Đế Sư Xuất Sơn

Diệp Phùng rời khỏi nhà họ Hoàng, anh không đi đâu xa cả mà xuất hiện ở một cửa hàng rất quan trọng của nhà họ Lưu ở thành phố Hữu Thiên, trước cửa quán bar Thiên Hán.

“Thầy, không phải chúng ta đang đi đến nhà họ Lưu sao? Sao lại đến đây chứ?”

Thiên Lang đang đi bên cạnh Diệp Phùng thắc mắc hỏi.

Diệp Phùng nhìn tấm biển treo trên đầu, khóe miệng anh khẽ cong lên: “Đây là, cửa hàng của nhà họ Lưu sao?”

Thiên Lang gật đầu: “Không sai, quán bar này đúng là cửa hàng của nhà họ Lưu ở thành phố Hữu Thiên. Hơn nữa quy mô của nó rất lớn.”

Diệp Phùng gật đầu, bước lên: “Đi thôi, Thiên Lang.”

“Hai thầy trò chúng ta cũng lâu lắm không uống rượu rồi, hôm nay tôi mời cậu uống rượu.”

Lúc này trời còn chưa tối, trong quán bar cũng không có nhiều người. Hai người bọn họ tìm một góc yên tĩnh để ngồi.

Thiên Lang thấy rất khó hiểu, không phải đang đến nhà họ Lưu sao? Sao lại đến đây uống rượu thế này?

Nhưng mà anh ta cũng không nói nhiều, là một đệ tử kiêm vệ sĩ tiêu chuẩn, Diệp Phùng muốn làm gì thì anh ta cứ làm theo là được.

Nhìn anh ta có vẻ đang thắc mắc, Diệp Phùng cười lớn: “Cho dù đến nhà họ Lưu thì cũng phải để bọn họ đến tìm tôi chứ không phải tôi đi tìm bọn họ. Hiểu chưa?”

“Mời hai anh ngồi, xin hỏi hai người muốn uống gì ạ?”

Lúc này, một âm thanh ngọt ngào vang lên bên tai, anh ngẩng đầu lên nhìn, là một nhân viên phục vụ trẻ trung xinh đẹp đứng trước mặt họ, đang hỏi với khuôn mặt tươi cười.

“Hai cốc bia, cảm ơn.” Diệp Phùng nói rất khách sáo. Diệp Phùng tuy không đẹp trai lắm nhưng chắc chắn không thể nói là không ưa nhìn.

Đặc biệt là khi kết hợp với khí chất đặc biệt ấy, anh rất hấp dẫn. Như cô gái trước mặt này đây, cô ấy đột nhiên bị thu hút bởi Diệp Phùng, đôi mắt to đó cứ nhìn mặt anh, chớp nhẹ.

“Trên mặt tôi có gì sao?”

Tiếng cười của Diệp Phùng vang lên, cô gái đỏ mặt, vội vàng nói: “Xin lỗi, tôi sẽ đi lấy cho anh ngay.”

Nói xong, cô ấy chạy đi như bay. Nhìn bóng người đang chạy vội của cô ấy, người chẳng mấy khi cười nói gì như Thiên Lang cũng phải nở nụ cười: “Thầy, hình như cô gái đó thích thầy rồi.”

Diệp Phùng bất lực nhìn anh ta một cái, vừa định nói gì đó thì một tiếng thét vang lên bên tai bọn họ.

Cô gái vừa nãy bị một đám lưu manh bao vây, cô ấy đang rất sợ.

“Nhược Tuyết à, suy nghĩ thế nào rồi, chỉ cần cô đồng ý gả cho tôi thì việc gì phải chịu tội ở đây chứ!”

Người đàn ông đứng đầu cười đểu, đưa tay ra vuốt gương mặt xinh đẹp của cô gái kia.

Cô gái vội vàng tránh ra, cười gượng: “Cậu Lưu, xin lỗi, tôi chỉ là một học sinh vừa học vừa làm thôi. Chuyện như vậy, anh tìm người khác đi.”

Hà Nhược Tuyết thấy khổ sở vô cùng, sự quấy nhiễu thế này ngày nào cô cũng phải gặp cả chục lần. Thế nhưng có cách gì chứ? Điều kiện gia đình không tốt, lương ở đây cao hơn lương ngoài thành phố mấy lần liền. Cô muốn đi học, cô cần học phí!

“Ha ha.. thì ra là vậy à.”

Lưu Hằng Vỹ cười, cười rất tươi, thế nhưng đột nhiên có một tiếng bạt tai, Hà Nhược Tuyết thét lên, nụ cười trên mặt Lưu Hằng Vỹ bỗng trở thành biểu cảm dữ tợn,bàn tay thô ráp đó nâng cằm Hà Nhược Tuyết lên, ánh mắt anh ta rất đáng sợ, giọng nói gắn lên: “Mẹ nó, một con điếm mà dám không nể mặt ông mày à?”

“Cô coi thành phố Hữu Thiên là chỗ nào thế? Cô tưởng tôi là kiểu người lương thiện chắc?”

“Tôi nói cho cô biết, tối nay tốt nhất là cô nên ngoan ngoãn hầu hạ, làm tôi thoải mái. Nếu không thì ông đây sẽ cho các anh em ở đây được nếm mùi nữ sinh đại học trong sáng đấy.”

Gương mặt Hà Nhược Tuyết đầy vẻ khiếp sợ, giọng cô ấy run lên: “Không.. anh không được làm như vậy!”

“Anh… anh làm vậy là phạm pháp”

“Phạm pháp? Ha ha.”

Lưu Hằng Vỹ cười, mọi người xung quanh cũng cười: “Cô gái, cô vẫn chưa hiểu rõ tình hình hả?”

“Đây là thành phố Hữu Thiên, quyền ai to nhất người đó chính là pháp luật.” Anh ta nói xong, nhìn Hà Nhược Tuyết vì sợ nên đỏ mặt, vậy mà lại có một vẻ đẹp khác lạ.

Lưu Hằng Vỹ nuốt nước bọt, chớp chớp mắt: “Mẹ nó, ông đây không chịu được nữa rồi, tôi muốn “làm” cô ngay bây giờ.”

Nói rồi anh ta mặc kệ tiếng gào thét tuyệt vọng của Hà Nhược Tuyết, mở miệng ra cắn vào mặt cô, mấy đứa đi theo xung quanh đứa nào cũng rất ngang ngược, mấy vị khách cũng chẳng lấy làm lạ, họ còn như được xem trò vui, nhìn với ánh mắt thích thú.

“Thiên Lang, cậu nói xem nếu thế giới này chẳng còn quy tắc gì nữa, phần ác trong con người sẽ kinh khủng đến mức nào?”

Thiên Lang vẫn chưa kịp hiểu câu này của Diệp Phùng nghĩa là gì thì thấy anh đứng lên, khóe miệng nhếch lên: “Tôi chưa bao giờ tự cho rằng mình là một người tốt, thế nhưng ít nhất cũng được coi như là một con người.”

Nói xong, anh cầm chai bia trên bàn lên phất một đường rất đẹp trên không trung. Có một tiếng giòn tan vang lên, chai bia vỡ ra trên đầu Lưu Hằng Vỹ.

Cảnh tượng đột ngột thế này khiến mọi người đều đơ hết ra.

Xoảng.

Lưu Hằng Vỹ sờ đống máu trên đầu mình, hét vang cả quán bar: “Thằng khốn nào chán sống thế mà lại dám đánh lén ông!”

Những vị khách đang hóng chuyện đều rụt cổ lại, nhìn sang chỗ khác. Cậu cả của nhà họ Lưu không phải người mà những người bình thường như họ dám động vào.

Mà lúc này, một tiếng cười rất sảng khoái nhẹ nhàng truyền tới: “Đánh lén? Anh Lưu nhầm rồi, tôi dùng chia bia này đập anh đấy!”

Câu nói này làm tất cả mọi người đứng hình.

Nhìn dáng vẻ thản nhiên của Diệp Phùng, mặt Lưu Hằng Vỹ bắt đầu có nét dữ tợn. Anh ta hất tay một cái, tất cả bọn đàn em đều xông lên bao vây anh, cả quán bar đều nhìn thấy rất rõ.

“Mày biết tao là ai không?”

Lưu Hằng Vỹ chỉ vào mình, anh ta nói với giọng lạnh lùng và biểu cảm kiêu ngạo.

Diệp Phùng cười gật đầu: “Một trong năm thế lực mạnh nhất ba tỉnh miền Đồng, cậu cả nhà họ Lưu, tôi biết chứ.”

“Đã biết tao là ai mà còn dám ra tay, mày không sơ chết à?”

Sát khí trên mặt Lưu Hằng Vỹ ngày càng nghiêm trọng, những người bên cạnh cũng vào tư thế chuẩn bị hành động. Bọn họ rút dao trên người ra, chỉ đợi Lưu Hằng hạ lệnh thôi là họ sẽ chém bọn Diệp Phùng ngay lập tức.

Đối diện với sự uy hiếp này, Diệp Phùng không chỉ không sợ, anh còn nở một nụ cười xán lạn.

Lưu Hằng Vỹ nghiêng đầu nhìn nụ cười của Diệp Phùng, nói: “Nhóc con, không phải là mày sợ đến mức ngu luôn rồi đó chú?”

“Lúc này là lúc để mày cười à?”

“Mày có biết mày đập chai bia vào đầu tao thì cái giá mày phải trả là gì không?”

Khóe miệng của Diệp Phùng cong lên: “Ồ, cái đó thì tôi thực sự không biết.”

“Tôi chỉ biết…”

Ánh mắt của Diệp Phùng trở nên sắc bén, anh đứng lên, nói với vẻ ngạo nghễ: “Anh đáng bị đánh!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui