất hiện vẻ nghiêm trọng, chậm chạp không trả lời!

Mọi người cũng đều nín thở quan sát, chờ đợi câu trả lời của Diệp Phùng, nếu như anh đoán đúng, vậy thì ván bài lân này sẽ kết thúc, sòng bạc của nhà họ Chu cũng sẽ như vậy mà đổi chủ!

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, nhìn thấy Diệp Phùng chậm chạp không đưa ra câu trả lời, Chu Thành Tu cũng không lộ ra một chút nôn nóng nào cả, vẫn như trước khiêm tốn mà nói: “Đế sư Diệp, mời!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui