Hoa Thanh Chỉ dứt khoát nói: “Từ xưa đến nay, trung y được truyền thừa chỉ có bốn bước châm mạch chẩn dược, thuật châm cứu coi trọng sự cẩn thận nhất, lần châm cứu này của chúng ta như thế nào?”
Diệp Phùng gật đầu, “Không thành vấn đề!”
Hoa Thanh Chỉ xua tay chặn lại, người làm việc trong hiệu thuốc bê một con ma nơ canh ra, nó trơn bóng như gương, từ đầu đến chân dày đặc những lỗ kim to nhỏ.
“Đây là tượng vật mẫu dùng để luyện tập châm cứu, bên trên có tổng cộng bốn trăm linh chín lỗ kim, tương ứng với bốn trăm linh chín huyện vị trên người chúng ta, chúng ta dùng kim châm cứu đâm vào các huyệt, ai dùng kim chân đâm hết tất cả các huyệt trong thời gian ngắn nhất thì thắng!”
Vừa dứt lời thì tất cả mọi người ồ lên, nhất là một vài thầy thuốc có tiếng đang có mặt ở đây thì có ánh mắt vô cùng nghiêm trọng, trông nó như một cuộc thi rất đơn giản, nhưng nó so sánh được cả sự chính xác, tốc độ và sức chịu đựng của những người tham gia cuộc thi!
Bốn trăm linh chín huyệt vị, thứ họ đấu với nhau là thời gian dài hay ngắn, có nghĩa là người tham gia thi tài đầu tiên phải thuộc nằm lòng vị trí của các huyệt vị, thuần thục kỹ xảo, đồng thời phải có nghị lực chịu đựng, để trong thời gian ngắn nhất có thể đâm kim châm cứu vào các huyệt vị tương ứng một cách chính xác nhất. Cuộc thi này có yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc với nền tảng cơ sở của người tham gia, nếu đâm lệch một cây kim châm cứu thì sẽ chậm trễ về thời gian, thời gian ít ỏi đó rất có thể là yếu tố quyết định thành bại!
“Được!”
Diệp Phùng vui vẻ đồng ý.
“Khoan đã!”
Đột nhiên, mắt Hà Tố Nghi đi cùng Diệp Phùng sáng lên, mở miệng nói: “Nếu như là thi đấu thì tất nhiên phải có phần thưởng, nếu ông thua thì ông mất gì?”
“Hả? Vậy hai người muốn thế nào?”
Hà Tố Nghi liếc mắt nhìn chằm chằm vào hiệu thuốc tráng lệ đằng sau ông ta, “Hiệu thuốc của ông cũng lớn đó, nếu ông thua chắc không còn mặt mũi nào làm ở đây nữa nhỉ, vậy thì chuyển nhượng hiệu thuốc này lại cho chúng tôi là được!”
Diệp Phùng kinh ngạc liếc nhìn Hà Tổ Nghi, Hà Tố Nghi quay đầu khẽ cười với anh, cô của hiện tại đã không còn là cô gái nhỏ ngây thơ ngốc nghếch ngày xưa!
Làm một ngôi sao đang lên ở thương trường để đô, Hà Tố Nghi là người giỏi nắm bắt lợi ích và cơ hội!
Hơn nữa, chủ yếu là do cô tin tưởng Diệp Phùng vô điều kiện, anh sẽ không thua, cũng không được phép thua!
Nghe được lời nói của Hà Tố Nghi, Hoa Thanh Chỉ tức quá mà cười, dưới mắt công chúng, lời này đúng là lời khiêu khích trắng trợn!
“Được! Tôi đồng ý!”
“Nhưng…” Dừng lại một lúc, ánh mắt của Hoa Thanh Chỉ tỏa hơi lạnh, “Nếu các người thua thì phải ba quỳ chín lạy trước cửa hiệu thuốc của tôi trong ba ngày ba đêm!”
“Được! Tôi đồng ý!”
Diệp Phùng đáp ứng không chút chần chờ.
“Người đầu, mang châm tới!” Mọi người đột nhiên thấy căng thẳng, cuộc thi sắp bước vào hồi gay cấn!
Sân thi đấu được bày ngay trước cửa hiệu thuốc, hơn mười túi kim châm cứu được đặt trên bàn, chúng phản quang dưới ánh mặt trời rực rỡ, nếu người bị bệnh sợ mật độ dày đặc nhìn thấy chắc đã sợ đến mức da đầu ngứa ran!
“Cậu trước hay tôi trước?”
Hoa Thanh Chỉ mở miệng nói. Diệp Phùng giơ tay phải, “Mời!”
“Hừ! Ông già này ra tay trước thì chỉ sợ cậu không còn dũng khí ra tay nữa!”
Vừa nói chuyện, ông ta vừa dùng hai tay đặt lên hai túi đựng kim châm cứu, nhẹ nhàng gật đầu, khoảnh khắc người ta bấm đồng hồ bấm giờ, có ánh sáng lướt qua mắt Hoa Thanh Chỉ, chỉ thấy hai tay của ông ta chuyển động, có ánh sáng lóe lên sau đó có tiếng vang rất nhỏ trên người tượng vật mẫu, vừa nhìn lại đã thấy trên sáu huyệt vị ở ngực đã có sáu cây kim châm cứu đang rung rinh!
Sau đó, Hoa Thanh Chỉ nâng tay hạ châm, không dừng lại chút này, tài nghệ tỉ mỉ làm người xem trầm trồ tán thưởng!
“Không hổ là Hoa Thanh Chỉ, tốc độ và độ chính xác sợ đã đạt đến mức cực hạn của giới Trung y!”
“Diệp Phùng khó mà thắng được!”
Mắt vài người co lại, thở dài, “Sao chỉ là khó, sợ là khó như lên trời!”
Hai người có chút hiểu biết về y thuật đưa ra nhận xét cho nhau nghe!
Phù!
Châm cuối cùng được hạ xuống, Hoa Thanh Chỉ chậm rãi thu tay, trán ướt đẫm mồ hôi, lúc này, trọng tài ấn nút dừng của đồng hồ bấm giờ, cao giọng nói to: “Mười tám phút ba mươi lắm giây!”
“Giỏi!”
“Không hổ là Hoa thần y, lợi hại thật!”
Mọi người thán phục hô to, trên người tượng vật mẫu từng chiếc kim châm cứu được đâm vào cực kỳ chính xá!
c Các phóng viên vây xem tập trung tất cả màn ảnh vào Hoa Thanh Chỉ, Hoa Thanh Chỉ cười rất tươi, ánh mắt của Diệp Phùng rất chăm chú, anh nhìn thấy đôi tay được ông ta bắt chéo sau lưng đang hơi run rẩy!
“Ha ha, Diệp Phùng đúng là không hiểu trời cao đất rộng, lại đòi so y thuật với Hoa Thanh Chỉ, anh nói xem anh ta đang tự đả kích mình hả?”
“Sở dĩ gọi Hoa thần y là Hoa Thanh Chỉ vì công phu tay xuất thần nhập hóa của ông ta!”
“Tôi lại thấy khá mong chờ, dù sao cũng là đế sư thiên hạ, quỳ gối trước cửa hiệu thuốc của Hoa thần y ba ngày ba đêm, hình ảnh này, chậc chậc, nghĩ thôi tôi đã thấy kích động..”
“Đến lúc đó xem anh ta còn thể diện gì đòi làm để sư!”
Vô số người hẹp hòi nguyền rủa, dù sao, đối với một số người, khi người khác giỏi hơn mình sống tốt hơn mình thì đã là tội nghiệt!
Vô số giọng nói châm biếm lao vào tai Diệp Phùng, khuôn mặt của Hà Tố Nghi và Nguyệt Xuyên Nhi đứng bên cạnh trở nên nghiêm túc.
“Diệp Phùng, anh có lòng tin không!” Hà Tố Nghi chọc ngón tay vào Diệp Phùng, nhỏ giọng hỏi.
“Tốc độ đã đạt tới cực hạn, nếu anh muốn nhanh hơn ông ta thì rất khó!”
Diệp Phùng thắng thắn nói mà không che đậy!
Hà Tố Nghi căng thẳng, “Vậy anh.”
“Nhưng dù sao cũng phải thử một lần!”
Khóe miệng Diệp Phùng cong lên, anh nở nụ cười!
Hoa Thanh Chỉ cười lạnh. “Được! Để ông già này xem xem!”
Kim châm cứu trên người tượng vật mẫu đều được lấy xuống, đặt lại vào túi châm cứu, Diệp Phùng bước đến bên cạnh con mannequin, chậm rãi nhắm hai mắt lạ, đầu ngón tay nhẹ nhàng chậm chạp vuốt ve người con mannequin.
Tốc độ của anh rất chậm, trông giống như anh đang cảm nhận từng centimet cơ thể của con mannequin đó vậy.
“Giả vờ giả vịt, không làm được thì nhận thua luôn đi, đứng đó làm phí thời gian của mọi người!”
“Đúng vậy, còn tưởng là cao thủ nào cơ thì ra chỉ là một gã thầy bói dởm!”
Mọi người đang thổn thức, đột nhiên Diệp Phùng mở to hai mắt, tiện tay lấy ra một miếng vải trắng, quấn quanh mắt, buộc lại!
Hành động bất thình lình của anh khiến mọi người sửng sốt, anh muốn làm gì!
Diệp Phùng đã đặt đầu ngón tay lên túi đựng kim châm cứu, nhẹ giọng nói: “Bắt đầu đi!”
“Hả? Được! Chuẩn bị…….”
Trọng tài cũng đang sững sờ, cầm đồng hồ bấm giờ, “Bắt đầu!”
Kim châm cứu được rút ra khỏi túi, một vệt ánh sáng xẹt qua, xoay tay đâm xuống, nhẹ nhàng lướt qua người tượn vật mẫu, khi bàn tay đó rời đi, sáu cây kim châm cứu đã đứng trên lỗ kim trên người nói!
Cái gì?
Anh ta đang bịt mắt châm cứu!
Bàn tay Hoa Thanh Chỉ siết chặt tay ghế, không thể tin được nhìn anh!
Động tác của Diệp Phùng rất nhanh, không hề kém cạnh Hoa Thanh Chỉ, tuy anh bịt hai mắt nhưng từng cây kim châm cứu đều giống như tinh linh trong lòng bàn tay anh, chính xác đâm vào vị trí vốn có của nói Những người vốn còn khinh thường Diệp Phùng khiếp sợ ngắm nhìn, phóng viên vây xem thậm chí còn quên bấm nút ghi hình chỉ còn biết giương mắt nhìn cảnh tượng này!
Tinh!
Tiếng vang kết thúc vang lên, giọng nói của Diệp Phùng cũng xuất hiện theo, “Mười tám phú ba mươi lăm giây, vừa đúng!”
Ánh mắt của mọi người đều trừng trừng nhìn sang trọng tài, người đó vội ấn đồng hồ bấm giờ, sau đó nuốt một ngụm nước bọt rõ to, “Mười tám……
Mười tám phút, ba mươi lăm giây!”
Thời gian, không lệch một giây!