“Đại ca, món hàng ngày hôm nay tốt thật đấy! Em chưa từng gặp cô nàng nào nhiệt tình đến thế!”
“He he. Đúng vậy, hôm nay nhặt được báu vật rồi! Hai bọn mày còn chờ gì nữa, mau cởi đồ cô nàng này cho tao đi!”
Vẻ mặt Diệp Phùng nghiêm túc, anh vội vã đi về phía âm thanh phát ra. Diệp Phùng đưa tay vạch lùm cây, trước mắt hiện ra một bãi đất trống bằng phẳng, ba người đàn ông đang xúm lại một chỗ, dường như có tiếng khóc của phụ nữ thì phải. Trên mặt đất bên cạnh, rơi một cái áo khoác ngoài của phái nữ!
“Dừng tay.”
Âm thanh không lớn nhưng khí thế mạnh mẽ, ba người đàn ông bất ngờ quay đầu, đúng lúc thấy Diệp Phùng bước đến gần.
“Chàng trai, làm gì thế?”
Qua đợt ngạc nhiên ngắn ngủi, ba gã thanh niên đứng đối đối diện, song song với Diệp Phùng, trên mặt bọn họ có vẻ đểu cáng, ngông nghênh.
Đôi mắt Diệp Phùng hiện ánh sáng lạnh lẽo.
“Bọn mày đang làm gì?”
“Bọn tao làm gì, mày hỏi cái chim!”
“Không có việc gì thì cút ngay cho tao! Đừng làm phiền bọn tao vui vẻ!”
“Cứu… Mau cứu tôi!”
Phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng rên rỉ, mặc dù âm thanh đã yếu ớt vô cùng nhưng Diệp Phùng vẫn nghe rõ ràng, đó là tiếng kêu cứu.
“Là ai ở đằng sau đó?”
“Con mẹ mày, bị điếc đúng không!”
Một gã đàn ông trong đám đằng đằng sát khí, hắn ta bước nhanh về phía Diệp Phùng, dừng bước rồi đưa tay chỉ thắng mặt anh.
“Tao nói lại với mày lần nữa, đừng rảnh háng xen vào chuyện của người khác!”
Ánh mắt Diệp Phùng chợt nguy hiểm, trong giây lát, anh đưa tay nhanh như sét đánh, chộp lấy ngón tay đang duỗi của gã đàn ông. Sau đó, Diệp Phùng bẻ nhẹ một cái, hắn ta đau điếng, co người lại!
Diệp Phùng nâng chân phải lên cao, gập lại, trực tiếp kẹp cổ hắn ta. Anh dùng sức đè mạnh, ngay lập tức đạp gã đàn ông xuống dưới chân. Diệp Phùng nguy hiểm nhìn hai người còn ngu người tại chỗ, lạnh giọng nói: “Tao ghét nhất bị người khác chỉ tay vào đầu!”
“Tránh ra!”
“Mia! Thiến nó đi mày!”
Hai người còn lại nhìn đồng bọn bị đánh bầm dập bèn móc ra hai con dao từ bên hông, sau đó lao về phía anh. Diệp Phùng nhếch miệng, ánh mắt anh sắc như chim ưng, ngay khi lưỡi dao sắp đâm vào người, chân anh bất ngờ di chuyển!
Vù vù!
Sau hai tiếng gió xé vang lên, hai lưỡi dao bị đá bay lên cành cây gần đó, sức tác dụng mạnh mẽ làm lưỡi dao rơi khỏi cán, chỉ để lại cán dao nằm trên đất!
Hai gã đàn ông trợn to mắt, cả người vẫn duy trì động tác đâm dao, đứng sững tại chỗ.
“Cút!”
Diệp Phùng lạnh lùng quát, hai người như được tha tội, vội vàng đỡ đồng bọn nằm dưới đất dậy, chạy như bay khỏi bãi đất trống.
Diệp Phùng thu tầm mắt lại, nhờ ánh trăng sáng, một vùng da trắng như tuyết đập vào mắt anh. Cô gái chỉ mặc mỗi nội y, da thịt trắng lóa như tuyết ở vùng lưng hiện vào mắt Diệp Phùng.
Cô gái nằm xụi lơ trên mặt đất, miệng thầm thì gì đó, hiển nhiên cô ấy đã uống rất nhiều rượu. Diệp Phùng ngẩn người tại chỗ, giật mình nhận ra cô gái này không thể tự đi về nhà. Trong lòng anh hơi khó xử, dù anh chẳng phải người tốt nhưng để mặc cô ở chỗ này cũng không được! Nghĩ ngợi xong, Diệp Phùng từ từ bước đến gần, anh nhặt quần áo dưới đất lên, tập trung nhìn thì không khỏi mắng thầm, ba thằng ranh con vừa nãy thật tàn nhẫn, thế mà trực tiếp xé nát bét quần áo của người ta rồi.
Hết cách, Diệp Phùng đành cởi áo ra che lên người cô gái. Anh cất tiếng hỏi han: “Cô gì ơi, cô không sao chứ, cô mặc quần áo vào trước đi!”
Cô gái đáp lung tung, Diệp Phùng có lòng mà chẳng có cách nào.
“Người xấu… Đừng… Đừng chạm vào tôi…”
Diệp Phùng bó tay bật cười, nhìn cô ăn mặc như thế này, nếu mà tôi là người xấu thì đã ăn cô sạch sẽ rồi!
Hết cách rồi, nhìn cô ấy đến cả sức mặc quần áo cũng không còn, mình cứ giúp đỡ đi. Đúng lúc Diệp Phùng chuẩn bị mặc quần áo, cô gái bỗng lật người, bàn tay to của anh chẳng có dấu hiệu báo trước nào, cứ thế chạm thẳng!
Đột nhiên, thời gian như dừng lại, giọng cô gái chợt im bặt. Sau một giây ngắn ngủi, bỗng vang lên tiếng hét dữ dội làm vô số con ve đêm hoảng sợ bay đi.
Diệp Phùng vội rút tay lại, mặt hơi xấu hổ, anh nhìn cẩn thận thì thấy trên áo ngực trắng tinh là hình năm ngón tay màu đen, chúng thình lình nằm ở chỗ đó!
“Ờ ừm… Cô gì ơi, cô… Cô nghe tôi giải thích đã…”
Diệp Phùng ho khan hai tiếng liên tục để giấu mình đang xấu hổ.
Dường như cô gái bỗng nhiên tỉnh rượu, cô ấy nhìn Diệp Phùng rồi nhìn tình hình hiện tại của bản thân, bất chợt, con ngươi trong mắt xoay một vòng, sau đó cô nàng ngất xỉu.
Diệp Phùng mở to mắt nhìn, ôi chao, đây là một pha xử lý kiểu gì thế?
“Tiếng gì đó? Có ai không?”
Ngay khi Diệp Phùng chuẩn bị đánh thức cô gái để giải thích, chỗ gần anh tỏa ra ánh sáng đèn pin cầm tay, chắc là có người nghe tiếng nên đến.
Mặc dù Diệp Phùng không làm gì trái đạo đức, nhưng tình huống hiện tại không thể nói rõ bằng lời được. Nghĩ vậy, anh bèn mặc quần áo cho cô gái bằng tốc độ nhanh nhất, rồi nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, biến mất ngay tại chỗ.
Rời khỏi công viên, Diệp Phùng lại đau đầu. Nhà của cô gái, anh chắc chắn không biết, vậy bây giờ phải làm sao?
Mang về nhà họ Hoàng à? Ý tưởng này vừa xuất hiện đã bị Diệp Phùng bác bỏ, tình huống này nếu chẳng may bị Hà Tố Nghi nhìn thấy, không phải mình đang tìm mạo hiểm à?
Thế mang cô gái này đi đâu? Cũng đâu thể vứt cô ấy trên đường đông đú!
c Ô!
Đúng rồi, dẫn cô ấy đến khách sạn trướ!
c Đấy chẳng phải là nơi để nghỉ ngơi à?
Một lát sau, Diệp Phùng đỡ cô gái say rượu vào một khách sạn. Trước cửa khách sạn, một người đàn ông nhìn chằm chằm Diệp Phùng từ trên xuống dưới, khi anh đang lo lắng muốn giải thích, thì lễ tân ở quầy hỏi anh: “Chứng minh nhân dân!” Chứng minh nhân dân?
Diệp Phùng ngơ người, ban đầu anh chỉ đi dạo mà thôi, sao mang theo chứng minh nhân dân đượ!
c Đúng rồi! Trên người cô gái này, chắc chắn sẽ có chứng minh nhân dân! Diệp Phùng xem như không ngốc, anh mở túi xách mà cô gái mang theo, luống cuống tay chân tìm một hồi, cuối cùng cũng thấy tấm thẻ chứng minh. Anh nhìn kĩ, đập vào tầm mắt là ba chữ Nguyệt Xuyên Nhi.
Thì ra cô tên là Nguyệt Xuyên Nhi, ảnh chụp cô trên thẻ chứng minh nhân dân ngọt ngào, đáng yêu, dịu dàng rung động lòng người, so với tên, đúng là xứng đôi!
“Đây.”
Lễ tân kiểm tra thẻ chứng minh nhân dân, làm giấy tờ rồi nói với anh: “Phòng 307, lên tầng rẽ trái.”
“Được, cảm ơn.”
Dứt lời, Diệp Phùng ôm Nguyệt Xuyên Nhi, vừa định lên tầng lại nghe lễ tân hô to: “Chú em này, bên phải cổng có tiệm thuốc, buổi tối chú ý chút, phòng 307 cách âm không tốt lắm.”
Mặt Diệp Phùng tối sầm, nhìn bề ngoài anh không giống người tốt thế à?
Trong lòng Diệp Phùng buồn rầu, anh đỡ Nguyệt Xuyên Nhi vào phòng, đặt cô nằm trên giường, thở dài vài cái rồi kéo chăn đắp lên người cô ấy. Tiếp theo anh ngồi trên ghế, hơi khó lựa chọn, bước tiếp theo mình nên làm gì nhỉ?
Để cô ở đây rồi đi luôn?
Nhưng mà chỗ này là thành phố Hữu Thiên, để một cô gái xinh đẹp ở một mình thì không an toàn lắm. Đã quyết định cứu cô, dĩ nhiên không thể mặc kệ!
Quan trọng hơn là cô nàng này còn tưởng mình là biến thái!
Việc này nhất định phải giải thích rõ ràng, nếu không mình là đế sư lại bị chụp mũ biến thái, vậy quá mức mất mặt!
Nghĩ đến đây, anh hạ quyết tâm chờ ở đây, đợi cô gái này tỉnh dậy sẽ giải thích rõ ràng, sau đó mới rời đi!
Sau khi quyết tâm, hai hàng lông mày của Diệp Phùng cũng hạ xuống.
Đúng lúc này, mùi mồ hôi trên người truyên vào cánh mũi. Ban nãy vì đề phòng Nguyệt Xuyên Nhi lộ hàng nên anh đã cởi áo ra, quấn xung quanh người cô ấy, còn bản thân thì cởi trần vào khách sạn.
Diệp Phùng nhìn xung quanh, trong này cũng có phòng tắm, rất đúng lúc, trước tiên anh đi tắm đãi Diệp Phùng không đắn đo nhiều, trực tiếp bước vào phòng tắm, thoải mái tắm rửa, cả người khoan khoái nhẹ nhàng. Anh tìm khăn lau người, khăn tắm đâu?
Diệp Phùng tìm xung quanh cũng không thấy khăn mặt trong phòng tắm.
Chẳng lẽ là ở bên ngoài? Anh lập tức mở cửa, bỗng nhiên một bóng người chạy đến, Nguyệt Xuyên Nhi vừa xoa đầu vừa lảo đảo đi đến trước cửa phòng tắm, Bốn mắt nhìn nhau, biểu cảm trên mặt Diệp Phùng lập tức cứng đờ, đôi mắt Nguyệt Xuyên Nhi còn mơ màng cũng từ từ mở to, từ ngạc nhiên chuyển sang sợ hãi, cuối cùng cô ấy há miệng hét lớn “ÁI”